Ngày hôm đó, trời đổ cơn mưa nhỏ. Tí tách từng giọt bay bay trong không khí, cả người Du Ánh Tuyết mặc trang phục tuyền đen đứng trước mộ, ở xa xa đối mặt với anh.
Chờ anh cúi mình xong, nhận lấy cây dù trong tay Nghiêm Danh Sơn, che lên đỉnh đầu ướt đẫm của cô.
Hai người, cùng nép dưới một cây dù. Rõ ràng chẳng qua là mới hai ngày không gặp, nhưng Du Ánh Tuyết lại cảm thấy dường như đã xa cách thật lâu rồi…
Dưới sắc trời u ám, tầm mắt cô, từ đầu đến cuối đều rơi trên mặt anh.. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều run rấy.
Hồi lâu mới hoàn hồn, thu ánh mắt về. Lúc ánh mắt lơ đãng lướt qua ngón áp út của anh, chiếc nhẫn trên ngón tay kia, anh vẫn còn mang.
“Có muốn cùng tôi về nhà hay không?”
Anh hỏi. Giọng, thật thấp. Nhà…
Du Ánh Tuyết âm thầm nghiền ngẫm từ ngữ này, trong lòng khổ sở khó nén.
Bây giờ, đâu hay là nhà cô? Nhà họ Kiều, đã không phải nữa rồi…
Nếu cô thật sự còn dây dưa không rõ với nhà họ Kiều, thậm chí ở bên cạnh kẻ thù giết chết cha mình, sợ là mẹ dù có vào đất cũng sẽ không yên lòng được…
Nhưng mà, phải làm thế nào? Cô… Vừa nghĩ đến việc bọn họ không còn khả năng nữa, trong lòng, giống như bị chiếc roi da không chút lưu tình quất xuống, đau buốt…
“Tôi… Tôi sẽ không trở lại nơi đó.” Rốt cuộc cô cũng mở miệng, giọng trong trẻo nhưng tất cả đều là khổ sở. Trên mặt, dòng nước mưa chảy vào môi, cũng chỉ có mặn đắng.”Sau này… Tôi muốn ở một mình…”
Kiều Phong Khang không nói gì, chỉ là ánh mắt trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người ta nhìn không thấu giờ phút này rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng…
Anh quay đầu nhìn Nghiêm Danh Sơn một cái, trầm giọng dặn dò: “Đưa cô Ánh Tuyết trở về chỗ cô ấy ở” Du Ánh Tuyết sửng sốt.
“Dạ, tổng giám đốc Khang” Nghiêm Danh Sơn tuân lệnh, chậm bước đến.
Kiều Phong Khang lại liếc nhìn Du Ánh Tuyết thật sâu, giao dù vào trong tay Nghiệm Danh Sơn, “Đừng để cho cô ấy dầm mưa”
Giải thích một tiếng, sau đó xoay người bước ra khỏi dù, không dừng lại, đi vào trong mưa.
Rồi sau đó…
Đoàn người đi theo anh đến, lại cùng anh rời đi.
Mấy chiếc xe màu đen, chìm dưới cơn mưa, rất nhanh biến mất trên đường phố.
Hết thảy, đến rất nhanh, đi cũng rất đột ngột, giống như chưa từng xảy ra bất kỳ điều gì…
Du Ánh Tuyết run rẩy nhìn theo hướng bọn họ biến mất, mở to mắt nhìn, trong hốc mắt ứa ra một cảm giác ê buốt.
Quan hệ của bọn họ, tựa hồ, cũng giống như làn mưa mù mịt kia…
Mấy ngày nay, Du Ánh Tuyết sống rất bình lặng.
Nhiều lúc, cô chỉ nằm trên giường ngủ say. Lúc thức dậy, liền dọn dẹp di vật của mẹ.
Từng cái từng cái, chồng thành đống một bên. Trong thoáng chốc cảm thấy mẹ giống như vẫn còn ở bên cạnh mình.
Đứa trẻ trong bụng tựa hồ cũng rất thân thiết và hiểu chuyện.
Trước đây khi ngửi mùi dầu mỡ, cô sẽ ói đến là người, nhưng mà bây giờ dù phải đích thân xuống bếp, cũng chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút.
Cô, một mình, một mình ăn cơm, một mình tản bộ, một mình đi ngủ…
Chiếc âu phục đó, vẫn treo trong tủ quần áo.
Thỉnh thoảng mở tủ ra nhìn thấy, trong lòng lại mơ hồ đau.
Tính thời gian một chút…
Cuối cùng đã năm ngày không gặp. Hơn nữa… giữa hai người, cũng không có bất kỳ tin tức gì…
Như vậy, cũng tốt…
Chẳng qua là, nếu như anh biết trong bụng mình có đứa con của anh…
Nếu quả thật không muốn giữ lại đứa bé này, hẳn phải làm trước khi anh kịp biết chuyện!
Du Ánh Tuyết nhắm hai mắt lại, không muốn suy nghĩ tiếp nữa. Điện thoại di động lại vang lên ngay lúc này.
“Ánh Tuyết, có phải bệnh viện hẹn khám vào xế chiều hôm nay không?” Là Phùng Linh Nhi.
“Đúng vậy” Du Ánh Tuyết miễn cưỡng lên tinh thần. “Tớ đã thay quần áo sẵn sàng rồi, chuẩn bị đến đó đây”