“Vốn định gọi em qua ăn tối, nhưng tôi đã từ chối thay em rồi”
Du Ánh Tuyết xem đồng hồ, đúng là sắp tới giờ cơm tối rồi. Nhưng anh…
“Nếu anh đã tỉnh thì tôi về khách sạn đây.” Du Ánh Tuyết suy nghĩ kỹ rồi nói. Anh không giữ lại mà chỉ gật đầu. Không hiểu sao trong lòng cô lại hơi thất vọng, sau đó không cho mình nhìn anh thêm chút nào nữa, cất điện thoại, xách túi xách rồi mở cửa xe, cúi đầu xuống xe.
“Du Ánh Tuyết”
Vừa đi được mấy mét, Kiều Phong Khang đột nhiên kêu cô.
Cô ngẩn người, quay đầu lại, thấy anh tựa lưng vào thân xe, chăm chú nhìn cô.
“Đi ăn tối với tôi đi” Anh yêu cầu.
Du Ánh Tuyết đang định nói gì đó, anh lại lên tiếng: “Tối nay tôi sẽ lên máy bay về thành phố An Lập. Sau này… Nếu không còn công chuyện thì sẽ không tới Hà Cảng nữa”
Du Ánh Tuyết ngẩn người. Nói cách khác… Sau này anh sẽ không đến thành phố này vì bất cứ việc tư nào, trong đó cũng bao gồm cả mình…
Dưới ánh tà dương ngày đông, cái bóng của hai người bị kéo thật dài.
Bốn mắt nhìn nhau, khóe mắt Du Ánh Tuyết bỗng cay xè, ánh mắt mơ hồ. Cô không biết tại sao mình lại không nhịn được muốn khóc, nhưng rồi cô lại nở nụ cười: “Chẳng phải lần nào anh cũng đến đây vì công chuyện hay sao?”
“Lần trước là thế, nhưng lần này không phải”
Du Ánh Tuyết gật đầu ra vẻ đã hiểu. Anh đi cùng Lăng Ái Xuyên đến đây, có lẽ là dẫn cô ấy đi mua sắm, nhân tiện làm việc luôn. Mà đêm nay, anh sẽ cùng Lăng Ái Xuyên về thành phố An Lập, trở về với tình cảm đó.
Tất cả những mê ly và kích tình vừa rồi cùng mình đều như bọt biển, gió thổi qua liền tan biển.
Trong nhà hàng, mọi người ngồi đối diện nhau trông như tình nhân.
Suốt bữa ăn, Du Ánh Tuyết không nói một lời, vẫn luôn cúi gằm mặt xuống, mái tóc rũ xuống che khuất khuôn mặt tràn đầy đau buồn.
Anh gọi hai phần bít tết, cả hai phần đều đặt trước mặt mình. Anh cắt thành từng miếng nhỏ rồi mới đưa một phần đến trước mặt cô. Ánh mắt Du Ánh Tuyết lại mơ hồ. Đây là lần đầu tiên sau bốn năm, hai người lại cùng ăn cơm với nhau, nhưng chắc hẳn cũng là lần cuối cùng…
Cô xiên một miếng nhỏ đưa vào miệng. Trước kia cô rất thích nhà hàng này, cảm thấy rất hợp khẩu vị, nhưng bây giờ lại tràn đầy chua xót.
“Em không thích hả?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu: “Trước kia tôi rất thích đầu bếp ở đây, nhưng… Nghe nói gần đây mới đổi đầu bếp khác”
Cô vừa nói chuyện vừa mỉm cười như trước kia. Tối nay cười thật vất vả. Nhưng cô sợ nếu mình không cười thì sẽ không nhịn được rơi nước mắt.
“Nếu em không thích thì chúng ta lại gọi món khác”
“Không cần thế này cũng được”
Món ngon nhất cũng chỉ cay đắng mà thôi, cần gì phải làm điều thừa. Vì thể, cô lại cúi đầu tiếp tục dùng cơm.
Kiều Phong Khang thường xuyên ngẩng đầu nhìn cô. Đến lần thứ mấy, cuối cùng anh mất hết kiên nhẫn, đặt dao nĩa xuống, tao nhã lau miệng rồi nói: “Tôi sắp đi rồi, em không có gì muốn nói với tôi à?”
Du Ánh Tuyết ngẩn người, suy nghĩ một lát rồi mới nhẹ nhàng nói: “Chú ba…”
Ánh mắt Kiều Phong Khang bỗng tối sầm. Đã lâu lắm rồi anh chưa nghe thấy xưng hô này, giọng cô vẫn êm tai như xưa. Bốn năm qua, anh nằm mơ cũng muốn nghe thấy giọng nói mềm mại ấy, cùng với xưng hô này…
“Tôi thật lòng muốn nói cảm ơn chú”
“… Cảm ơn tôi chuyện gì?”
“Lần trước… Hộp thuốc dạ dày kia, tôi vốn tưởng là Tần Nguyên đưa”
“… Cảm ơn chuyện này à?” Giọng anh lạnh lẽo. Ai cần cô cảm ơn? Huống chi còn dính líu tới Tần Nguyên! Hoàn toàn khác hẳn những gì anh muốn nghe.
Thấy cô gật đầu, anh kiên nhẫn hỏi tiếp: “Em còn gì muốn nói nữa không?”
“Ừ, có?