“… Ừ. Cậu cứ nói.”
“Nếu như… Cậu thật sự không định ở bên cạnh chú Ba của cậu nữa, đứa bé này… không cần sinh ra cũng được.”
Lông mi Du Ánh Tuyết càng run rẩy dữ dội hơn.
Cô nhắm mắt, nhưng nước mắt không tự chủ được lại tràn ra, ướt đẫm đôi mi.
Nếu phá bỏ đứa bé này.
Giữa cô và Kiều Phong Khang, sẽ thật sự… không có bất kỳ liên quan nào nữa… Không còn nữa…
“Cậu mới 18 tuổi, nếu sinh đứa trẻ ra, cậu lấy cái gì nuôi nó? Ánh Tuyết, muốn sinh tồn trên thế giới này, không phải đơn giản như vậy. Huống chi..”
“Sự đau khổ khi không có cha, cậu phải hiểu rõ hơn ai khác. Cho nên, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm sinh ra một đứa trẻ mà không thể cho nó một người cha sao?”
Phùng Linh Nhi nhẹ nhàng nói. Du Ánh Tuyết lẳng lặng nghe.
Từ đầu đến cuối, một câu cô cũng không phản bác. Cô biết, Phùng Linh. Nhi từ đầu đến cuối đều đang cân nhắc thay cô…
Cuối cùng, cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Linh Nhi, tớ mệt quá… Có thể tựa vào vai cậu ngủ một lúc không?”
Phùng Linh Nhi gật đầu, “Ngủ đi.”
Bên trong nhà quàn vô cùng yên tĩnh, một lúc thật lâu, cũng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn của hai cô gái.
Ngoài cửa.
Mấy giờ đồng hồ trôi qua, Kiều Phong Khang chỉ đứng một chỗ lẳng lặng nhìn. Ánh mắt càng trở nên thâm trầm.
Anh đi vào. Cởi áo khoác xuống, rón rén đắp lên trên người hai cô gái.
Rèm mi cô chỉ khẽ run rẩy, nhưng không tỉnh dậy.
Ánh mắt Kiều Phong Khang ngưng đọng trên mặt cô, thật lâu sau, cũng không dời đi nơi khác. Đôi mắt sáng như sao.
Cô bé ngoan ngoãn của anh… Thì ra, đã có đứa con của anh…
Kiều Phong Khang quyến luyến không thôi, rốt cuộc vẫn thu hồi tầm mắt. Ánh mắt của anh rơi vào bức di ảnh đen trắng của Lâm Vân Thanh.
Anh chậm rãi bước đến giữa gian nhà, quỳ xuống ngay chính giữa. Thành kính chắp hai tay, nặng nề quỳ lạy ba cái.
Năm đó, cái chết của Du Tuấn, sự thật là hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của anh… Bất quá…
Ta không giết người, nhưng người vì ta mà chết.
Không lời nào có thể biện minh.
Trời còn tờ mờ sáng, toàn bộ nhà quàn yên tĩnh khác thường.
Du Ánh Tuyết thức dậy, cả người đau mỏi. Theo bản năng cô duỗi cánh tay, vươn người ra.
Thứ đang khoác trên vai cô, chợt tuột ra, rơi trên mặt đất.
Theo bản năng cô ghé mắt xuống xem, là áo vest khoác ngoài trên âu phục đàn ông, còn nữa, còn có một chiếc chăn mỏng.
Phủ lên hai người cô và Phùng Linh Nhi.
Nhìn bộ âu phục, trong lòng Du Ánh Tuyết hơi rung động. Cầm chiếc áo ôm vào trong ngực, đưa đến chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái.
Tràn vào buồng phổi là một mùi vô cùng quen thuộc…
Mùi nước hoa Eau de Cologne thân quen, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt…
Cô vốn ghét mùi thuốc lá như vậy, nhưng mà, giờ phút này lại cảm thấy lưu luyến trước đó chưa từng có.
Mặt chôn sâu trong chiếc áo, tựa như đến bây giờ vẫn còn có thể hấp thu được nhiệt độ cơ thể vốn thuộc về anh.
“A… Cậu thức dậy rồi à?”
Giọng nói của Phùng Linh Nhi vang lên cắt đứt suy nghĩ lung tung của cô. Cô điều chỉnh lại sắc mặt, cầm chiếc áo đặt lên đùi mình, giả vờ bình tĩnh.
“Ngủ thôi mà cả người cũng đau.”
Phùng Linh Nhi lẩm bẩm, xoa bóp cánh tay, lại cúi đầu đầm đấm vào cẳng chân. Đoạn ghé mắt, nhìn về phía tay cô, “G? Đây là áo của ai vậy?”
“Có thể là anh ấy.” Du Ánh Tuyết nói nhỏ.
Thanh âm nhẹ giống như thở than.
“Anh? Ý cậu là, chú Ba của cậu? Tối hôm qua anh ấy đến đây?”
“Chắc là vậy.”
Anh đến đây lúc nào, rồi đi lúc nào, cô hoàn toàn không biết.
“Được rồi, anh ấy có đến cũng không có gì lạ. Đúng rồi, tớ còn phải trả chăn lại cho người ta đã. Tớ lấy tạm từ chỗ nhân viên làm việc bên kia qua đây.” Phùng Linh Nhi lẩm bẩm, tuột cái chăn sau lưng xuống. “Để tớ đi cho.” Du Ánh Tuyết ôm. chăn trong tay, “Cậu cứ ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát đi, nếu mệt quá chịu không nổi, thì trở về nhà nghỉ ngơi cũng được.”