Du Ánh Tuyết lơ đãng nhìn xung quanh, dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt kia tràn đầy sự mềm mại.
Anh bất ngờ tỉnh dậy, hoàn toàn thu hết vẻ mặt của cô vào trong mắt.
Nhìn cô một cách sâu xa: “Tại sao em vẫn còn đứng ở đó vậy?”
Cô vừa mới tắm rửa xong, cả người sạch sẽ, thuần khiết.
Bộ đồ ngủ trắng tinh, cực kỳ bảo thủ, từ cổ tay đến mắt cá chân đều được bao bọc vô cùng chặt chẽ, một chút gió cũng không lọt vào được.
Thuần khiết đến mức làm người ta có cảm giác dù chỉ nhìn cô thêm hai giây cũng muốn nhào tới ôm cô.
“Cháu tưởng chú ngủ rồi.” Du Ánh Tuyết hoàn hồn, bưng nước đi qua. Lòng bàn tay nhỏ nhắn mở ra trước mặt anh: “Trợ lý Sơn đặc biệt căn dặn cháu giám sát chú uống thuốc xong mới được đi ngủ.”
“Cậu ta thật sự cho rằng tôi vẫn còn là trẻ con giống em hay sao?”
Kiều Phong Khang thở dài một tiếng, đứng dậy bước xuống giường, cầm thuốc, bỏ hết tất cả vào trong miệng, dứt khoát uống cạn nước rồi nuốt xuống.
Người đàn ông này, chỉ là ngửa đầu uống thuốc trong nháy mắt thôi mà cũng gợi cảm không thể tả.
Giơ tay nhấc chân, cử chỉ vô cùng tao nhã, đẹp mắt.
Du Ánh Tuyết nhận ra mình cũng sắp biến thành fan não tàn của anh giống như những đồng nghiệp nữ khác, nên có chút không tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.
Sợ không cẩn thận để lộ suy nghĩ trong ánh mắt của mình.
“Bây giờ thuốc cũng đã uống xong, cơn đau có lẽ sẽ đỡ hơn một chút, vậy... cháu về phòng ngủ đây”.
Du Ánh Tuyết định cầm ly nước lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Thế nhưng...
Tay còn chưa chạm vào ly nước thì đã bị một bàn tay to khác trực tiếp chặn lại giữa không trung.
Tiếp theo chỉ trong nháy mắt, eo bị xiết chặt lại.
Du Ánh Tuyết hô nhẹ một tiếng, cả người đã bị anh đặt lên chiếc giường kiểu dáng Châu Âu, người đàn ông dùng tư thế nguy hiểm mà mạnh mẽ, đè lên người cô.
Vốn dĩ cô đã rất nhỏ bé. Thân hình Kiều Phong Khang rắn rỏi cường tráng như vậy mà cô còn bị anh vây dưới thân, nên càng giống động vật nhỏ yếu ớt, bất lực.
“Chú... chú đứng lên đi.” Du Ánh Tuyết đỏ mặt không dám nhìn anh, chỉ có thể dùng hai tay đẩy vai anh ra.
“Đừng lộn xộn.” Kiều Phong Khang khó chịu thở dốc một tiếng, rũ mắt nhìn bàn tay đang đè lên ngực trái của mình, bất đắc dĩ thở dài: “Em đúng là muốn làm tôi đau mới cảm thấy dễ chịu nhỉ.”
Du Ánh Tuyết khẽ giật mình, sau khi nhận ra thì lập tức rút tay về, áy náy nói: “Cháu không cố ý.”
Do quá vội vàng nên cô đã quên mất cơn đau bên xương sườn của anh.
“Nằm im, không được lộn xộn.”.Tất nhiên là Kiều Phong Khang sẽ không so đo với cô, cho dù bị cô giày vò thì anh cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Anh chỉ dặn dò một chút, hơi nghiêng người, sờ soạng lấy máy sấy tóc trong ngăn tủ đầu giường ra.
Du Ánh Tuyết ngạc nhiên.
Sau khi cắm điện, anh vỗ vỗ lòng ngực dày rộng rắn chắc, ý bảo cô nằm dựa vào.
Du Ánh Tuyết nhìn chăm chú, bất động trong giây lát.
Lời mời của anh đúng là rất hấp dẫn, nhưng mà, lý trí của cô lại nói với cô rằng bọn họ thực sự không thể đến gần hơn được nữa.
Cô gọi anh trở về, không phải vì muốn như vậy với anh.
“Muốn tôi đến ôm em lại đây à?”
Kiều Phong Khang híp mắt.
Du Ánh Tuyết cắn môi, giãy dụa, chần chờ, xoắn xuýt, cuối cùng vẫn chậm rãi đi qua.
Là bởi vì anh quá bá đạo nên cô không thể cự tuyệt, hay là bởi vì... cô không thể cự tuyệt được sự rung động trong lòng?
Căn bản là cô không dám nghĩ.
Cô chỉ biết rằng, lòng ngực và cái ôm của người đàn ông này khiến cô không thể kìm chế được mà tới gần.
Cẩn thận tựa đầu vào.
Cánh tay dài của Kiều Phong Khang lướt qua phần gáy nhỏ nhắn mềm mại, rất tự nhiên mà ôm cánh tay của cô, áp sát vào người mình.
Rồi sau đó....
Gió nóng thổi vù vù bên tai.
Du Ánh Tuyết từ từ nhắm hai mắt lại, cô có thể cảm nhận được mái tóc của mình được đầu ngón tay anh chăm sóc rất cẩn thận, giống y như bảo bối.
Cơ thể nhỏ xinh của cô cuộn tròn lại, theo bản năng nhích vào trong lòng ngực anh.
Tiếng tim đập của anh, rất gần.
Cô lưu luyến lắng nghe, cảm nhận sự bình yên khó nói. Loại cảm giác này, cho dù là ở bên cạnh ai đi nữa thì cũng không bao giờ cảm nhận được.
Cảm giác tủi thân khi không được nhìn thấy anh trong thời gian dài, khi không nhận được cuộc gọi nào từ anh cũng vô thức tan thành mây khói trong tiếng tim đập mạnh mẽ này.
Cô tựa đầu vào người anh, bình yên nhắm mắt lại.
Rõ ràng bên tai có tiếng gió vù vù và nhịp tim của anh, nhưng cô lại cảm thấy thật yên tĩnh.
Không biết đã qua bao lâu.
“Đã ngủ rồi sao?”
Kiều Phong Khang ngừng động tác, cúi đầu nhẹ giọng hỏi cô.
Lông mi xinh đẹp như cánh quạt rũ xuống.
Cô nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng “ừm” một tiếng, cái đầu nhỏ dụi dụi vào ngực anh, sau đó tiếp tục an ổn chìm vào giấc ngủ.
Thật trẻ con.
Cực kỳ đáng yêu.
Đáng yêu đến mức khiến lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.
Lại ghen tị vì cô có thể vô tư nằm bên cạnh anh mà ngủ ngon như vậy, còn anh một chút buồn ngủ cũng không có.
Đặt máy sấy sang một bên, anh nghiêng người, vén những sợi tóc rối bên gò má cô, nắm cằm và nâng khuôn mặt đang ngủ say của cô lên.
Đầu lưỡi nóng ẩm của anh ngậm lấy môi dưới mềm mại quyến rũ của cô, mút nhẹ.
Lông mi Du Ánh Tuyết run lên kịch liệt, có vẻ khó chịu vì bị làm ồn khi đang ngủ, cô khẽ nhíu mày, vẫy tay lung tung muốn đẩy anh ra.
Kiều Phong Khang hơi lùi lại, năm ngón tay đan vào mái tóc mềm mại, ôm mặt cô lên.
Ánh mắt bất đắc dĩ mà khổ sở nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô: “Chúng ta đã rất lâu rồi không gặp nhau, vậy mà em một chút cũng không muốn hôn tôi hay sao?”
Nhưng anh thì lại hận không thể nuốt cô vào bụng, muốn hôn thế nào, muốn ôm ra sao, bao nhiêu cũng không đủ.
Giọng nói của anh trong đêm rất buồn. Giọng điệu đầy sự thất vọng.
Một người đàn ông hô mưa gọi gió trên thương trường, nhưng lại như một đứa trẻ trước mặt một thiếu nữ mới mười tám tuổi.
Đây có lẽ là định mệnh.
Khi gặp được cô, anh đã sớm nhận ra rằng cho dù anh làm cái gì đi nữa cũng là điều đúng đắn.
“....”
Du Ánh Tuyết vẫn yên tĩnh như cũ.
Không thèm để ý đến anh.
Đêm dài đằng đẵng, hiếm khi có cơ hội được cô nằm trong lòng anh, anh làm sao mà có thể dễ dàng để cô ngủ như thế?
Ngay sau đó, cánh tay dài của anh ôm lấy eo cô, hơi dùng sức ôm cô lên để cô dạng chân ra ngồi xuống.
Lần này, cả người Du Ánh Tuyết gần như ngồi hết trên người anh.
Cô không thể giả vờ được nữa, mặt đỏ bừng bừng, hai tay đặt trên vai và căng thẳng nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của hai người đều phủ một tầng sương mỏng.
Tựa như dục vọng, mà cũng tựa như tình yêu, tựa như chọc người, cũng tựa như rung động, triền miên mà lưu luyến.
Du Ánh Tuyết nghe được tiếng tim đập “thình thịch”, “thình thịch” của mình, hoàn toàn loạn nhịp.
“Ánh Tuyết, hôn tôi”.
Anh cất giọng dụ dỗ, giọng nói khàn khàn, ánh mắt quyến rũ khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Trong đầu Du Ánh Tuyết hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt nhìn cánh môi mỏng của anh, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, miệng đắng lưỡi khô.
Giống như... chỉ có ngoan ngoãn nghe lời anh, hôn anh, mới có thể giảm bớt cơn khát trong lòng.
