Cuối cùng Kiều Quốc Thiên gật đầu một cách nặng nề: “Tôi biết rồi.”
Nghe anh ta nói vậy, khuôn mặt tái nhợt của Lâm Vân Thanh hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.
Vậy nên… bà ấy có thể yên tâm ra đi rồi…
Ngay lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Trợ lý của Kiều Thanh Lương đẩy xe đồ ăn vào. Kiều Thanh Lương đi vào Tuyết đã nhịn không khóc cả nửa ngày rồi, lúc này cô không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Lâm Vân Thanh vẫn ngoan cố nhìn chằm chằm vào Kiều Quốc Thiên: “Cậu hứa với tôi đi, xem như người mẹ này van xin cậu…”
“…” Anh ta im lặng.
Cuối cùng Kiều Quốc Thiên gật đầu một cách nặng nề: “Tôi biết rồi”
Nghe anh ta nói vậy, khuôn mặt tái nhợt của Lâm Vân Thanh hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.
Vậy nên… bà ấy có thể yên tâm ra đi rồi…
Ngay lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra.
Trợ lý của Kiều Thanh Lương đẩy xe đồ ăn vào. Kiều Thanh Lương đi vào rồi nói: “Bữa trưa đến rồi đây, mọi người ăn một chút đi”
Du Ánh Tuyết rút tay mình ra khỏi tay của Kiều Quốc Thiên.
Liếc nhìn Kiều Thanh Lương, rồi xoay người cúi đầu ngồi trên ghế số pha, trợ lý mang đồ ăn tới, nhưng cô xua tay từ chối.
Từ sau khi biết sự thật về cái chết của cha mình, cô đã không thể bình tĩnh đối mặt với Kiều Thanh Lương được.
Nhưng mà..
Nhưng mà sau này cô phải đối mặt với chú ba, người đàn ông đã bức chết cha cô như thế nào đây?
Nghĩ đến anh, trong lòng Du Ánh Tuyết như bị kim châm vậy.
Ngón tay cô gần bám chặt vào da thịt. Tại sao sự thật lại tàn nhẫn đến như vậy?
“Cô Ánh Tuyết, cô cũng ăn một chút đi chứ.” Trợ lý của Kiều Thanh Lương đưa bữa ăn được bày trí tinh tế cho Du Ánh Tuyết.
Hộp cơm vừa mở ra, mùi dầu mỡ xộc lên, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy bụng cồn cào.
We..” Cô che miệng, đứng dậy lao vào phòng vệ sinh.
Theo bản năng Kiều Thanh Lương và Kiều Quốc Thiên cũng quay đầu nhìn theo. Cánh cửa bị đóng sầm lại, bên trong truyền ra tiếng nôn ọe và tiếng nước bắn tung tóe.
Lâm Vân Thanh đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng mà khi vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Du Ánh Tuyết, da đầu bà ấy lập tức căng ra.
Không thể nào, con bé… Hai tay ghì chặt trên giường, ngay cả hô hấp cũng đột nhiên nặng nề hơn rất nhiều.
Nôn rồi lại nôn. Du Ánh Tuyết ngồi xổm ở bên cạnh bồn cầu, cảm thấy mình nôn mửa như sắp ngất vậy. Từ sáng đến giờ chưa ăn một hạt cơm nào, bây giờ lại nôn ra gần hết cả dịch mật đến nơi rồi.
Cô dùng một tay ôm nhẹ bụng dưới, thở hổn hển vì đau.
Ngay lúc đó, cửa phòng vệ sinh kêu lên. .
Du Ánh Tuyết nhanh chóng đứng dậy, súc miệng, vỗ nhẹ vào khuôn mặt tái nhợt của cô rồi mở cửa như không có chuyện gì xảy ra.
Kiều Quốc Thiên đứng ở bên ngoài, nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, đôi mắt tìm kiếm điều gì đó. Du Ánh Tuyết cảm thấy không thoải mái bởi ánh mắt của anh ta, mập mờ né tránh, rồi nghe anh ta nói: “Mẹ cháu có chuyện muốn nói với cháu”
Trong lòng Du Ánh Tuyết vô cùng căng thẳng.
Lặng lẽ bước ra.
Sau khi Kiều Thanh Lương và Kiều Quốc Thiên rời khỏi phòng bệnh. Bây giờ phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con Du Ánh Tuyết.
Cô ấy buông hai tay, duỗi thẳng người, có hơi căng thẳng.
Hai mắt khẽ liếc nhìn mẹ, sau khi bắt gặp ánh mắt của bà, cô chột dạ thu lại tầm mắt.
“Mẹ..” Cô thấp giọng gọi một tiếng.
“Con… mang thai đứa bé của nhà họ Kiều sao?”
Du Ánh Tuyết cắn môi, cô hông dám nói ra sự thật. Tuy nhiên, việc nói dối trước mặt người khác, cô lại không làm được.
Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt rồi gật đầu.
“..” Dù đã dự đoán được điều này từ đầu, quả nhiên là như vậy, nhưng nhìn thấy cô gật đầu, Lâm Vân Thanh thở dốc.