Mục lục
Bé Con, Chú Không Thể Chờ (MỐI TÌNH CỦA VỊ TỔNG TÀI BÁ ĐẠO)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Phong Khang đến gần, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



Anh vừa nói chuyện vừa đưa tay tới, không tự nhiên lắm ôm cô từ trên vai Phùng Linh Nhi qua. Tay còn lại cẩn thận đỡ đầu cô, để cô dựa vào vai anh thoải mái hơn.



“Chú ba.” Ở trước mặt Kiều Phong Khang, Phùng Linh Nhi cực kỳ ngoan ngoãn, cơ thể cũng đứng tới thẳng tắp: “Tối nay bọn cháu họp lớp, Ánh Tuyết uống nhiều mấy ly nên cháu đưa cậu ấy về.”



“Làm phiền cháu rồi.” Kiều Phong Khang gật đầu với Phùng Linh Nhi.



“Không phiền chút nào hết. Chỉ là gần đây tâm trạng của Ánh Tuyết luôn không tốt, tốt nhất sáng mai chú ba có thể khoan dung một xíu, để cậu ấy đi thi thật tốt.”



Tâm trạng không tốt?



Con nhóc này đã thoát khỏi sự quản thúc của anh, được dọn ra ngoài như cô mong muốn, còn không vui cái gì?



“Tôi biết rồi.”



“Vậy là được rồi, cháu về trước đây.”



“Dì Lý, gọi tài xế đưa cô Phùng về.”



“Vâng, cậu chủ.”




Dì Lý đưa Phùng Linh Nhi ra ngoài, thoáng cái trong cả phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.



Kiều Phong Khang đỡ eo Du Ánh Tuyết, cảm nhận được độ ấm của cô, ngửi thấy hơi thở cô gần trong gang tấc mới cảm thấy chân thật.



Nhóc con của anh, đã trở về.



Lại trở về trong tầm tay của anh, trong vòng tay của anh.



Lúc này, trái tim đã trống rỗng bấy lâu nay mới buông xuống và được lấp đầy lần nữa.



“Linh Nhi, tớ không muốn làm chó con... Tớ không quay về đâu... Làm chó con mất mặt lắm...”



Cô mơ mơ màng màng lẩm bẩm không rõ, đẩy người bên cạnh.



Cô trở về là tốt rồi, cho dù không phải tự nguyện, Kiều Phong Khang cũng không tức giận nổi.



Bây giờ anh không còn cầu mong điều gì nữa, chỉ cần có cô là đủ.



Kiều Phong Khang ghé vào tai cô: “Bây giờ đấu tranh đã chậm, bé chó con.”



Dứt lời, anh cúi người ôm ngang cô lên.



Mặt của Du Ánh Tuyết vùi vào ngực anh, nửa tỉnh nửa mê, có thể ngửi thấy hơi thở trên người anh. Cho dù là giận anh, bực anh, sợ anh, thế nhưng khuỷu tay này, mùi hương này cũng khiến cô có cảm giác yên bình khó hiểu.



Khoảng thời gian ở trường, cô cảm giác mình như một dây lục bình phiêu bạt, chó con bị vứt bỏ.



Đáng thương đến mức cả nơi đặt chân cũng không có.



Không ai thương, không ai yêu, cũng không ai quan tâm.



Chóp mũi cay cay, cô không biết bây giờ là chân thật hay còn đang nằm mơ, siết chặt nắm đấm tức giận đập anh.



“Đồ đáng ghét, cho chú đuổi cháu đi này! Cho chú đuổi cháu đi này!” Cô nghẹn ngào, nói trong lúc say: “Cháu không đi đâu... Ai bảo chú nói muốn nuôi cháu, cháu sẽ dựa dẫm chú cả đời...”



Cô khóc.



Trên gương mặt nhỏ nhắn ấm ức dính nước mắt óng ánh, đâm vào ngực Kiều Phong Khang đau nhức. Nắm đấm của cô cũng rút về, khuôn mặt nhỏ nhắn càng vùi sâu vào ngực anh, giống như một đứa trẻ bốc đồng.



