Anh ta vừa mới tắm xong, mặc áo choàng tắm đứng ở cửa phòng, nhìn chằm chằm vào cô ta với ánh mắt lạnh lẽo: “Uống thuốc trước mặt tôi!” Tô Hoàng Quyên biết rằng Kiều Quốc Thiên chẳng qua đang đề phòng mình nói dối. Cô ta nghe theo lời cầm lấy thuốc và nước dứt khoát nuốt xuống.
Nước lạnh trượt xuống cổ họng rồi trôi vào trong bụng khiến cô ta chỉ cảm thấy lạnh. Loại lạnh đó vẫn luôn buốt đến tận cùng của trái tim, rồi lan ra khắp mạch máu và xương tủy.
Dường như muốn trả thù cho sự thô lỗ của anh ta tối hôm qua, cô ta lạnh nhạt mở miệng nói: “Thực ra anh không cần phải căng thẳng như vậy, tôi đã không muốn sinh đứa bé đầu tiên cho anh thì tự nhiên cũng sẽ không có đứa thứ hai” Đúng như dự đoán, sắc mặt của Kiều Quốc Thiên bỗng chốc thay đổi.
Anh ta bước tới và ấn Tô Hoàng Quyên lên tường, lòng bàn to giữ chặt bờ vai mảnh mai của cô ta, những ngón tay thon dài của anh ta gần như muốn siết gãy xương cốt nơi đó.
“Cô cố ý chọc giận tôi phải không?” Đôi mắt u ám nhìn thẳng vào cô ta: “Còn dám nhắc tới đứa bé ở trước mặt tôi? Tô Hoàng Quyên cô có tư cách gì để nhắc tới chứ?” Tô Hoàng Quyên có chút mệt mỏi ngước nhìn anh ta: “Tôi cũng không thích nhắc đến chuyện trước kia, cho nên anh Quốc Thiên tốt hơn chúng ta hãy quên tất cả những chuyện quá khứ đi. Từ đây…anh và tôi đường ai nấy đi, anh hãy kết hôn với cô Hoàng đi, còn tôi…sẽ trải qua một cuộc sống bình thường với Lâm Văn Đông”
“Cô đừng có ảo tưởng!” Kiều Quốc Thiên tàn nhẫn phá hủy ảo tưởng của cô chỉ bằng năm chữ.
Nhưng không ngờ Kiều Quốc Thiên không những không nổi , cũng không nhục mạ cô ta, mà ngược lại đột nhiên thấy anh ta bật cười.
“Đúng vậy, tôi ghen ty, tôi rất nhanh sẽ bị chính sự ghen tuông này của mình dìm chết” Khi Kiều Quốc Thiên nói điều này, đột nhiên ghé sát đôi môi lại gần cô ta đầy ái muội. Hô hấp của Tô Hoàng Quyên như ngừng lại, cả người cứng đờ dựa sát vào bức tường, cố gắng tránh đi đôi môi đó. Tuy nhiên khi anh ta từng bước ép sát lại hoàn toàn không thể trốn tránh được.
Cô ta chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực của mình sẽ nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào chỉ vì những động tác bất ngờ và đầy mập mờ này của anh ta. Tô Hoàng Quyên nắm chặt hai tay lại, ép buộc mình phải bình tĩnh một chút, ít nhất…không thể cho anh ta nghe thấy tiếng tim đập nhanh như vậy.
“Vi vậy bây giờ tôi càng không vui.” Lời nói của Kiều Quốc Thiên nửa đùa nửa thật.
Tô Hoàng Quyên cảm thấy nếu như mình tin vào điều đó thì chính là một con ngốc.
Đôi môi anh ta không dừng lại trên bờ môi cô ta lâu, chỉ nhẹ nhàng cắn vào vành tai của cô ta, rồi mở miệng nói với chất giọng khàn khàn đầy mê hoặc: “Bây giờ tôi muốn ăn sáng, muốn ăn đồ do Lâm Văn Đông làm, còn có khi trở về nhân tiện gọi anh ta cùng đến phòng của tôi” Tô Hoàng Quyên bị hô hấp của anh †a làm cho đầu óc có chút mơ hồ, đang định đẩy anh ta ra, nhưng khi nghe thấy những lời anh ta nói chợt sững người lại, sau đó ngước nhìn anh ta.
Khoảng cách của hai người rất gần, hàng mi dài suýt chút nữa đã quét qua gương mặt anh ta.
“Sao vậy? Lo lắng à?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tô Hoàng Quyên cảnh giác hỏi.
Kiều Quốc Thiên nhận ra sự căng thẳng của cô ta, điều này càng khiến cho anh ta cảm thấy rất vui vẻ, tâm trạng bỗng trở nên rất tốt.
“Cô nghĩ tôi có thể làm gì?” Anh ta nhướng mày, ngón tay khế lướt qua chiếc khăn lụa trên cổ rồi dần xuống xương quai xanh của Tô Hoàng Quyên.
Cả người cô ta chợt căng thẳng, chỉ nghe thấy anh ta khế hỏi: “Có lẽ chúng ta cứ diễn lại một chút những việc mà tối qua cả hai đã làm cho anh ta xem vậy?”
“Kiều Quốc Thiên anh đừng có quá đáng!” Tô Hoàng Quyên kéo tay anh ta xuống.
Hai tay anh ta giơ lên cao và chống vào tường, dáng người cao lớn giam cầm cô ta lại, quan sát cô ta từ trên xuống dưới đầy khinh bỉ: “Cô có biết một người đàn ông ghen tuông sẽ có thể làm ra những chuyện đáng sợ nào hay không”
“Anh đã nháo đủ chưa?”
“Tôi đói bụng rồi, có thể sẽ nháo càng lớn hơn, không những có thể ăn mọi thứ mà còn có thể…ăn cô đấy!” Làm sao Tô Hoàng Quyên lại không biết anh chàng này đang nói cái gì chứ? Cô ta xoay người đi vòng qua trước người anh ta.