Cuối cùng cô không thể nhịn được nữa phải tựa vào vai anh khóc nấc lên.
Tiếng khóc đó đau đớn xé nát tâm can, dường như nó đang đâm xuyên vào từng tế bào trong người Kiều Phong Khang khiến anh vỡ tung.
Cô siết tay lại đấm vào ngực anh, cố gắng đấm thật mạnh: “Tại sao nhà họ Kiều các người lại đáng ghét và đáng hận như thế! Các người cướp đi mạng sống của cha tôi, giết mẹ tôi… Kiều Phong Khang, chuyện đã thế rồi chú bảo tôi phải làm sao sống bên cạnh chú nữa bây giờ?”
“Nếu tôi ở bên chú thì chắc chắn sẽ bị trời đánh… Mẹ tôi chết không thể nhắm mắt được.”
Kiều Phong Khang không thể nói được một câu nào. Ngoài ôm Du Ánh Tuyết thật chặt ra thì dường như anh chẳng làm được gì cả… Anh còn làm gì được nữa bây giờ?
Chuyện năm đó…
Anh nhắm mắt lại, không muốn tưởng tượng đến nó nữa.
Quả nhiên mọi thứ anh đoán trước đều đúng… Chuyện đó kéo dài đến ngày hôm nay đã đẩy anh và Du Ánh Tuyết… Vào ngõ cụt không lối thoát…
Đêm hôm đó.
Kiều Phong Khang lái xe vượt qua mấy lượt đèn đỏ, khi anh về đến nhà chính thì tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều dang nín thở đứng bên ngoài.
Anh không thèm đếm xỉa tới bọn họ, nhanh chóng sải bước đi thẳng vào trong.
Kiều Vân Nhung đang ở trong nhà, thấy anh nổi giận đùng đùng bước vào bèn kéo lại: “Thằng ba này, em đang làm cái gì thế hả?”
“Buông tay!” Kiều Phong Khang không muốn nói nhiều.
“Sao mặt mũi em giống hệt cha thế này? Cha với mẹ đang cãi nhau bên trong đấy, tốt nhất bây giờ em đừng chạy vào đó kẻo bị vạ lây”
Kiều Phong Khang vẫn đanh mặt hất tay Kiều Vân Nhung ra, anh còn chẳng thèm đôi giày mà cứ đi thẳng vào.
Trong phòng khách.
Mẹ anh đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, cha anh thì lạnh mặt đứng đó nhìn bà từ trên cao. Cả phòng khách rộng lớn là thế nhưng đâu đâu cũng là cái rét lạnh căm căm.
Tiếng bước chân của Kiều Phong Khang đã phá vỡ sự yên tĩnh nơi này, nhưng chẳng hiểu sao nó lại khiến mọi thứ trở nên ngưng đọng hơn bao giờ hết.
“Mẹ là người đã sai khiến kẻ lái xe đâm chết Lâm Vân Thanh đúng không?” Kiều Phong Khang chẳng mở màn chào hỏi gì, anh chủ dùng ánh mắt sắc lẹm đó nhìn bà.
“Cả con cũng nghĩ thế ư?”
“Mẹ đừng trách con suy diễn theo hướng đó, bao năm qua mẹ đã dùng những thủ đoạn đó làm gì Lâm Vân Thanh thì chắc cha không biết nhưng con lại biết rất rõ ràng!”
Vẻ chột dạ chợt thoáng qua trên mặt bà, bà nhìn sang Kiều Thanh Lương theo bản năng.
Kiều Thanh Lương lại cắn răng nghiệm mặt, tức giận trừng mắt nhìn vợ mình: “Bà còn làm gì với Vân Thanh nữa ư?”
“Tôi làm gì cô ta đó rồi sao? Bây giờ ông lại muốn báo thù thay cho cô ta chắc?” Bà đứng dậy, không cam tâm trợn mắt nhìn trở về.
Bà theo Kiều Thanh Lương bao năm nay, sinh cho ông bốn đứa con nhưng cuối cùng câu nào ông nói ra cũng che chở và lo nghĩ cho người phụ nữ khác.
Bà là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng cơ mà, bảo bà chấp nhận chuyện này thế nào được?
Bao năm nay không có sự xuất hiện của Lâm Vân Thanh bà mới được trải qua những ngày lành tháng tốt đầy bình yên, thế nhưng hết lần này đến lần khác ông trời lại…
Lửa giận bùng lên trong lòng Kiều Thanh Lương.
Ông chỉ tay về phía bà: “Tôi cảnh cáo bà, sớm muộn gì tôi cũng điều tra ra được nguyên nhân gây ra cái chết của Văn Thanh: Bà đừng tưởng và không có ảnh chụp hay giấy tờ và kẻ đó bỏ chạy thì mọi thứ sẽ êm xuôi! Tốt nhất bà nên thắp nhang cầu cho kẻ đó không bị cảnh sát tìm thấy, nếu không… Bà cứ chờ ngồi tù đi!”
“Ông..” Nghe người chồng đầu ấp tay gối đòi đưa mình vào tù vì người phụ nữ khác, cả người bà cứ run lên lấy bấy.
“Mẹ, tối nay con trở về nhà mình để nói với mẹ một câu đó là bây giờ Lâm Vân Thanh đã chết rồi, mong rằng mẹ hãy ngừng lại, đừng bày đủ mọi cách để làm gì Du Ánh Tuyết nữa! Nếu không…”
Nói đến đó thì ngừng lại, câu nói không có đoạn sau.
Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như thế.