Nhất định cô không biết dáng vẻ ăn vạ của mình giờ phút này đáng yêu bao nhiêu, rồi lại khiến người ta đau lòng bao nhiêu.



Anh là tên khốn mới có thể thật sự nhẫn tâm đuổi cô đi, khiến cô sống trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy lâu đến thế.



Kiều Phong Khang hối hận.







“Tốt nhất em đừng quên đêm nay. Sau này, em phải dựa dẫm tôi cả đời.” Anh nói thầm, giọng nói có chút lạc điệu.



Cô không lên tiếng, cũng không biết có nghe thấy câu này hay không, chỉ vùi vào ngực anh khóc thút thít.



Kiều Phong Khang bất đắc dĩ thở dài. Thường ngày cô rất ít khóc, xem ra trong khoảng thời gian này lạnh nhạt với cô, thật sự dọa cô rồi.



Kiều Phong Khang ôm Du Ánh Tuyết lên lầu, đặt xuống giường.



Anh không đi ngay mà ngồi ở mép giường, một tay chống bên người cô, một tay đẩy mái tóc ẩm ướt mồ hôi rối bời trên gò má của cô. Kiều Phong Khang nhìn gương mặt nhỏ nhắn khiến anh ngày nhớ đêm mong thật chăm chú, giọng nói rất dịu dàng: “Sau này ngoan một chút, đừng chọc tôi tức giận nữa, có biết không?”



“Cháu ghét chú nhất... Chú, bắt nạt cháu không cha không mẹ.”



Cô hất tay anh ra một cách bừa bãi, nói không rõ ràng, lông mày nhanh chóng nhíu chặt.



Kiều Phong Khang giữ chặt tay cô, đặt lên đỉnh đầu, cúi người xuống, môi gần như áp vào môi cô: “Rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Hả? Không nhìn ra tôi tốt với em thì thôi, còn hở chút là lấy Minh Đức ra chọc tức tôi, biết rõ đó là điểm yếu của tôi đúng không?”



“Là muốn chọc tức chú đó... Chọc tức chú. Ai cho chú... Nổi giận với cháu...”



Cô không thật sự nghe lọt lời anh, hoàn toàn theo bản năng chống lại anh.



Cái đầu choáng váng khó chịu di chuyển, khoảnh khắc nghiêng đầu, đôi môi nóng bỏng vô tình cọ qua môi anh.



Kiều Phong Khang cứng đờ, nhiệt độ trong phòng tăng vọt.



Nóng đến mức khiến anh miệng đắng lưỡi khô.



Hô hấp và cánh tay đều căng thẳng, môi áp lên môi cô, mắt thâm trầm, lửa dục bập bùng: “Em không để tôi dễ chịu được một ngày nào.”



Bây giờ càng khó chịu hơn. Từ trước tới nay cơ thể của anh không chịu nổi cô trêu chọc và khiêu khích dù chỉ một xíu.



Nhưng ngày nào cô cũng khiến anh khó chịu!



Du Ánh Tuyết thở nhẹ một tiếng, chợt ngẩng đầu lên, thoáng cái cắn môi dưới của Kiều Phong Khang, giống như trả đũa mà cắn mạnh một cái.




Trong nháy mắt đó.



Thời gian như bị đóng băng.



Kiều Phong Khang chấn động kịch liệt, cảm thấy một dòng điện trí mạng xẹt qua cơ thể anh, xông thẳng vào từng tế bào trong cơ thể, khiến anh sắp phát điên.



Tốt lắm!



Bây giờ, cuối cùng là ai bắt nạt ai? Cô phản cảm sự đụng chạm của anh như vậy, hiện tại lại trêu chọc anh hết lần này tới lần khác?



Người khơi mào hồn nhiên không biết giờ phút này mình đang làm chuyện thiêu thân gì, chỉ cắn chặt đôi môi mềm thật mỏng kia.



Cuối cùng Kiều Phong Khang cũng tìm lại được hô hấp, lại thở gấp một tiếng, cơ thể căng thẳng tới đau nhức.



