Phùng Linh Nhi gọi điện đến nói về chuyện ngày mai tựu trường, hai người học cùng một chuyên ngành, được chia vào cùng một lớp nên cùng nhau bàn tán mọi chuyện.
miễn phí
“Ánh Tuyết, bây giờ tớ mới nghĩ lại, thực sự là phải cảm ơn tầm nhìn xa của chú ba cậu.” Phùng Linh Nhi thở dài: “Nếu không phải chú ấy kịp thời thay đổi nguyện vọng của cậu thì cậu nói xem nếu như vậy thì thời gian học đại học của tớ sẽ rất nhàm chán mất, về sau hai chúng ta muốn gặp mặt còn phải xuyên qua mấy thành phố, như thế rất chi là rắc rối có đúng không?”
Du Ánh Tuyết ngồi ôm chăn dựa vào đầu giường “ừm” một tiếng. Bây giờ nếu để cô đến đại học Bắc An học đại học, chắc hẳn là cô... sẽ nhớ chú ba của cô mất?”
“Này, cậu nói xem tại sao chú ba cậu lại đột nhiên thay đổi nguyện vọng của cậu vậy?”
Du Ánh Tuyết cũng khá tò mò: “Tớ không có hỏi.”
“Dù sao thì chú ấy cũng đối tốt với cậu như thế, chắc chắn là không muốn cậu đến nơi xa xôi như đại học Bắc An rồi.”
Bởi vì lời nói của Phùng Linh Nhi nên Du Ánh Tuyết đã suy nghĩ xuất thần trong giây lát, cô nghĩ có khi nào anh đã có loại tâm tư kia với cô từ khi thay đổi nguyện vọng của cô hay không? Vì thế cho nên mới bất chấp sự phản đối của cô, ép buộc cô ở lại thành phố An Lập.
Nhưng mà... như thế cũng không đúng, hẳn là lúc đó trong lòng anh chỉ có Tô Hoàng Quyên thôi, vào ngày anh tự chuốc say mình đã đứt ruột đứt gan thổ lộ với cô ta, cô còn nghe được rõ ràng từng chữ mà.
Nghĩ như thế, cổ họng của Du Ánh Tuyết không hiểu sao lại cảm thấy chua xót không thể nào giải thích được.
Anh đều thổ lộ với tất cả những người phụ nữ khác như thế sao?
Tối hôm qua những lời nói vào lúc hiểu nhầm cô muốn tự sát cũng không khác biệt gì so với những lời nói với Tô Hoàng Quyên đêm hôm đó.
Nghĩ đến điều này, Du Ánh Tuyết cảm thấy có chút lo được lo mất.
Người đàn ông đó quá tốt, quá vĩ đại, thậm chí là hai người họ còn cách nhau một thập kỷ, đúng là cô không thể nào hiểu nổi được thế giới của anh. Cho nên cô không hiểu được tình yêu của những người đàn ông tầm tuổi này chỉ là sự mới mẻ nhất thời hay là vẫn tập trung yêu đương như thời còn trẻ.
Nếu đó chỉ là sự mới mẻ nhất thời...
“Ánh Tuyết, Du Ánh Tuyết? Cậu làm sao thế?”
Phùng Linh Nhi ngồi chờ ở bên kia điện thoại cả nửa ngày cũng không nghe thấy âm thanh của Du Ánh Tuyết thì gọi cô mấy lần.
Lúc này Du Ánh Tuyết mới hoàn hồn lại: “A, không phải, vừa rồi tớ chỉ suy nghĩ một số chuyện mà thôi.”
“Nghĩ cái gì vậy? Nói cho tớ biết với.”
Du Ánh Tuyết cắn môi, trong lòng rối rắm một lúc lâu mới cẩn thận mở miệng: “Linh Nhi, cậu đã thấy người con gái nào tầm tuổi như chúng ta lại đi yêu một người đàn ông ba mươi tuổi chưa?”
“Đương nhiên là thấy rồi, có rất nhiều là đằng khác.”
“Thật không?”
“Có mấy người bạn học yêu thích vinh hoa phú quý như tớ, tìm mấy người bạn trai có độ tuổi như bố của mình, ba mươi có, bốn mươi cũng có không ít. Mấy cô gái đó vẫn vui vẻ chịu đựng, hôm nay mua cái túi này, ngày mai lại có thể mua cái túi mới khác. Làm sao thế? Cậu hỏi tớ chuyện này để làm gì?”
