Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này, tất cả nhân viên đều đã về nhà. Trong không gian lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ. Du Ánh Tuyết nhắm mắt theo đuôi đi theo Kiều Phong Khang vào thang máy chuyên dụng của anh.



Lúng túng ban nãy như kéo dài đến tận bây giờ. Sau khi Kiều Phong Khang chiếm một góc trái phía trong cùng, cô chiếm góc phải phía trong cùng, cụp mắt xuống suy nghĩ, áp sát vào vách thang máy, cách anh rất xa.



Kiều Phong Khang nhìn thấy cả, cũng không nói gì, chỉ ấn lầu một, để thang máy đi xuống.



Ai ngờ, xuống tới tầng mười bảy, đột nhiên thang máy “ầm” một tiếng. Sau khi lung lay một trận thì chợt dừng lại.



Du Ánh Tuyết bất ngờ không kịp đề phòng lảo đảo hai bước, phải vịn vách thang máy mới đứng vững được.



“Sao thế?”




Du Ánh Tuyết hỏi.



Kiều Phong Khang ấn nút mở cửa, không có phản ứng.



“Thang máy gặp trục trặc.”



Xui xẻo như vậy?



“Thế chúng ta có rơi xuống hay không?” Du Ánh Tuyết hơi sợ hãi nhìn anh, ngón tay trắng như tuyết hơi siết lại.



Cô sợ nhất là cảm giác rơi xuống. Lúc trước... Cha cô cũng bị ngã từ trên cao khi đang làm việc.



Du Ánh Tuyết nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp.



Ánh mắt Kiều Phong Khang sâu xa liếc nhìn cô, vươn tay về phía cô: “Lại đây.”



Nhìn bàn tay dày rộng kia, Du Ánh Tuyết nhíu mày, không nhúc nhích. Cô còn nhớ rõ bàn tay của anh ấm đến mức có thể thiêu cháy người khác. Cảm giác đó rất lạ lùng, hoặc là kỳ lạ, khiến cho cô không dám tùy tiện tới gần. “Á!” Đang lúc nghĩ ngợi, đột nhiên thang máy lại lao xuống vào lúc nào. Tốc độ quá nhanh, Du Ánh Tuyết không kịp đứng vững.



“Ánh Tuyết!” Trái tim Kiều Phong Khang thắt lại, anh kêu lên một tiếng, thò tay ôm lấy cô, hai người cùng ngã xuống đất, lăn thành một đống.



Đây là tầng 78, không giỡn chơi được, nếu thật sự rơi thẳng xuống như vậy, chắc chắn thịt nát xương tan.



“Chú ba...”



Du Ánh Tuyết gọi anh, giọng nói run rẩy.







“Đừng sợ, ôm chặt tôi!” Kiều Phong Khang nghiêng người, để bản thân ở bên dưới người cô.



Cô dùng sức kẹp chặt lấy eo của anh, cả người gần như cưỡi lên người anh. Tốc độ rơi xuống thật sự quá nhanh, nhanh đến mức mất trọng lực, Du Ánh Tuyết cả đứng dậy cũng khó khăn, cô nơm nớp lo sợ ôm cổ anh theo bản năng: “Chú ba, chúng ta... Sẽ chết hả?”



“Đừng hỏi mấy câu ngu ngốc.” Kiều Phong Khang ôm chặt cô.



Anh sẽ không để cho cô xảy ra chuyện. Cho dù, anh sẽ thịt nát xương tan.



“Cháu sợ.”



Du Ánh Tuyết run rẩy, nỉ non một tiếng. Mặt dán sát vào anh, anh cảm giác được lông mi cô run rẩy rất rõ ràng. Bàn tay Kiều Phong Khang ôm sau gáy cô, nói nhỏ: “Bình tĩnh một chút, Ánh Tuyết, còn có chú ba đây.”



Có lẽ là giọng nói của anh có ma lực khác, hoặc có lẽ là người này có lồng ngực rộng lớn, cơ thể to cao, khủy tay rắn chắc, tóm lại, trái tim bối rối bất an của Du Ánh Tuyết dưới mấy tiếng “Ánh Tuyết” mà từ từ bình tĩnh một cách thần kỳ.



