Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt của cô còn chưa thích nghi với ánh sáng bất thình lình, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng cô không chịu nhắm mắt lại, hoặc là không dám nhắm mắt, chỉ cố chấp nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.



– Là giấc mơ… Hay là ảo giác… Dường như chỉ cần mình nhắm mắt thì anh sẽ biết mất trước mắt mình…



Kiều Phong Khang cũng chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, thương tiếc, thậm chí còn có oán khí nồng nặc. Trong đầu anh vẫn tràn đầy cảnh tượng cô và người đàn ông khác ôm nhau ngọt ngào, bây giờ anh vẫn rất muốn xé xác cả hai người họ.



“Vào phòng rồi lại tính sổ với cô!” Anh hừ lạnh một tiếng, nặng nề nhìn cô, sau đó cầm thẻ phòng quẹt mở cửa.



Du Ánh Tuyết choáng váng đầu nhìn bóng lưng anh. Trong mơ mà ngay cả cơn đau cũng chân thật đến thế…



Anh không được vào phòng tôi.” Cô ngăn cản anh, bước chân lảo đảo vòng qua trước mặt anh, chặn trước cửa. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô mê ly nhìn anh, đôi mắt cũng tràn đầy oán khí, cùng với sự bướng bỉnh.



“Tôi không cho anh vào.” Cô nhắc lại lần nữa.



Kiều Phong Khang nhíu mày, ném túi xách của cô vào phòng, hung ác đến gần cô một bước, khí thế đè nén khiến Du Ánh Tuyết nghẹt thở, lùi về sau một bước theo phản xạ, lại bị anh nhấc cằm dưới: “Không cho tôi vào ư? Thế thì cô định cho ai vào? Người đàn ông lúc nãy đưa cô về hả?”



Anh gằn từng chữ, giọng nói cứng rắn như đá.



Du Ánh Tuyết nhất thời rối loạn: “Ai cũng được, nhưng anh không được.” Đôi mắt mông lung của cô lộ ra chút đau buồn: “Kiều Phong Khang, anh cách xa tôi một chút… Càng xa càng tốt.”



Nói đến cuối cùng, giọng cô đã hơi thay đổi. Cô đã quyết tâm muốn quên anh, mà anh cũng đã có tình yêu mới, anh không nên xuất hiện trước cửa phòng cô.



Ánh mắt Kiều Phong Khang càng âm trầm, lạnh lùng đến gần cô: “Cô sợ cậu ta biết quan hệ trước kia của chúng ta hả?”



Anh cố ý kề sát môi mình bên môi cô, hơi thở cám dỗ nhẹ nhàng lướt qua như lông hồng, khiến hơi thở của cô trở nên dồn dập, lông mi run rẩy dữ dội.



Ánh đèn bên ngoài đã tắt, ánh đèn trong phòng còn chưa bật lên.



Trong không gian tối om này, hai người đều không thấy vẻ mặt của đối phương. Cũng chính vì thế nên mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim nhẹ nhàng đều trở nên rõ mồn một, hoàn toàn vang vọng bên tai.



Du Ánh Tuyết cảm thấy tim mình đập rất nhanh.



“Hai người bắt đầu từ khi nào?” Kiều Phong Khang lại hỏi, trong giọng nói tràn đầy ghen tỵ.



Du Ánh Tuyết cảm thấy mình như bị kéo vào một lốc xoáy, không ngừng chìm đắm, cô rất sợ hãi cảm giác này, vội quay mặt đi tránh thoát đôi môi anh.



“Anh… Cách xa tôi một chút.” Cô say đến mức nói không rõ ràng, vươn tay muốn đẩy anh ta. Song đối phương đã nhanh tay giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó giơ lên cao, đè trên tường.



Cô kinh ngạc nhìn thân thể cao lớn của người đàn ông áp sát lại gần, đôi mắt sâu thẳm nhìn mình chằm chằm, nóng rực như sắp phun ra lửa. Cô thở hổn nhìn anh, liếm cánh môi khô khốc, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, ngón tay cũng không còn sức lực.



“Du Ánh Tuyết, đừng chọc giận tôi!” Anh cứ thể đến gần, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Đối với anh mà nói, cô gái này chính là liều thuốc kích thích, cho dù không làm gì cả, cho dù lúc này đầu tóc cô rối bời, nồng nặc mùi rượu, trông rất chật vật, anh vẫn bị cô quyến rũ.



Đôi mắt trong veo như lưu ly của Du Ánh Tuyết nhìn anh, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, nói chi đến chuyện giãy dụa. Người đàn ông này như một con sư tử đực sẽ nhào lên cắn xé mình bất cứ lúc nào.



“Anh… Đến tìm tôi vào lúc này, rốt cuộc… Có chuyện gì?” Thật lâu sau, cô mới có thể lên tiếng, rõ ràng chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại đứt quãng hai lần mới có thể nói hết câu.



Anh cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, im lặng thật lâu mới chợt thở dài: “Em có nhớ tôi không?”



Câu hỏi bất ngờ khiển Du Ánh Tuyết cảm thấy trái tim quặn đau. Vẫn như thế… Người đàn ông này luôn có thủ đoạn cao siêu, vĩnh viễn nắm giữ quyền chủ động trong tay, sao có thể khiến cô cam lòng?



Cô hít thở thật sâu, ổn định nhịp tim rối loạn của mình, giả vờ bình tĩnh cười khẽ: “… Tại sao tôi lại phải nhớ anh?”



Hai người kề sát bên nhau, gần. như chạm mũi vào nhau. Cô không tiếp tục né tránh mà ngẩng đầu lên chống lại anh, con người mê ly ướt át tràn đầy phong tình.



Cô đã trưởng thành thật rồi… Ngay cả ánh mắt cũng trở nên quyến rũ đến thế.



Nếu nói trước kia cô chỉ là một đóa hoa nho nhỏ, vậy thì cô bây giờ đã trở thành một đóa hoa đào rực rỡ nở rộ dưới mưa, ánh mắt tràn đầy quyến rũ mê người, khiến anh không thể yên bình.



“Ánh Tuyết, tôi nhớ rõ mình đã cảnh cáo em rằng nhìn một người đàn ông bằng ánh mắt này thì sẽ nguy hiểm lắm rồi mà”



Trái tim cô đập loạn nhịp, hoàn toàn mất bình tĩnh, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nói: “Xin lỗi, tôi đã quên hết lời nói của anh rồi… Nhưng tôi biết bạn trai tôi thích tôi nhìn anh ấy như thế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK