Những chuyển động vòng tròn của cuộn băng gạc khiến Du Ánh Tuyết cảm thấy như một mũi kim xoay vòng quanh trái tim cô.
Vòng gạc cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
“Anh Kiều, hiện tại anh nhắm mắt lại, từ từ từ cảm nhận, có cảm nhận được ánh sáng không?” Du Ánh Tuyết muốn hỏi, nhưng không dám, cô chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn anh. Cô ấy thậm chí đã nghĩ vị quả tồi tệ nhất, cô ấy cũng nghĩ về những gì cô nên nói nếu anh thực sự không thể nhìn thấy gì nữa.
Đôi lông mày của anh hơi cau lại càng khiến cô nín thở.
Anh không thể nhìn thấy ánh sáng sao?
Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh nhẹ giọng: “Có vẻ như tôi thấy được một chút ánh sáng, mờ mờ” Anh nói xong thì ánh mắt của mọi người đều sáng lên, đều là tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Du Ánh Tuyết cắn môi, kiềm chế bản thân, tiếp tục chờ đợi.
“Vậy thì giờ anh cứ từ từ mở mắt ra. Làm quen dần với ánh sáng trước đã” Anh mở mắt.
Không ai dám hỏi thêm, nhất thời cả phường im ắng đến mức có thể nghe rõ cả tiếng mũi kim rơi trên mặt đất. .
“Anh Khang, anh thấy thế nào? Anh có thể thấy chúng tôi không?” – Câu hỏi là bác sĩ.
Đôi mắt anh dõi theo giọng nói đến bác sĩ sau đó anh hướng mắt nhìn tới mọi người, cuối cùng, ánh mắt của anh rơi trên mặt Du Ánh Tuyết.
Bốn mắt nhìn nhau, không cần giải thích nhiều, cô lao tới ôm lấy lấy anh.
Kiều Phong Khang dang tay siết lấy cô, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô.
“Được rồi, được rồi, không sao nữa rồi” – Bà cụ Kiều lẩm bẩm một mình, lau nước trên khóe mắt. Sự tự trách bản thân đã hành hạ bà suốt hai năm nay cuối cùng cũng tan biến. Nếu không có sự bất cẩn của bà, con trai bà cũng sẽ không khổ sở như giờ.
“Tạ ơn Chúa!” – Trần Ngọc Vân xoa xoa một cái thập tự giá trong ngực.
Mọi người đều thấy mừng thay hai người đang ôm nhau khóc kia.
Kể từ khi mắt anh có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại, tâm trạng của Du Ánh Tuyết vui đến không thể diễn tả. Cô vừa mở mắt ra đã thấy anh ngủ bên cạnh mình, bình an vô sự. Đây thực sự là một món quà tuyệt vời nhất dành cho cô.
Cô cẩn thận vén chăn bông đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, cuối cùng không nhịn được hôn lên cằm anh một cái. Anh lười biếng ‘ừnï một tiếng, nhưng không muốn dậy.
Cô bước ra khỏi phòng mới 7 giờ sáng, bên ngoài những người hầu đanc dọn dẹp vệ sinh ở tầng dưới.
“Cô chủ” -Mọi người chào cô một cách kính cẩn.
Cô cười rạng rỡ đáp lại mọi người, cô đứng bên cửa sổ hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy không khí thật trong lành. Hóa ra tâm trạng vui vẻ, mọi thứ trong mắt đều sẽ trở nên tuyệt mỹ.
Cô bước vào bếp, bữa sáng vẫn chưa chuẩn bị xong.
Dì Lý đang thu xếp quay đầu lại nhìn thấy cô thì ngạc nhiên: “Sao cháu rồi tỉnh lại? Dì đang lo lắng, cháu mới từ bệnh viện về sẽ mệt mỏi, ngủ thêm đi cháu” “Tâm tình cháu tốt lắm, ngủ không được. Cháu cảm thấy hiện tại ngủ rất lãng phí” Giữa cô và anh, cả đời chỉ có một lần được ở bên nhau.
Hai người lang thang lực lạc, bỏ lỡ nhau đã hơn 20 năm.
Thời gian còn lại trong đời, cô chỉ muốn dùng mọi cách để quý trọng, không muốn bản thân phản hối hận.
“Thật may là cậu chủ có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa. Nhìn thấy hai người vẫn còn yêu thương như vậy, dì mừng lắm. Trước đây tính tình của hai người giống như nước với lửa. Cháu nhớ không, hồi đó cậu nói cô hai cậu, cô liền giận dỗi trốn nhà bỏ đi” “Những chuyện đó giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng sau khi tính toán kỹ lưỡng, đã sáu năm” – Cô thở dài.
Tất cả chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Lúc đó, làm sao cô có thể tưởng tượng rằng có một ngày mình sẽ yêu người đàn ông này đến vậy? Hơn nữa còn là tình yêu đã đi vào xương tủy, giống mỗi tế bào đều sẽ khắc tên anh.
“Di Lý, để cháu nấu bữa sáng đi” – Du Ánh Tuyết lấy giãm bông, trứng và sữa ra khỏi tủ lạnh.
“Từ bây giờ, buổi sáng của anh ấy hãy để cho con làm” “Được rồi. Nếu biết cậu chủ biết cháu thương cậu ấy như thế sẽ vui lắm” – Dì Lý nghĩ tới điều gì đó, liền nói – “Hôm qua gia đình Bối Bói gửi rất đặc sản quý giá, nói là để bồi bổ cho cậu chủ” “Vậy thì để làm cho anh ấy ăn vào buổi trưa” Du Ánh Tuyết và dì Lý vừa làm bữa sáng vừa trò chuyện. Bữa sáng rất thịnh soạn, có dăm bông phô mai, cơm rang nhung hươu.