Ôm anh, hay nói cách khác là bị anh ôm, cho dù trong tình huống bết bát như vậy, chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác an toàn.



Thậm chí, có thể chừa tâm trạng để nghe anh gọi cô là “Ánh Tuyết”




Cách xưng hô “Ánh Tuyết” này chỉ có cha mẹ thân mật nhất mới gọi như vậy.



Từ khi cha mẹ qua đời, đã nhiều năm rồi cô không nghe có người gọi mình như vậy. Cho dù là Minh Đức cũng không.



Hiện tại, lại phát ra từ miệng chú ba, người đàn ông vốn khiến lòng cô mâu thuẫn, vậy mà cô lại không thấy phản cảm, ngược lại có cảm giác khác thường.



Hai chữ đơn giản giống như lông vũ, như có như không gảy dây cung mảnh khảnh trong lòng cô, khiến bên ngoài run rẩy.



Du Ánh Tuyết nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn Kiều Phong Khang. Theo góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt cương nghị lập thể của người đàn ông, cách cô cực kỳ gần. Nhưng Du Ánh Tuyết chỉ liếc qua rồi vội vàng rời mắt.



Tim đập nhanh đến nỗi khiến cô lo sợ không yên.



Cũng may, thang máy không rơi xuống nữa, chỉ một tầng sau đã nhảy lên một cái, nguy hiểm kẹt lại.



Rất lâu sau.



Du Ánh Tuyết vẫn không dám buông tay, vẫn căng thẳng ôm cổ anh, hô hấp vừa gấp vừa loạn.







“Du Ánh Tuyết?” Giọng của Kiều Phong Khang cứng rắn, trầm thấp gọi cô.



“Hả?” Khẽ nhấc mi mắt lên, đôi mi như quạt hương bồ như có như không quét qua làn da trên cổ anh.



Tiểu yêu tinh.



Anh thở nặng nhọc, cơ thể cao ngất cứng hơn: “Đứng dậy.”



“Sẽ không rơi xuống nữa chứ?” Du Ánh Tuyết không nhúc nhích, chỉ lo lắng hỏi.



“Không chắc.”



“Vậy tạm thời cháu không đứng dậy đâu.” Du Ánh Tuyết lắc đầu, sợ hãi duy trì tư thế ban đầu. Đôi chân trần trụi trắng như tuyết dưới váy vô thức dùng sức, giống như gấu koala, kẹp eo anh chặt hơn, dường như như vậy mới có cảm giác an toàn.



“Du Ánh Tuyết, tôi lặp lại lần nữa, đứng dậy!” Giọng anh khàn khàn.



Giọng điệu nghiêm khắc.



Trừng mắt.



Du Ánh Tuyết sợ anh, lẩm bẩm một tiếng, bất đắc dĩ đứng dậy. Nhưng hai tay vừa mới buông ra, còn chưa kịp đứng thì thang máy lại chợt lắc lư xuống, khiến cô sợ tới mức rụt trở lại.



“Cháu không muốn đứng dậy.” Bây giờ hai chân của cô như nhũn ra, làm gì có sức đứng dậy chứ?



“Thật sự không được hả?” Anh ngấm ngầm chịu đựng nhíu mày.



“Dạ.” Cô thân rơi hiểm cảnh, không hề xem xét hơi thở nguy hiểm.



Ánh mắt Kiều Phong Khang nặng nề nhìn qua cô, trong chớp mắt, đột nhiên bàn tay anh nhéo eo cô, trong lúc cô kinh ngạc, một tay kéo cô về phía sau.



Nếu nói vừa nãy cô vẫn chỉ cưỡi trên lưng anh, lần này.



Cô chỉ mặc một cái váy và quần lót mỏng manh, vừa khéo ngồi trên một thứ của anh.



Cái này... Cái này...



Hơi thở của Du Ánh Tuyết nghẹn lại, ngón tay đặt trên vai anh mơ hồ run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK