Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái này, quá không đúng!



Trái tim Du Ánh Tuyết thắt lại, cô lo lắng cầm điện thoại, nhanh chóng bấm gọi dãy số quen thuộc.



Thế nhưng… Vẫn là thất vọng… Bên kia vẫn là tiếng máy móc lạnh lùng.



“Có gọi được chưa?”



Dì Lý không khỏi lo lắng hỏi.



“Hay là qua công ty xem thử? Nói không chừng cậu chủ qua đêm ở văn phòng. Trước đây cậu ấy không về là ngủ lại ở công ty.”



Cũng phải. “Tôi đi ngay.”



Du Ánh Nguyệt lập tức đứng dậy trở về phòng thay quần áo.



Đầu đau muốn nứt ra. cổ họng cũng khô khốc.



Kiều Phong Khang tỉnh lại, nhìn đồng hồ đã là mười giờ sáng.



E là Ánh Tuyết ở nhà đang rất lo lắng.



Nghĩ đến cô ấy, anh liền cau mày lo lắng, và đứng dậy khỏi giường gần như ngay lập tức.



Anh đã uống rất nhiều vào đêm qua và bây giờ vẫn còn cảm thấy chóng mặt.



Đáng chết!



Anh nhấn huyệt thái dương, chờ một lúc cho thư giãn, cầm áo khoác, ra khỏi phòng.



Khi đến phòng khách, ngoại trừ Kiều Nam Thành say rượu vẫn đang nghỉ ngơi, Kiều Vân Nhung và Tô Hoàng Quyên đều đã tỉnh.



Hai người phụ nữ quanh quẩn trong bếp, bận rộn với bữa sáng.



Nhìn thấy Tô Hoàng Quyên, những bức ảnh rời rạc đêm qua, hiện lên trong tâm trí anh.



Khuôn mặt anh trở nên khó coi, Tô Hoàng Quyên cũng thế.



Làm sao cô ta quên được nỗi nhục đêm qua?



Sau khi hai người nhìn nhau, anh rời đi trước, ánh mắt lạnh lùng hơn.



“Mẹ tỉnh chưa?” Anh hỏi Kiều Vân Nhung.



“Sớm dậy rồi, thật ra hôm qua mẹ không ngủ chút nào, em đi thăm một chút, xong thì ra ăn sáng”



“Ừm” Kiều Phong Khang sửa sang lại áo sơ mi, đi vào phòng bà cụ.



Đi được một nửa, anh dừng chân lại hỏi: “Đúng rồi, lúc nào chú tự tới?”



“Vội đi đâu à?” “…Ừm, còn có việc”



Kiều Vân Nhung liếc anh một cái: “Quan tâm đến con nhỏ Du Ánh Tuyết kia à?”



Tô Hoàng Quyên cho là mình không thèm để ý nữa, nhưng cơ thể vẫn khẽ giật mình. Đôi mắt nhìn ngọn lửa màu lam, chỉ còn lại một mảnh xám trắng.



“Du Ánh Tuyết thì có thể có chuyện gì, cũng lớn như vậy rồi!” Kiều Vân Nhung nói: “Ngược lại là bà cụ, bây giờ thân thể không tốt, em là người cháu mà bà yêu quý nhất, em không ở bên chăm sóc bà, đúng là không nói nổi rồi.”



Kiều Vân Nhung lải nhải khiến Kiều Phong Khang không khỏi nhìn bà ta nhiều hơn một chút, bà ta lại thản. nhiên đối mặt với anh: “Đi xem bà đi.”



Anh không nói gì nữa, đi vào phòng của bà cụ.



Chờ người đi mấy, Kiều Vân Nhung nhìn bóng lưng kia, ánh mắt hơi trầm xuống.



– Không thể trách bà ta tàn nhẫn, cố gắng chia cắt anh và Du Ánh Tuyết được. Dù sao, là anh đã tàn nhẫn với bà ta và cha của Kiều Thanh Hằng trước.



Lúc Du Ánh Tuyết đến tập đoàn Kiều Thanh thì đang trong giờ làm việc cao điểm.



Bụng dưới của cô đã nhô lên rồi. Xuất hiện trong công ty, tất cả mọi người trong công ty đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của tổng giám đốc vẫn luôn không tốt, xem ra là vì sắp được làm cha.



Du Ánh Tuyết đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất.



Khi cô đến, Nghiêm Danh Sơn đã đến rồi, anh ta đang cúi đầu phân loại hồ sơ, hơi ngạc nhiên khi thấy cô.



Vội vàng buông thứ đang cầm, bước nhanh tới, “Cô Tuyết”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK