Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Ánh Tuyết không nhìn đi chỗ khác, mà vùi mình vào vòng tay anh chặt hơn. Như muốn đi vào cơ thể anh.



“Sau này, em sẽ không bỏ đi nữa.” Kiều Phong Khang ngây người.



Từ tận đáy lòng của anh, những đợt sóng nhỏ đang trào lên.



Vào lúc đó, dường như anh đã quên đi sự giày vò mà anh đã phải chịu đựng trong suốt 4 năm qua. Hiện tại, khoảnh khắc này thật đẹp.



“Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, bất kể ai không đồng ý chúng ta ở bên nhau, em vẫn sẽ ở đây. Cho dù ngày nào đó anh có đuổi em đi, em cũng sẽ dính lấy anh và làm phiền anh”



Kiều Phong Khang hất hàm, để ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh.



“Lời này là em nói đấy nhé, vậy nhất định phải nhớ kỹ cho anh!”



Du Ánh Tuyết chỉ đáp lại anh bằng một cái ôm chặt hơn, sâu hơn.



Đúng lúc này, điện thoại di động của Du Ánh Tuyết đột nhiên vang lên. Cô bỏ điện thoại trong túi xách và túi đang trên ghế sô pha Cố gắng đứng dậy nhưng cô lại cử động rồi lại nằm xuống vì không còn sức lực.



Kiều Phong Khang đứng dậy, cầm lấy bộ đồ ngủ, mặc vào, và lấy điện thoại ra khỏi túi xách.



Liếc nhìn màn hình điện thoại di động, Du Ánh Tuyết hỏi ai”, anh liền cầm lấy và áp vào tai.



“Alo, phải, là tôi … Du Ánh Tuyết? Còn đang ngủ… Ừm, tôi xin nghỉ phép cho cô ấy… Tối hôm qua tôi đã làm cô ấy kiệt sức rồi, tôi sợ hôm nay ra khỏi giường còn có chút khó khăn, chứ đừng nói là làm việc”



Du Ánh Tuyết nghe vậy, chỉ còn thiếu nước khóc nữa thôi.



Cô đứng dậy khỏi giường gần như ngay lập tức.



Ôi trời! Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?



Nói như vậy, không phải anh đã nói rõ với đối phương rằng tối hôm qua cô đã quá sức sao?



“Hừ, anh nói linh tinh”



Du Ánh Tuyết cuộn chăn bông và nhảy tới giật lấy điện thoại.



“Em rõ ràng có thể ra khỏi giường, em còn có sức lực…”



Bây giờ, cứ coi như thật sự không thể kiên trì đi làm, cũng phải cố gắng kiên trì đến cùng? Nếu không, chẳng phải sẽ bị cười chết sao?



“Được rồi, Trịnh Thanh Vy, thôi không nói nữa nhé, tôi đang có chút việc. Vẫn” Kiều Phong Khang nói xong dứt khoát cúp điện thoại, ném lại trên sô pha.



Bế cô gái đang quan như nhộng ve sầu lên và ném cô trở lại giường.



“Có vẻ như anh đã đánh giá thấp hiệu quả chiến đấu của em. Vì vẫn còn sức lực, vậy chúng ta nên làm gì đó để sử dụng sức mạnh của mình bây giờ.”



Du Ánh Tuyết phản đối, trực tiếp bị nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông kìm lại.



Sau đó, điều duy nhất còn lại là tiếng thở khò khè của cô gái.



Kết quả là Du Ánh Tuyết chắc chắn không đi làm. Ừ! Thực sự thực sự không có chút sức lực nào nữa!



Sau buổi sáng hôm đó, cô lại chìm vào giấc ngủ.



Hôm nay, cô ngủ một giấc đến trưa.



Tỉnh dậy, cô đã không còn thấy anh bên cạnh nữa. Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.



Cô nhếch môi cười ngốc nghếch, đưa tay sang một bên, tham lam vuốt ve nơi anh đã nằm tối qua.



ở đó vẫn còn vương mùi hương của anh.



Chỉ thế này thôi mà lòng cô se lại. Bong bóng ngọt ngào không ngừng bay lên…



Rất hạnh phúc…



Cô hy vọng ông trời có thể cho cô và anh bình an bên nhau.



Cô không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần mỗi ngày đều như hôm nay…



Đại hội cổ đông của tập đoàn Kiều Thanh ngày hôm nay bị lùi đi lùi lại vì ông chủ Kiều Phong Khang mãi vẫn chưa xuất hiện.



Cuối cùng, anh đã đến muộn hai giờ đồng hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK