Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động của anh rất ác liệt khiến Du Ánh Tuyết đau đến mức hít sâu không ngừng, cô khóc lóc giãy giụa: “Chú ba... đau quá, chú đừng cắn mà...”



“Bây giờ biết đau rồi sao? Chẳng phải em rất dũng cảm, ngay cả chết cũng không sợ à?”



Kiều Phong Khang ngẩng đầu lên, nắm lấy cằm cô rồi thở hổn hển chất vấn:



“Tôi xem em như bảo bối mà nâng niu trong tay, sợ em bị thương, sợ em khổ sở nhưng em lại dùng cái chết để báo đáp tôi sao? Du Ánh Tuyết, tại sao em lại đáng hận như vậy chứ? Rốt cuộc Kiều Phong Khang tôi đã yêu em ở điểm nào mới có thể cam tâm tình nguyện để em cứ luôn hành hạ tôi như vậy chứ?”



Hốc mắt anh dần dần đỏ bừng lên trông rất kinh người, trong ánh mắt kia có đủ loại cảm xúc, nào là thống khổ, sợ hãi, không cam lòng cùng với tình yêu nồng đậm.



Du Ánh Tuyết vừa nghe vậy, cả người lập tức ngây ngẩn. Chuyện gì xảy ra thế này? Vừa rồi... anh nói... yêu cô đúng không? Anh tưởng rằng cô chìm vào trong bồn tắm là muốn tự sát sao?



“Đúng vậy, cháu đáng ghét như thế, đáng hận như thế đấy. Chú... chú còn yêu cháu làm gì chứ?”



Du Ánh Tuyết cố ý hỏi như vậy, vào lúc nói chữ “yêu” ra khỏi miệng, trong lòng lại thầm dâng lên cảm xúc bất an.




“Tôi không phải điên, mà là mù rồi!” Kiều Phong Khang tiếp tục cắn răng nghiến lợi nói.



“Chú...”



Du Ánh Tuyết cắn môi, bàn tay từ từ giãy ra khỏi tay anh, siết chắt lại thành quả đấm rồi liên tục đánh lên ngực Kiều Phong Khang: “Cháu mới mù đấy! Chú thương cháu chỗ nào, xem cháu như bảo bối chỗ nào chứ? Chú cắn cháu mạnh như vậy, thô bạo như vậy mà!”



“Đáng đời em.” Kiều Phong Khang hung hăng trừng cô.



Du Ánh Tuyết sắp tức chết rồi, cô trừng mắt nhìn lại anh, sau đó cũng học lấy dáng vẻ của Kiều Phong Khang mà vòng tay qua ôm cổ anh, cắn lên xương quai xanh của anh một cái.



Kiều Phong Khang khẽ rên lên một tiếng, ôm lấy eo cô rồi lật người lại, siết eo cô đè xuống giường. Một tay kia lại bắt đầu cởi hết quần áo ngủ trên người mình.



Bị anh kiềm chế như vậy, Du Ánh Tuyết không thể nào động đậy được. Cô nghiêng đầu chống lại ánh mắt đang mất lý trí của anh, thấy động tác của anh thì vô cùng hoảng sợ.



“Chú ba, chú muốn làm gì vậy?”



Cô nức nở hỏi.



“Tôi thấy có lẽ em đã quên em là người của tôi rồi. Du Ánh Tuyết, hôm nay em hãy nhớ kỹ cho tôi, nếu như không có sự cho phép của tôi thì cho dù chết, em cũng không được phép. Nếu như em dám cãi lời, tôi sẽ khiến em sống không bằng chết.”



Lời nói của anh vừa dứt, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy cả người đều tê rần. Anh đã di chuyển đến nơi nào đó của cô, gấp gáp cho cô một bài học để cô hoàn hoàn bỏ đi ý nghĩ muốn tự sát khi nãy.



Hai tay Du Ánh Tuyết nắm lấy drap trải giường, sống lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Cô hít sâu vài cái, mở miệng cầu xin tha thứ: “Chú ba, cháu sai rồi... Cháu không phải muốn chết... Chú hiểu lầm cháu rồi...”



“Im miệng.”



“Cháu nói thật mà, cháu thật sự không phải muốn tự sát, cháu không có!” Cô hết sức la lên.



Động tác của Kiều Phong Khang bởi vì lời nói của cô mà dừng lại, anh chớp chớp mắt lật người cô lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô rồi nói: “Em nói gì?”



Du Ánh Tuyết tủi thân gần chết, bản thân mình chỉ muốn tắm thật đàng hoàng nhưng bây giờ thì hay rồi, không hiểu sao cả người đều bị đau đớn, suýt chút nữa đã bị anh... cái kia rồi.



“Cháu đâu có muốn tự sát chứ? Chỉ là cháu muốn ngâm mình trong nước để suy nghĩ một số chuyện mà thôi...”







Du Ánh Tuyết vung mạnh nắm đấm lên người anh: “Làm sao chú lại đáng ghét như thế cơ chứ, bây giờ toàn thân cháu đều đau chết rồi này...”



Cô vừa nói, nước mắt lại tự động rơi xuống. Du Ánh Tuyết khẽ cúi đầu, nhìn thấy trên xương quai xanh mình đã bị rách da thì lập tức chảy nước mắt càng dữ dội hơn. Anh là chó sao chứ?



“Em... chỉ ngâm mình suy nghĩ thôi à?”



Kiều Phong Khang nheo mắt lại giống như đang nghiên cứu xem những lời nói này của cô là thật hay giả.



“Nếu như cháu muốn tự sát thì cũng không cần chọn phương thức khó như vậy, ngâm một đêm như thế thì chắc chắn ngày mai sẽ sưng phù lên đấy... ưm...”



Những lời thừa thải đều đã bị nụ hôn của người đàn ông chặn lại, Kiều Phong Khang dán sát lên người cô, hôn đến mức rối tinh rối mù.



miễn phí



Chờ đến khi Du Ánh Tuyết hồi phục tinh thần lại thì chỉ nghe thấy giọng nói cảnh cáo của anh: “Những lời như vậy không cho phép nói bậy bạ, nếu như em thật sự dám chết thì cho dù có lên thiên đường hay xuống địa ngục, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho em đâu.”



Anh thật sự rất để tâm đến cô, cho nên... chỉ với một chi tiết nhỏ như thế thì anh đã có thể mất khống chế rồi. Có lẽ cũng chỉ ông trời mới biết vừa rồi khi nhìn thấy cảnh tượng cô chìm cả người vào trong bồn tắm, trái tim anh đã thật sự tan nát.



“Cháu không phải muốn chết thật mà...”



Du Ánh Tuyết nhẹ nhàng lặp lại, nghe những lời nói bá đạo của anh như thế, trong lòng cô cũng không tự chủ được khẽ xao động, hơn nữa còn có chút... ngọt ngào.



Ngoài ra, cô còn cảm thấy hơi đau lòng, không ngờ anh lại căng thẳng và hoảng sợ bất an như vậy. Trong ấn tượng của Du Ánh Tuyết, anh luôn là một người không sợ trời không sợ đất, nhưng mà vừa rồi... rõ ràng cô đã nhìn thấy được nỗi sợ hãi trong mắt anh.



Anh sợ mất đi cô sao?




Nghĩ đến đây, trái tim cô khẽ thoáng qua một chút ấm áp, một chút ngọt ngào lẫn một chút phức tạp. Cô không biết những cảm xúc này của mình như thế nào...



Du Ánh Tuyết cắn cắn môi, tủi thân mở miệng: “Chú vừa không muốn cho cháu sống tốt, vừa vô cớ mắng cháu, còn cắn cháu nữa... còn nói cháu rất đáng hận...”



Cô tủi thân hít mũi một cái, dáng vẻ sắp khóc kia khiến cho Kiều Phong Khang đau đớn tận xương tủy. Anh thở dài, ôm cô qua đặt lên chân mình. Sau đó, đặt cằm mình trên đầu cô một lúc lâu, nhắm hai mắt lại giống như để bình ổn tâm trạng còn đang hốt hoảng khi nãy.



Du Ánh Tuyết bị anh ôm như vậy, gương mặt càng ngày càng đỏ hơn, tim cũng đập nhanh hơn rất nhiều. Phải biết rằng cô đã bị anh ôm ra trực tiếp từ trong bồn tắm, trên người không hề mặc gì cả. Mà giờ phút này, áo choàng ngủ của anh cũng đã mở hết ra, bên trong cũng không mặc gì cả.



Thân thể khỏe mạnh tráng kiện của người đàn ông bao vây cơ thể cô, da thịt hai người kề sát vào nhau không một kẽ hở. Mặc dù tối hôm qua bọn họ đã xảy ra quan hệ thân mật nhưng mà bây giờ lại thân cận như vậy khiến cho Du Ánh Tuyết cảm thấy vô cùng xấu hổ.



“Rất đau sao?”



Ngay lúc Du Ánh Tuyết còn đang suy nghĩ miên man thì giọng nói tràn đầy từ tính của anh đã vang lên trên đỉnh đầu. Kiều Phong Khang từ từ dời khỏi đỉnh đầu cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô một lúc lâu, sau đó lại dời xuống rơi vào xương quai xanh sạch sẽ trắng như tuyết kia. Nơi đó có một dấu răng, còn dính chút máu vô cùng rõ ràng chói mắt.



Kiều Phong Khang hơi buồn bực, ngón tay khẽ chạm vào vết thương một chút. Du Ánh Tuyết “ưm” một tiếng, nhíu chặt mày lại: “Đau...”



