Mọi người phía sau đều im lặng, đến thở mạnh cũng không dám.
Anh sải bước về phía cửa thang máy, khi đi ngang qua sảnh của công ty, anh nhìn thấy lúc này Kiều Minh Đức đang ở “cửa” giao dịch với giới truyền thông.
Anh không thể không dừng lại một chút và liếc nhìn nhiều hơn.
Khi ở bên Du Ánh Tuyết, Minh Đức luôn như một đứa trẻ nhỏ. Nhưng lúc này, trong vòng vây của các phóng viên, anh ta vẫn bình tĩnh và lãnh đạm, cười thoải mái, trả lời mọi câu hỏi, có thế thoải mái đối phó với sự gay gắt của giới truyền thông.
Kiều Phong Khang Thanh liếc mắt một cái, cảm thấy nhẹ nhõm.
Có vẻ như anh đã không nhìn lầm người.
“Anh Khang, trợ lý Sơn sẽ nhanh chóng đón tiếp bên truyền thông..” Lý Thanh tiếp lời, chưa kịp nói xong liền bị anh lắc đầu cắt ngang.
“Minh Đức xử lý tốt rồi, không cần ai khác can thiệp”
“Vâng.”
Ông chủ đã đưa ra quyết định như vậy, Lý Thanh cũng không nói thêm gì.
Vào lúc này, đối phó với giới truyền thông với tư cách là người phát ngôn của Kiều Thanh, người này phải là ưu tiên hàng đầu. Đó thực sự là trọng trách lớn!
Minh Đức chưa có quá nhiều kinh nghiệm, cũng chưa vào công ty được bao lâu, điều này đương nhiên đáng lo ngại.
Nhưng vì chủ tịch đã yên tâm như vậy, nên Lý Thanh cũng nghe theo.
Kiều Phong Khang bước vào thang máy.
Khi họ lên đến đỉnh của tòa nhà, tất cả các nhân viên trên đỉnh của tòa nhà đều có vẻ bất an, và lo lắng nhìn những người nghiêm nghị trong văn phòng chủ tịch.
Kiều Thanh phải có chuyện gì đó nghiêm trọng rồi!
ở Kiều Thanh làm việc nhiều năm như vậy, trước đây chưa xảy ra tình huống như thế này bao giờ?
Khi thang máy mở ra, mọi người đều nhìn nghiêng.
Người đàn ông cao lớn bình tĩnh dẫn mọi người ra khỏi thang máy. Trong chớp mắt, sự bình tĩnh, vững vàng của anh đủ để trấn an lòng người, lập tức xoa dịu mọi lo lắng.
“Chủ tịch!” Mọi người đồng thanh chào.
Kiều Phong Khang nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng: “Hãy làm việc như bình thường, và không cần phải bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài. Nền móng của Kiều Thanh không phải mới được xây dựng ngày một ngày hai, nó không dễ sụp đổ như mọi người nghĩ đâu.”
Bản lĩnh của người lãnh đạo, một vài câu nói đơn giản cũng đủ đánh bay nỗi lo của mọi người.
Mọi người đều cúi đầu, bận rộn.
Kiều Phong Khang bước nặng nề đi về phía văn phòng.
“Chủ tịch Kiều” Thấy anh đến, Nghiêm Danh Sơn lập tức bước sang một bên và chào hỏi.
Người phụ trách bền viện kiểm sát bước tới bắt tay anh, “Anh Khang.”
Kiều Phong Khang khẽ cười: “Anh Vương, tôi đã muốn mời anh ăn bữa cơm từ lâu rồi, không ngờ lại gặp mặt trong hoàn cảnh như vậy.”
Anh bình thản nói, khí thế trong giọng điệu của anh khiến người khác phải kiêng dè, không dám làm bừa.
“Cảm ơn chủ tịch Khang đã coi trọng. Nhưng việc hôm nay… Tôi xin lỗi nhưng mong các anh thông cảm và hợp tác với công việc của chúng tôi. Tôi cũng đã nhận được thông báo của cấp trên, không thể không đến một chuyển được.”
Điều tra Kiều Thanh chẳng khác gì cầm một củ khoai nóng bỏng tay.
Rất ít người thực sự muốn đến. Nhưng không ai dám vi phạm lệnh trên.
“Tôi hiểu rồi, anh cứ yên tâm điều tra. Tôi luôn là một công dân tốt. Nếu có chuyện gì ở trên, tôi sẽ hợp tác.”
Kiều Phong Khang bình tĩnh quay lại, dùng một tay kéo khóa bộ vest lịch lãm.
Kiểm sát viên Vương cũng thở phào nhẹ nhõm liếc nhìn nhân viên gác tài liệu.