“... Vậy giữa mấy người như bọn họ không có tình yêu à?”
“Tình yêu sao? Tớ không biết rõ mấy chuyện đó được, có điều chắc là cũng rất ít thôi. Cậu thử nghĩ xem, nếu là cậu thì một cô gái xinh đẹp như hoa như cậu có thể yêu một lão già xấu xí sao?”
Lão già xấu xí?
Du Ánh Tuyết nghĩ một lúc, cô không thể nào tưởng tượng chú ba như một lão già xấu xí được.
“Các cô gái trẻ thích sự tiêu xài phung phí mà mấy lão già có thể mang lại được, còn những lão già đó lại yêu thích sự trẻ trung xinh đẹp và ngây thơ của những cô gái mới lớn. Những mối quan hệ như thế này, chủ yếu là sự mới mẻ nhất thời thôi, chờ đến khi sự nhiệt tình đi qua thì hai người họ lại tức khắc chia tay, cũng không có gì giống tình yêu đích thực cả.”
Du Ánh Tuyết nghe nói như thế thì uể oải dựa lưng vào đầu giường.
Một người đàn ông như chú ba muốn loại phụ nữ như thế nào mà không có cơ chứ? Có lẽ tình cảm anh đối với cô cũng chỉ là sự mới mẻ nhất thời mà thôi, chỉ là ai có thể cam đoan được đoạn thời gian mới mẻ này có thể kéo dài được bao lâu?
Nếu một ngày nào đó, cô đã đâm sâu đầu vào nhưng lúc nào anh cũng có thể dứt khoát rời đi...
Đột nhiên Du Ánh Tuyết cảm thấy rất sợ hãi.
“Này, tại sao cậu lại thở dài và hỏi tớ những câu khó hiểu như thế?”
Phùng Linh Nhi phát hiện ra sự lo lắng của cô, Du Ánh Tuyết cũng không muốn giấu giiếm cô ấy.
Cô co chân lại cuộn thành một quả bóng, cầm điện thoại hồi lâu mới nói: “Tớ sẽ nói cho cậu biết nhưng cậu phải hứa là nghe xong không được mắng tớ đấy.”
“Cậu đã làm chuyện xấu gì rồi?”
Du Ánh Tuyết cắn môi, đúng là làm chuyện xấu, hơn nữa còn không phải là loại chuyện xấu bình thường.
“Mấy hôm trước... tớ cùng chú ba...”
Cô ấp a ấp úng, cố gắng phát ra từng từ một ra khỏi kẽ răng.
“Cùng chú ba làm gì? Cậu có thể nói nhanh một chút được không hả?”
Tính tình của Phùng Linh Nhi rất nôn nóng: “Lại cãi nhau à?”
“... Không phải cãi nhau.” Du Ánh Tuyết nhắm mắt lại, như thể không quan tâm đến người ở bên kia điện thoại nói lèo một hơi: “Chúng tớ làm chuyện kia...”
Tất cả đều trở nên im ắng, ước chừng phải đến nửa phút đồng hồ.
Ngay sau đó...
Phùng Linh Nhi không xác định rõ được ý tứ trong lời nói của Du Ánh Tuyết, đè thấp giọng hỏi: “Chuyện kia... mà cậu nói có phải là các người đã ấy ấy rồi không?”
Ở tuổi mười tám, ai cũng e dè khó có thể mở miệng nói về chuyện tình cảm. Du Ánh Tuyết đỏ bừng mặt, cô đành phải cúi đầu nhỏ giọng “ừ” một tiếng.
“Cậu... cậu được đấy.” Dường như Phùng Linh Nhi không thể tin được.
“Cậu còn dám coi thường tớ, tớ cắn chết cậu.”
“Coi thường cậu? Ha ha, cậu cho rằng chú ba của cậu là một lão già xấu xí à? Du Ánh Tuyết, tớ thực sự hâm mộ cậu đấy. Cậu nói xem, ngay cả một người đàn ông như chú ba mà cậu cũng thể lôi lên giường được, cậu quá lợi hại rồi. Lúc chú ba cậu còn ở trong trường học, có bao nhiêu là phụ nữ nhìn trúng chú ấy chứ, bây giờ nếu biết được chú ba đã bị cậu bắt cóc lên giường rồi thì chắc chắn là sẽ ghen tị với cậu đến chết mất.