Anh thu tay lại rồi thở dài một hơi, vừa rồi anh thật sự đã quá kích động. Nhưng mà có lẽ ngoại trừ cô ra thì không còn người phụ nữ nào có thể khiến anh mất hết lý trí như vậy.



“Tôi đi lấy hòm thuốc, chờ một lát đã.”



Anh ôm cô đặt xuống giường, vừa cúi đầu xuống thì hai người đã bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt anh tràn đầy sự thương tiếc cùng áy náy, ánh mắt lạnh lùng kia giờ đây đã dịu dàng hơn rất nhiều.



Vốn dĩ Du Ánh Tuyết còn đang rất tức giận nhưng vào lúc này lại không còn dũng khí nữa. Thần kỳ thật... sự đau đớn trên người cũng đã bớt đi không ít. Cô nằm yên ở đó, dời tầm mắt đi không dám đối mắt với anh nữa. Một lúc lâu sau mới ngoan ngoãn gật đầu.



“Chờ tôi quay lại.”







Kiều Phong Khang căn dặn một tiếng, sau đó xuống giường cột lại dây áo choàng ngủ rồi quay đầu nhìn cô một lần nữa mới mở cửa đi ra ngoài.



Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, bóng dáng cao ngất của anh biến mất trong tầm mắt thì Du Ánh Tuyết mới nhìn lên trần nhà ngây ngẩn, trong đầu luôn ẩn hiện từng lời nói và hành động của anh khi nãy.



Ừm... nếu như anh vì lo lắng cho cô nên mới cắn cô đau như vậy thì cũng không đến nỗi nào đúng không?



Du Ánh Tuyết cảm thấy mình giống như trúng tà vậy, hơn nữa còn gặp phải một đối thủ khá lợi hại, bởi vì trong đầu cô bây giờ ngoại trừ anh thì cũng chỉ có anh mà thôi.



Cô buồn bực vỗ vỗ vào mặt mình vài cái, sau đó từ trên giường bò dậy. Thừa dịp anh còn chưa bước vào thì nhanh chóng chọn một bộ đồ ngủ rồi vội vàng mặc lên. Vừa mới thay xong quần áo, Kiều Phong Khang đã cầm hộp thuốc tiến vào.



Sau khi lấy rượu cồn thoa vào vết thương, Du Ánh Tuyết đau đến mức ngay cả khóe mắt cũng chảy nước, đỏ mắt trừng anh: “Cháu thấy rượu thuốc này không có ích gì đâu, tình trạng giống như cháu thì nên đi tiêm vắc xin ngừa chó dại mới đúng.”



Kiều Phong Khang đặt rượu thuốc trong tay lên bàn, cúi người sát xuống, mập mờ cắn lên tai cô rồi thổi khí: “Có phải vừa rồi không đâm vào nên em không hài lòng đúng không? Nếu như em đã có nhu cầu về phương diện này như vậy, bây giờ tôi hoàn toàn có thể thỏa mãn em...”



“...”



Vốn dĩ Du Ánh Tuyết còn chưa nghe rõ anh nói gì nhưng trong chớp mắt cô đã hiểu.



Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên, lui về sau một bước rồi đẩy anh ra: “Chú... vô sỉ, cháu không có nhu cầu về phương diện này.”



Kiều Phong Khang bật cười: “Có còn muốn tiêm vắc xin ngừa chó dại nữa không?”



“...”



Du Ánh Tuyết tựa vào đầu giường, xoay người không nhìn anh rồi thấp giọng nói: “Dù sao cháu cũng không nói lại chú.”



Kiều Phong Khang nhếch miệng, bỏ lại rượu thuốc vào trong hộp.



Ngay lúc này, bên ngoài đã có người giúp việc gõ cửa.



“Cậu chủ, cô Ánh Tuyết, đã chuẩn bị xong thức ăn rồi ạ.”



“Ra ngay.”



Kiều Phong Khang quay đầu lại đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía Du Ánh Tuyết: “Đi thôi.”



“Cháu không ăn đâu.”



“Đi xuống trước đã rồi nói sau, không chừng có món em thích ăn đấy.” Kiều Phong Khang bỏ hòm thuốc xuống, không cho cô cơ hội nói “không” nữa mà trực tiếp ôm cô đi ra ngoài.



Vừa kéo cửa ra đã lập tức sãi bước đến phòng ăn. Du Ánh Tuyết cả kinh, hai tay nắm lấy áo ngủ: “Chú đừng mà... để cháu xuống đi.”









Đối mắt với những người khác đáng sợ hơn, bọn họ sớm muộn gì cũng phải trải qua, cô phải cố gắng tập quen những chuyện này mới được.



Du Ánh Tuyết cắn môi dưới, lầm bẩm nói: “Cháu vẫn chưa đồng ý mối quan hệ của chúng ta mà...”



Bây giờ thật ra quan hệ giữa cô và Minh Đức vẫn còn chưa chính thức kết thúc, mà Minh Đức lại còn hôn mê bất tỉnh nữa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK