“Vậy sao?”
Theo bản năng, mọi người đều rối rít nhìn sang phòng họp. Quả thật đúng như vậy, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy tổng giám đốc lẫn lộn giữa việc công và việc tư.
Bảo vật trong lòng tổng giám đốc, đúng là chính xác mà.
Trong phút chốc, toàn bộ phòng họp chỉ còn lại hai người. Sắc mặt anh vô cùng cương nghị, trong lòng Du Ánh Tuyết cũng hoảng loạn không yên. Cô liếm môi dưới, sợ sệt lui về sau một bước. Thế nhưng, ngay sau lưng cô chính là bàn họp, không thể lui được nữa.
Kiều Phong Khang ép sát đến gần, nắm lấy cánh tay cô rồi chất vấn: “Đây là cái gì?”
“Chú ba, chú nắm đau quá...”
Du Ánh Tuyết dùng tay còn lại để đẩy bàn tay của anh ra rồi giả vờ đáng thương, hy vọng anh sẽ bỏ qua cho mình một lần.
“Trả lời tôi, đây là cái gì?”
Sắc mặt Kiều Phong Khang không hề thay đổi, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, ép cô phải cho mình một đáp án.
Nhưng, thật ra thì... đáp án này anh đã biết rõ rồi! Cũng chính bởi vì hiểu quá rõ nên mới... tức giận như vậy.
“... Lọ điều ước, nghe nói đeo nó lên... thì nguyện vọng của bản thân có thể thực hiện được.” Du Ánh Tuyết trả lời đứt quãng.
“Ai đưa?”
Anh tiếp tục truy hỏi, rõ ràng đã biết hết mà vẫn cố chấp muốn nghe đáp án từ miệng cô.
“...”
Du Ánh Tuyết mím chặt môi, không dám trả lời lại.
Nhưng mà, mặc dù như vậy cô vẫn có thể cảm giác được... ánh mắt anh đang dâng lên lửa giận giống như muốn thiêu đốt cô ngay lập tức vậy.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, là ai đưa?”
Cô nhắm mắt: “... Minh... Minh Đức.”
Rõ ràng đã biết câu trả lời, thế nhưng khi nghe được từ miệng cô thì trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, vô cùng đau đớn.
Minh Đức đưa cô lọ điều ước, cho nên...
Ban đầu cô đã thề thốt chân thành với anh rằng tuyệt đối sẽ không lấy vòng tay xuống, thế nhưng bây giờ cô lại có thể vứt bỏ mà không hề có chút lưu luyến nào.
Với cô mà nói, chẳng lẽ quà của anh tặng không có ý nghĩa như vậy sao? Có thể tiện tay vứt bỏ... giống như anh vậy à?
Kể từ khi có Minh Đức thì ngay cả căn nhà đó... căn nhà có anh, cô cũng không cần nữa...
Càng nghĩ thì ngực trái càng đau dữ dội hơn, anh chỉ cảm thấy lọ điều ước kia trở nên vô cùng chói mắt. Ngay lập tức, sự tức giận dâng lên trong lòng, chi phối toàn bộ hành động của Kiều Phong Khang. Anh dùng sức kéo đồ vật trên tay cô xuống.
Du Ánh Tuyết còn chưa kịp bảo vệ thì một giây kế tiếp đã bị anh ném xuống đất giống như rác rưởi vậy.
“Chú ba!”
Cô theo bản năng kêu lên một tiếng, giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của Kiều Phong Khang để khom người nhặt lên.
Cô càng quan tâm thì lại càng khiến Kiều Phong Khang nổi nóng. Anh đưa quà cho cô thì cô lại vứt bỏ, còn Minh Đức đưa thì cho dù chỉ là một món quà không hề đáng giá, cô cũng có thể cất giữ như bảo bối vậy.
Chuyện này làm sao anh không ghen tỵ được chứ?
Du Ánh Tuyết vừa muốn nhặt lên, nhưng đã có một bàn tay nhặt chiếc vòng tay dưới đất lên nhanh hơn cô một bước. Ngay trước mắt cô, người đàn ông mở cửa sổ phòng họp ra, sau đó không hề do dự mà trực tiếp ném ra ngoài.
“Chú ba, chú làm gì vậy?”
Du Ánh Tuyết cau mày, nhào tới cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời mùa hè chói chang gay gắt, chiếc vòng tay lưu ly kia đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Từ tầng lầu này rớt xuống, chỉ sợ... nếu có tìm được thì cũng bể nát mà thôi...
Du Ánh Tuyết vô cùng buồn rầu, Minh Đức hỏi đến thì cô sẽ rất khó trả lời.
Tối hôm qua... cô đã có lỗi với anh ta rồi, bây giờ lại... toàn bộ cảm giác áy náy đều tràn dâng trong ngực Du Ánh Tuyết.
