Sự tồn tại của chú ba ở Kiều Thanh chưa bao giờ đơn giản chỉ là một ông chủ. Anh cũng là người lãnh đạo văn hóa và tinh thần của một công ty, truyền cảm hứng thăng tiến cho nhiều nhân viên.
Bây giờ tình hình như thế này, chắc các nhân viên cũng hơi chạnh lòng.
Du Ánh Tuyết cảm thấy không thoải mái, liền đứng dựa vào góc thang máy.
Vội vã trở về thành phố An Lập từ Hà Cảng, nhiệt độ giảm mạnh hơn 10 độ, cô mặc áo sơ mi và áo nịt mỏng trước khi kịp thay.
Bức tường thang máy lạnh đến kinh người.
Vào lúc này, thân hình nhỏ nhắn của cô co ro mà đứng đó, khiển cả người cô càng thêm đáng thương.
Kiều Minh Đức không đành lòng nhìn, thở dài, cởi bộ đồ khoác lên vai cô.
Sau đó cô mới phản ứng lại, lông mi run lên, liếc nhìn anh ta.
Cô có thể nhìn thấy sự buồn bã và khó chịu trong đôi mắt đó Trái tim của Minh Đức đau đến thắt lại.
“Du Ánh Tuyết, phương pháp của cô khá hay” Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên chen vào.
Thang máy vốn đang chầm chậm đóng lại, lại mở ra do có người can thiệp.
Người phụ nữ đi giày cao gót, tay xách chiếc túi da cá sấu, kiêu hãnh bước vào thang máy với tư cách là người chiến thắng.
Nhìn Kiều Minh Đức và Du Ánh Tuyết trong góc, khinh thường chế nhạo, “Ngay sau khi Kiều Phong Khang vào tù, cô bắt đầu lại với Minh Đức là được rồi. Rất thông minh”
“Minh Đức, người phụ nữ mà cậu của cậu muốn, bây giờ, cậu vẫn muốn sao?”
Những lời cuối cùng này đã được nói với Kiều Minh Đức với giọng điệu chế giễu và khinh thường.
Du Ánh Tuyết không ngờ lại gặp Tô Hoàng Quyên ở đây, vì vậy cô thẳng lưng, cả người như bước vào trạng thái chiến đấu ngay lập tức, lạnh lùng chào.
hỏi.
Kiều Minh Đức không những không quan tâm đến những lời nói giễu cợt của Tô Hoàng Quyên mà còn ôm Du Ánh Tuyết vào lòng mà không hề né tránh.
Khóe môi nhếch lên, cô ta cười phóng túng.
“Thím tư nói đúng, thật ra tôi và Du Ánh Tuyết rất xứng đôi vừa lứa. Cô ấy thật đáng yêu, tôi có lý do gì mà không thích cô ấy chứ? Hơn nữa, thím tư trước đây không phải cũng…”
Lúc này, anh ta cố ý dừng lại.
Kiều Minh Đức cố ý liếc qua Tô Hoàng Quyên, cười khinh bỉ:”Thím tư trước đây rất đa tình nhỉ. Nói ra thì những video và ảnh trước đây có thể vẫn còn được lưu trữ trong máy tính của tôi. Chú tư tôi cũng không quan tâm quá khứ mà lấy thím, cũng không nói không cần thím, phải không?”
“Kiều Minh Đức! Cậu láo xược!”
Tô Hoàng Quyên khịt mũi, nhét ngón tay vào túi.
Cô ta đang run lên vì tức giận, đôi mắt cô ta đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào họ cách hằn học.
Kiều Minh Đức kinh ngạc, thả lỏng vòng tay ôm Du Ánh Tuyết, lúc này cũng không xấc xược như trước đó nữa.
Anh ta không để ý tới Tô Hoàng Quyên nữa mà lại khoác áo cho Du Ánh Tuyết.
Thì thào nói nhỏ: “Sao em trở về mà mặc ít như vậy? Lạnh chết bây giờ.
Du Ánh Tuyết lắc đầu không nói gì.
Vì Tô Hoàng Quyên ở đó nên cô không muốn tỏ ra chán nản và làm theo trái tim mình.
“Chúng ta đến rồi, đi thôi” Thang máy mở ra, Kiều Minh Đức đưa Du Ánh Tuyết ra ngoài.
Nước da của Tô Hoàng Quyên vẫn tái mét. Lời nói vừa rồi của Kiều Minh Đức thực sự đâm vào tim cô ta.
“Du Ánh Tuyết! Cô dừng lại!” Du Ánh Tuyết cau mày không dừng lại.
“Du Ánh Tuyết, tôi sẽ cho cô một cơ hội. Nếu cô có thể đến cầu xin tôi, tôi đang có tâm trạng tốt. Có lẽ tôi có thể hủy thông tin mà Nghiêm Danh Sơn đưa cho tôi. Có lẽ, anh ta không cần phải lãnh án chung thân. Chỉ cần chúng ta nghĩ ra cách khác, thì việc anh ta muốn thoát tội không phải là không có.”
Du Ánh Tuyết khựng lại.