Kiều Phong Khang đi xuống từ cầu thang nhìn vào nhà bếp, anh thấy cô đeo tạp đề nấu ăn.
Lúc trước ở đảo, cô cũng tự nấu ăn nhưng khi đó thị lực của anh rất kém, có cố nhìn cũng chỉ thấy mờ mịt.
Nhưng bây giờ thì khác từng hành động, từng chỉ tiết nhỏ của cô đều được anh cẩn thận ghi nhớ.
Trong mắt đều là cô, chỉ cần vậy là đủ.
Khi dì Lý quay đầu lại đã thấy anh đứng ở cửa, bà mỉm cười, không nói gì, bước ra khỏi bếp. Khi Du Ánh Tuyết định thần lại, vòng eo của cô bị siết chặt, hơi thở quen thuộc khiến cô mỉm cười.
Đầu hơi ngả ra sau, tựa vào ngực anh, nói: “Tại sao anh dậy rồi?” “Anh không ôm em cho chặt, em ra ngoài tìm người khác rồi sao” Sau khi ngửi thấy mùi hương, anh cảm thấy có chút đói bụng: “Em đang nấu gì vậy?” “Bữa sáng cho anh, cơm rang nhung hươu, rất thơm đúng không?” – Du Ánh Tuyết tỏ ra tự hào – “Em đã học được rất nhiều món từ dì Lý trong thời gian anh đi không ở đây. Em chỉ nghĩ đến khi anh trở lại, em sẽ nấu tất cả cho anh” Trong mấy tháng đầu mang thai Bánh Bao, cô cũng không đi làm. Ngày nào cũng ăn rồi ngủ nhà, buồn chán đến phát điên. Sau này không còn cách nào khác, đành phải tự mình kiếm thêm việc để làm.
Khi mang thai Bánh Bao đến mấy tháng cuối, hầu như cô toàn ở trong bếp. Lúc đó cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội để anh nếm thử món cô nấu.
“Vất vả cho em rồi” – Kiều Phong Khang lại hôn lên trán cô – “Lúc em mang thai Bánh Bao không có anh, chắc chẳn đã chịu khổ rất nhiều” Trước đây, anh luôn thận trọng, sợ rằng khi cô mang thai anh không thể ở bên cạnh, cuối cuối vẫn không tránh được.
Kiều xảy ra chuyện “Đúng là vất vả nhưng không sao, đợi đến lần sau em sẽ nhõng nhếo với anh đủ” Anh nhướng mày nhìn cô có chút khó hiểu.
Cô mỉm cười cười, nghiêng đầu nhìn anh: “Em đã lên kế hoạch từ lâu. Chỉ cần mắt anh ổn hơn, chúng ta lập tức sinh đứa thứ hai. Khi em mang thai đứa thứ hai, anh mà còn không ở bên cạnh chăm sóc em thì em nhất định không thèm để ý anh nữa” “Nhanh vậy đã muốn sinh đứa thứ hai?” “Anh không muốn?” “Là chưa nghĩ đến” – Kiều Phong Khang ôm eo cô – “Chờ thêm mấy năm nữa, hiện giờ có Tiểu Bánh Bao anh đã thấy đủ rồi” “Chờ thêm mấy năm, tuổi của anh sao mà chờ được nữa..” Kiều Phong Khang đen mặt, mím môi nén giận.
Du Ánh Tuyết nhanh chóng thay đổi lời nói: “Được, được, em biết mấy năm nữa cũng có thể sinh con. Mười năm cũng không thành vấn đề. Anh rất khỏe mạnh, 60 tuổi vẫn sinh con được.
Nhưng anh có thể cho em một lý do tại sao không muốn sinh không?” “Khó khăn lắm chúng ta mới đến được với nhau. Chẳng lẽ chúng ta không dành thêm nhiều thời gian riêng tư cho nhau sao?” Giờ cô đã có Tiểu Bánh Bao rồi, nếu có thêm một đứa nữa, cô làm gì còn thời gian dành cho anh.
Du Ánh Tuyết đã hiểu ý anh, cười nói: “Hiện tại anh cùng Bánh Bao cùng nhau thành một phe. Nếu sinh thêm một đứa, ba người lại kết liên minh cùng nhau bắt nạt em” “Bắt nạt em là chuyện chỉ có anh mới có thể làm. Bé con không dám” “Anh còn nói? Anh chỉ giỏi bắt nạt em, ai còn muốn yêu anh?” “Bà Kiều, giờ bà có hối hận hay không? Hối hận cũng không kịp.” Du Ánh Tuyết quay đầu đi sau đó đột nhiên kiểng chân hôn lên môi anh: “Đời này không hối hận” Dì Ly hầm cho anh ta món gân để bổ cho xương cốt. Anh không quá thích uống những thứ này, ăn sáng xong, cố lắm cũng chỉ uống có vài thìa.
“Đừng là người kén ăn, dù khó đến mấy cũng phải ăn cho hết, có lợi cho sức khỏe” Kiều Phong Khang vẫn không có dấu hiệu gì là muốn ăn tiếp, cô mím môi, sử dụng tuyệt chiêu cô múc một thìa canh đưa lên môi ăn anh. Vẫn không quên nhẹ giọng dỗ dành: “Cha Khang ngoan ngoan, ăn canh đi” Giọng điệu như đang dỗ dành Tiểu Bánh Bao.
Kiều Phong Khang giật giật khóe môi, cuối cùng dưới sự kiên nhẫn của cô, anh cũng ráng uống hết bát canh.
Phùng Linh Nhi rất ngưỡng mộ anh †a. Sự sùng bái đó không kém gì sự sùng bái cô dành cho chú ba.
Loại cảm giác đó, chính là người đó khắp nơi đều phát ra ánh sáng. Bất cứ khi nào khi nhắc đến anh ấy, đôi mắt của bản thân sẽ bất giác sáng lên.
Đôi khi nhìn thấy đối phương trên TV hay tạp chí cũng sẽ vui vẻ cả ngày.
Ánh mắt của Phùng Linh Nhi lướt qua đống đồ đạc trong nhà nghĩ đến cuộc sống của hai người trong tương i, việc chọn đồ đạc trở thành một trải nghiệm đặc biệt.
“Linh Nhi, cậu nghĩ sao về cái này?” – Du Ánh Tuyết giúp cô chọn một cái bồn rửa mặt.
“Đẹp thì có đẹp nhưng anh ấy thích màu trầm, màu này hơi nữ tính quá” *..”- Du Ánh Tuyết trợn tròn mắt – “Cô nương ơi, cô đúng là ngốc mà. Hai người kết hôn cứ không phải chỉ mình anh ta, sao cứ chọn vì anh ta thế, chọn thứ cậu thích đi chứ” Đối với mọi thứ từ bàn ăn, tủ, đèn và bình hoa cho đến dép, Phung Linh Nhi đều chọn theo sở thích của chồng sắp cưới.