“Tổng giám đốc Khang, tôi muốn xin nghỉ để xuống lầu một chuyến.” Sau khi cô nói với anh một tiếng thì cũng không nhìn anh nữa, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Kiều Phong Khang giơ tay siết chặt cổ tay cô lại, anh dùng sức đặt cả người cô sát cửa sổ khiến vùng eo bị ma xát vô cùng đau đớn.
Bên ngoài cửa sổ, từng cơn gió mát không ngừng ập tới, thế nhưng dưới ánh mắt giận dữ của anh, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.
“Chú ba, chú buông tay đi...”
Du Ánh Tuyết thử vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh. Phòng họp này chỉ được thiết kế bằng một lớp kính mờ, mặc dù người bên ngoài không thể thấy rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì nhưng mà vẫn có thể nhìn được bóng dáng mơ hồ.
“Không có sự cho phép của tôi mà cô dám tháo xuống vòng tay kia, tự tiện đeo vòng tay của người khác đưa sao?”
Sức lực trên tay anh lớn đến kinh người, từng tiếng chất vấn lạnh thấu xương vang lên bên tai Du Ánh Tuyết: “Ai cho phép cô làm như vậy?”
“... Nhưng mà Minh Đức không phải là người khác.” Lúc ấy, anh ta đã cưỡng ép bắt cô đeo lên, làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà tháo xuống chứ?
Bàn tay Kiều Phong Khang càng dùng sức mạnh hơn: “Cô lặp lại một lần nữa xem!”
Du Ánh Tuyết nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của anh, hơi hoảng sợ mấp máy môi, vẫn cố nói: “Vòng đeo tay kia... là Minh Đức tự mình làm. Cho dù như thế nào thì đó cũng là tâm ý của anh ấy, anh đừng ném đi như vậy.”
Bây giờ cô đang dạy dỗ lại anh sao?
Kiều Phong Khang giễu cợt: “Cho nên cậu ta đưa thì cô lại xem như bảo bối, mặc dù món đồ đó không hề có giá trị, đúng không? Còn thứ tôi đưa, cho dù là kim cương thì cô đều có thể tùy ý vứt bỏ như vậy có phải không?”
Anh cảm thấy mình sắp điên lên rồi, ghen tỵ đến mức phát điên.
“Tôi...”
Du Ánh Tuyết giải thích, nhưng chưa nói được hai chữ “không có” thì Kiều Phong Khang đã cắt ngang lời cô: “Du Ánh Tuyết, cô thật đáng hận đấy!”
“Tôi thật sự quá ngu xuẩn nên mới đi tặng đồ cho cô, để cô lại làm nhục tôi một lần nữa.”
Anh lạnh lùng giễu cợt như vậy khiến cho Du Ánh Tuyết cảm thấy trái tim mình như bị đâm một nhát, vô cùng đau đớn.
“Nếu như đưa tôi là làm nhục thì anh còn đưa tôi để làm gì? Phải, có lẽ tất cả những món quà đó anh nên đưa cho Tô Hoàng Quyên mới đúng.” Cô cũng không biết tại sao mình lại nhắc đến Tô Hoàng Quyên.
Nhưng mà, giờ phút này... không, có thể nói rằng từ tối hôm qua đến giờ, trong đầu cô đều là hình ảnh anh uống say rồi động tình nói những lời đường mật với Tô Hoàng Quyên.
Nếu như anh đã yêu thương Tô Hoàng Quyên như vậy thì tại sao còn... đến đây quấy rối cô chứ?
“Tô Hoàng Quyên mới là bạn gái của anh. Nếu như anh đã thích cô ta như vậy, hai người cũng rất xứng đôi nữa, vậy bây giờ anh cần gì phải nói nhiều với tôi như thế chứ? Dù sao tôi cũng đã có quà mà Minh Đức tặng rồi, anh cứ đưa hết tất cả những món quà kia cho Tô Hoàng Quyên là được. Tôi... cũng không cần những thứ đó đâu.”
Sau khi trút giận xong, vốn cho rằng bản thân sẽ cảm thấy sung sướng rất nhiều, thế nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc chua xót khó tả.
Rốt cuộc cô làm sao vậy?
Rõ ràng chuyện này không hề liên quan đến Tô Hoàng Quyên, thế nhưng cô vẫn cố gắng lôi vào.
Trên ngực giống như có một tảng đá rất lớn đè lên khiến cô rất khó chịu, còn... chua xót nữa.
Kiều Phong Khang khẽ nhíu mày: “Đúng, tôi thật sự ngu xuẩn đến cực điểm mới có thể tặng quà cho cô hết lần này đến lần khác. Tôi ngu xuẩn đến cực điểm mới để ý đến cô, buông xuống hết mọi mặt mũi mà đi lấy lòng cô. Cô không hề nói sai, tôi thích Tô Hoàng Quyên, để ý Tô Hoàng Quyên bởi vì nếu như so sánh với cô ta thì Du Ánh Tuyết cô chẳng là cái thá gì cả.”