Anh không thúc giục, khóa chặt ánh mắt của cô, tràn ngập sự cổ vũ.
Kiên nhẫn như đối với một đứa trẻ.
Giống như gặp ma, hoàn toàn không khống chế được, Du Ánh Tuyết cúi đầu, từng chút từng chút đến gần anh. Khi hô hấp giao nhau, ngón tay cô níu chặt vai anh, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Lại gần hơn...
Sắp đến, khuôn mặt đang nâng lên của Kiều Phong Khang mờ dần đi.
Cuối cùng....
Môi của cô cũng chạm vào môi anh.
Lần đầu tiên cô chủ động như vậy, môi chạm môi, cô không biết phải làm sao.
Kiều Phong Khang hừ nhẹ một tiếng, cổ vũ: “Tiếp tục... Ánh Tuyết, bình thường tôi hôn em như thế nào thì bây giờ em cũng hôn tôi giống như vậy.”
Trong đầu Du Ánh Tuyết chỉ là một mảnh trống rỗng.
Không có chú ba, không có Minh Đức, không có bề trên cũng không có bề dưới, chỉ có một người đàn ông... Một người đàn ông đang mong chờ một nụ hôn từ cô.
Chống lại tầm mắt của anh, cũng không biết dũng khí đến từ đâu, hay nên nói, căn bản là do sự khích lệ kích phát khát vọng dưới đáy lòng của cô với anh, cô can đảm ngậm lấy môi anh.
Mút nhẹ rồi hôn.
Thậm chí giống như muốn truyền đạt cảm xúc kìm nén sâu tận đáy lòng, hàm răng của cô khẽ cắn môi anh.
Kiều Phong Khang bị trêu chọc đến mức hít vào một hơi, ôm lấy đầu của cô điên cuồng mà hôn, làm nụ hôn sâu thêm.
Anh dễ dàng nắm giữ quyền chủ động.
Du Ánh Tuyết bị hôn đến mức thất điên bát đảo, bàn tay anh xuyên qua bộ áo ngủ bảo thủ của cô, sờ lên trên.
Rất tốt, ngay cả nội y cũng mặc.
“Biết tôi định làm gì nên cố ý mặc như thế này để đối phó với tôi à?”
Kiều Phong Khang hỏi, hô hấp cực kỳ gấp gáp.
Du Ánh Tuyết mạnh mẽ dùng sức, đè chặt tay anh, thở hổn hển, đứt quãng nói: “Để tránh... lại bị chú...gán thêm cho cháu một vài tội danh không thể giải thích.”
Trước kia, cái lần mà anh mạnh mẽ cưỡng ép cô, vậy mà anh còn xấu xa lên án cô quyến rũ anh trước nữa đây này.
“Tội gì?”
Anh giơ ngón tay thon dài lên, lập tức mở nút gài nội y của cô ra: “Tội dụ dỗ tôi, hửm?”
“Cháu không có, chú đừng nói lung tung.”
Du Ánh Tuyết thở hổn hển, tủi thân lý luận với anh.
Thậm chí cô còn không biết ánh mắt của mình lúc này đã trở nên mơ mơ màng màng, ướt át như cánh hoa đào, dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, nếu không phải dụ dỗ thì là cái gì?
Rốt cuộc thì Kiều Phong Khang cũng chịu không nổi, ánh mắt bùng lên ngọn lửa như muốn thiêu đốt người khác.
Trong nháy mắt, anh lật người, đè cô dưới thân.
Nhiệt độ trong không khí lần nữa tăng cao.
Xương sườn bên ngực Kiều Phong Khang cực kỳ đau, thế nhưng dưới sự thôi miên của dục vọng, anh hoàn toàn không nhận ra.
Cô gái xinh đẹp mà yếu ớt dưới thân khiến anh trở nên điên cuồng.
Cơ thể và lý trí đều đang kêu gào, muốn cô! Phải hoàn toàn chiếm lấy cô!
Để cho người con gái mà anh yêu bấy lâu nay hoàn toàn biến thành người của anh.
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, trong người có một ngọn lửa thiêu đốt, rất nhanh, người đàn ông đã cởi áo ngủ của cô ra.
Nhưng mà…
Nhiệt độ cơ thể cũng không vì vậy mà giảm đi, ngược lại càng ngày càng tăng cao.
Đôi tay mảnh khảnh của cô không giúp cô ôm lấy cổ của anh, mà hoàn toàn dựa vào sự điều khiển của dục vọng.
Kiều Phong Khang chịu không nổi nữa, hai mắt đỏ ngầu, kéo bộ đồ ngủ vướng víu vứt ra ngoài.
Cái tên hiện lên trên màn hình đang khẳng định suy nghĩ của anh.
“Chú không được trả lời.”
Du Ánh Tuyết kêu lên, bất chấp cơ thể đang trần truồng của mình lúc này, nửa ngồi dậy muốn cướp lại điện thoại.
Cô sợ hãi và căng thẳng như vậy khiến Kiều Phong Khang cực kỳ tức giận.