Này, cậu nhanh nói với tớ đi, cậu đã dùng thủ đoạn gì đấy? Là chuốc say chú ấy hay là trực tiếp bỏ cái dạng thuốc linh đan gì gì đó. Chà chà, trước giờ tớ không nghĩ cậu còn có tuyệt chiêu như thế này.” Phùng Linh Nhi kích động lải nhải không ngừng nghỉ.
Du Ánh Tuyết trợn tròn mắt nói: “Cậu nói nhảm cái gì vậy? Cũng không phải là tớ mà là chú ấy...”
“Thì ra là chú ấy lừa được cậu.”
“...”
Đúng là như thế.
Du Ánh Tuyết nhớ lại đêm hôm đó, anh vô cùng bá đạo, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.
Phùng Linh Nhi nói: “Hai người giỏi thật đấy, nhưng mà Kiều Minh Đức đâu? Hai người chia tay rồi à?”
“...”
Nhắc tới Kiều Minh Đức, Du Ánh Tuyết buồn bực cúi gằm mặt xuống, ngón tay ngượng ngùng gảy gảy tấm ga giường: “Anh ấy bị tai nạn còn chưa tỉnh lại, tớ... vẫn đang chờ anh ấy tỉnh lại...”
“Rất nghiêm trọng sao?”
Phùng Linh Nhi hiểu được mấy phần từ trong lời nói của Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết gãi đầu rầu rĩ “ừ” một tiếng.
Phùng Linh Nhi hiểu rõ cô, biết rõ cô giờ này đang tự trách bản thân.
“Cậu cũng không nên buồn quá, quan trọng là phải rõ ràng được lựa chọn của bản thân, nếu hai bên đều không rõ ràng thì sẽ tổn thương đến người khác. Cậu hãy chờ đến khi anh ấy tỉnh dậy thì nói rõ ràng với anh ấy, như thế sẽ không có vấn đề gì đâu. Vả lại, chú ba của cậu...”
Phùng Linh Nhi tự nói ra sự lo lắng của bản thân: “Không phải chú ba cậu còn có vợ sắp cưới là cô Hoàng Quyên kia sao? Bây giờ không hiểu sao lại cùng cậu... làm chuyện kia, cậu có hiểu rõ được tâm tư của chú ấy không? Hay là chú ấy chỉ yêu thích sự mới mẻ nên chơi đùa với cậu, cậu cũng đừng có ngốc nghếch tự chôn đầu mình ở đó, bằng không... đến lúc đó người đau lòng nhất chính là cậu đấy.”
Những lời nói của Phùng Linh Nhi đã đánh trúng vào tâm tư đang lo được lo mất của Du Ánh Tuyết bây giờ.
Cho dù là kinh nghiệm hay những gì đã qua, cô so với chú ba cũng chỉ như đứa trẻ sơ sinh mà thôi.
Loại trò chơi tình cảm như thế này, đương nhiên là cô không thể chơi nổi.
“Tớ biết rồi, cậu yên tâm đi, tớ sẽ suy nghĩ kỹ mọi chuyện.”
“Còn có một chuyện...”
Đột nhiên Phùng Linh Nhi nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng, giọng nói càng ngày càng đè thấp xuống: “Hai người sau khi... làm chuyện kia có sử dụng biện pháp tránh thai nào không?”
“...”
Du Ánh Tuyết sững sờ, cô hoàn toàn quên mất chuyện quan trọng này.
“Đã qua một ngày rồi, bây giờ có kịp không?”
Nếu thực sự mang thai, chắc chắn cô sẽ điên mất thôi.
Bây giờ còn chưa có thu nhập, nếu đột nhiên sinh ra một đứa bé thì... chỉ sợ hậu quả sẽ vô cùng thảm.
“Tớ cũng không có kinh nghiệm, không biết rõ được, hay là cậu cứ đến tiệm thuốc một chuyến đi.”
Du Ánh Tuyết được Phùng Linh Nhi nhắc mới tỉnh, cô vội vàng cúp điện thoại bò xuống giường. Ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, mặc kệ tiếng hét của dì Lý mà chỉ cầm túi xách nhanh chóng lao ra ngoài.
Một mình Du Ánh Tuyết bước vào tiệm thuốc.
“Bạn học, muốn mua thuốc gì vậy? Tôi có thể giúp gì cho bạn?”
Vừa bước vào tiệm thuốc thì nhân viên quầy thuốc thân thiện hỏi.
Ba chữ “thuốc tránh thai”, làm thế nào cô cũng không thể nào nói ra được khỏi kẽ răng, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Không cần giúp đâu, tôi... tôi có thể xem qua một chút.” Một cô gái mới mười tám tuổi đã đi mua thuốc tránh thai là điều vô cùng xấu hổ.
Hai má Du Ánh Tuyết nóng bừng lên, cô cố gắng cúi đầu thấp hết mức có thể. Bỏ qua ánh mắt hoài nghi của đối phương, một mình cô cứ đi tới đi lui trước tủ thuốc.
Cô dừng mắt ở một loại thuốc nào đó ở trong tủ, chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng rụt rè rời đi, ngay cả tay cũng không dám chạm vào một chút, chỉ sợ người ta biết cô đang cần loại thuốc này.
Trải qua một cuộc đấu tranh, những ánh mắt của mấy người nhân viên ở đây đều dồn vào cô, cô cảm giác như thể mình là một tên trộm. Cuối cùng Du Ánh Tuyết cũng không thể chịu đựng nổi được những ánh nhìn này, cô cắn môi, chưa mua được gì hết đã phải đi ra ngoài.
Cô thất vọng ngồi xuống băng ghế nghỉ ngơi ở bên ngoài, cô rất lo lắng, không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Cô vừa mới tìm hiểu qua, tác dụng lâu nhất của thuốc cũng chỉ sau bảy mươi hai giờ. Đã qua lâu như vậy rồi, nếu còn không uống thuốc nữa thì không có tác dụng gì mất.
Khi cô đang vô cùng buồn rầu thì điện thoại di động vang lên, trên màn hình hiện ra hai chữ “chú ba” khiến đáy lòng cô nổi lên từng trận chua xót.
“Tại sao chưa ăn bữa sáng mà lại rời đi rồi?”
Điện thoại đã được kết nối, giọng nói của Kiều Phong Khang ở bên kia truyền tới.
Mới sáng sớm, sợ làm ồn đến cô cho nên mới cố ý gọi về điện thoại gia đình, kết quả là dì Lý bắt máy nói cô chưa ăn gì cả mà đã vội vàng rời đi rồi.
“Lúc sáng tôi đã ghé qua bệnh viện thăm Minh Đức rồi, em không cần vội vàng tới đó sớm như thế đâu.”
“Không phải cháu tới bệnh viện...”
Du Ánh Tuyết buồn bã trả lời.
Kiều Phong Khang luôn có thể nắm bắt được tâm tình của cô, khẽ nhíu mày nói: “Tâm trạng không tốt à?”
Bởi vì cảm thấy sợ hãi và xấu hổ, trong lòng Du Ánh Tuyết hơi khó chịu. Cô cúi đầu gảy vạt áo của mình, thấp giọng nói: “Cái gì chú cũng hiểu, còn cháu thì cái gì cũng không hiểu, tại sao tối qua chú không... cái kia?”
Cô buồn bã chất vẫn, rõ ràng là hơi tức giận nhưng giọng nói lại được đè thấp, vô cùng mềm mại và không có lực sát thương.
“Không có gì?”
Kiều Phong Khang hỏi, anh thực sự muốn khảm cái người nhỏ bé như cô hòa sâu vào trong xương cốt, ngay cả lúc oán giận anh cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Du Ánh Tuyết rầu rĩ, anh biết rõ lại còn hỏi.
“Không dùng biện pháp tránh thai sao?”
“... Ừm”. Cô im lặng một lúc lâu mới phản ứng lại, cô nhìn xung quanh không có ai mới tiếp tục hạ giọng nói: “Nếu như có...”
Cô cắn môi, không thể tiếp tục nói được nữa.
“Vậy thì sinh ra thôi.” Đây lời nói từ tận đáy lòng của Kiều Phong Khang.
Nếu như ích kỷ hơn, anh ước gì cô mang thai con của chính mình. Một ngôi nhà nhỏ hướng biển, mỗi sáng nhìn ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, còn lắng nghe tiếng sóng vỗ, trong nhà có cô, có con của hai người.
Cuộc sống chỉ cần như thế là đủ.