Phải, nếu so sánh với Tô Hoàng Quyên thì cô không hề dịu dàng, không biết cách quan tâm, không giàu tình cảm, thậm chí lại vô cùng đáng chết, luôn có bản lĩnh khiến cho anh phát điên.
Nhưng mà, hết lần này đến lần khác... cô lại giống như anh túc vậy, khiến anh hoàn toàn mê mụi, sa vào trong đó đến mức không thể kiềm chế được.
Anh thật sự rất muốn buông tha cho cô gái này, anh đã từng nghĩ đến chuyện này vô số lần... nhưng mà lại không làm được.
Người phụ nữ này chính là khắc tinh của anh, vĩnh viễn là khắc tinh của anh.
Du Ánh Tuyết nghe thấy những lời này của anh thì chóp mũi chợt đau xót, suýt chút nữa đã rơi lệ ngay tại đây. Nhưng mà... cô cố gắng nén lại, quật cường rút tay về rồi đẩy anh ra, tức giận gầm lên:
“Đúng vậy, Tô Hoàng Quyên ưu tú như vậy thì anh mau cưới cô ta về làm vợ đi, còn ở đây nói nhảm với tôi làm gì chứ? Cho dù anh có tốt đẹp đến mấy thì tôi cũng chán ghét anh mà thôi, so với Minh Đức... thì anh chẳng là gì cả.”
Vì muốn để lòng mình thoải mái hơn một chút nên những lời cô nói ra hoàn toàn không hề khách khí, đáp trả lại anh.
Ánh mắt Kiều Phong Khang tối sầm xuống, hung ác nhìn chằm chằm vào cô, hô hấp vô cùng nặng nề: “Thử nói lại một lần nữa xem?”
Tức giận quá mức khiến Du Ánh Tuyết không hề biết sợ là gì nữa, cô cứng cổ nói tiếp: “So với anh, Minh Đức càng dịu dàng, càng tỉ mỉ, cảng biết quan tâm hơn anh gấp một trăm lần, một nghìn lần, một vạn lần.”
Ngực trái Kiều Phong Khang đau nhói, tận sâu trong ánh mắt anh dâng lên niềm đau thương cuồn cuộn. Qua một lúc lâu cũng không hề lên tiếng.
Du Ánh Tuyết cũng yên lặng hơn, tay cô chống vào vách tường, dần dần đè xuống lửa giận trong lòng mình. Sau khi tức giận qua đi thì tủi thân lại dồn dập ùa về, ngay lập tức, ánh mắt vô phủ lên một tầng sương mỏng.
Nếu như Tô Hoàng Quyên tốt như vậy, bản thân mình tệ như vậy thì tối hôm qua... tại sao anh phải trêu chọc cô chứ? Chẳng lẽ vì vui thích nhất thời thôi sao?
Nhưng mà... anh có biết chuyện này đã khuấy loạn lòng cô không? Chú ba khốn kiếp này, cô càng nghĩ lại càng khó chịu.
“Cô... thật sự để ý đến Minh Đức như vậy, thích Minh Đức nhiều như vậy sao?”
Vẫn là Kiều Phong Khang mở miệng lên tiếng trước.
Giọng điệu chất vấn của anh khiến toàn bộ không khí trong phòng họp đều như ngưng tụ lại, vô cùng lạnh lẽo.
Du Ánh Tuyết hít hít mũi, quật cường nói: “Đúng vậy, tôi thích anh ấy, rất thích anh ấy... giống như anh thích Tô Hoàng Quyên vậy.”
Lời này là nói thật, cô thật sự thích Minh Đức. Anh ấy sạch sẽ, trong sáng, một lòng một dạ, người như vậy muốn không thích cũng khó nhỉ?
Chỉ là... tình cảm này của cô có bị những thứ khác xâm nhập vào hay không thì Du Ánh Tuyết cũng không biết được.
“Nếu như cậu ta tốt như vậy, cô thích cậu ta như vậy thì cứ đi tìm người bạn trai hoàn mỹ của cô giúp bôi thuốc đi.”
Chai thuốc được mạnh tay ném đến, lăn một vòng ngay dưới chân cô.
Chờ đến khi Du Ánh Tuyết khom người nhặt lên thì cửa phòng họp đã bị đẩy ra, Kiều Phong Khang đã bước ra ngoài.
Tiêu Ngọc Trang còn đứng đó, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó mới nhấc chân đi ra.
Ngay lập tức, toàn bộ phông họp chỉ còn lại một mình Du Ánh Tuyết.