Nhưng hình như con nhóc này quyết tâm không để anh dễ chịu, sau đó lại ngậm lấy môi dưới của anh thích thú mút, dáng vẻ say mê cực kỳ giống đứa bé chưa trưởng thành, lại giống yêu tinh quyến rũ chuyên hút tinh khí của đàn ông.



Con nhóc này xem môi anh thành kẹo rồi hả?



“Bé con, có qua có lại, bây giờ tới lượt tôi cắn em rồi.” Trong giọng nói khàn khàn của anh mang theo khát vọng mãnh liệt.



Kiều Phong Khang nắm cằm cô, cạy răng cô ra, cho mình một xíu để rút lui. Sau đó, nụ hôn nóng bỏng, bá đạo không cho phép từ chối đặt lên đôi mềm mại của cô.



Du Ánh Tuyết ngơ ngơ ngác ngác, cảm thấy quanh người bị một đống lửa cháy mạnh bao phủ. Vô hình đốt cô tới miệng đắng lưỡi khô, liên tục run rẩy.



Cô không chịu nổi phát ra tiếng thở gấp, cũng trong phút chốc đó, anh hôn cô.



Cô cảm giác mình như bị nuốt sống, hoặc như bị cuốn vào trong một dòng nước ấm.



Cô càng lún càng sâu, càng ngày càng không có sức.



Trong cơ thể dấy lên cảm giác khô nóng trống rỗng khiến đầu óc cô choáng váng, mồ hôi nóng đầm đìa.







Ngoại trừ thấp giọng hổn hển rên rỉ ra, cô vô thức đưa tay bám lên vai người đàn ông, đưa bản thân tới gần môi răng của người đàn ông hơn.



Kiều Phong Khang vì cử chỉ nhỏ bé này của cô mà càng thở nặng nhọc. Anh thỏa mãn thở ra tiếng, không nhịn nổi, thoáng cởi đồng phục màu trắng trên người cô.



Sau đó, ngón tay thon dài sờ ra sau lưng, nhẹ nhàng gảy một cái, quần áo trên người cô cứ thế mà mở ra, bị anh thở hổn hển vội vàng đẩy lên.



Dưới ánh đèn, thứ đầy đặn quyến rũ của cô gái gần như nảy ra, để lộ làn da trắng nõn nà của cô.



Hơi thở Kiều Phong Khang lập tức nghẹn lại, hai mắt vì khát vọng mãnh liệt mà đỏ bừng lên, cho dù ngày thường có kiềm chế tốt đến đâu, giờ phút này gần như lập tức không khống chế nổi. Nếu anh buông tha thứ tốt đẹp như vậy, chẳng phải sẽ bị trời trách phạt hay sao?



Kiều Phong Khang nặng nề thở ra một hơi, cúi người ngậm lấy.



“Á.” Cô vừa như thỏa mãn, lại như khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn phát ra một tiếng “Á” vừa đau đớn vừa sung sướng, cơ thể nho nhỏ không kìm được mà cong lên.



Bàn tay nhỏ bé run rẩy luồn vào mái tóc ngắn của người đàn ông, ngón tay thon dài bấu lấy tóc anh.



Trên chóp mũi, trên da thịt chảy ra một lớp mồ hôi.



Cuối cùng cô làm sao vậy?



Cô không biết.



Chỉ biết là, như vậy thật khó chịu, lại chẳng hiểu sao... Vui sướng... Giống như lơ lửng trên mây, bay bổng trên thiên đường.



Dường như cô muốn nhiều hơn nữa.



“Cậu Kiều.” Lúc bên trong dầu sôi lửa bỏng, đột nhiên bên ngoài vang lên giọng nói của người làm.



Động tác của Kiều Phong Khang khựng lại, nhíu mày, sắc mặt tàn nhẫn: “Chuyện gì?”



“Dì Lý nói tôi mang canh giải rượu lên, nói là phải uống ngay, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi ngày mai.”



Đôi mắt sâu thẳm của Kiều Phong Khang nhìn cô gái bên dưới vì tình dục mà hồng hào tươi đẹp hơn, làm sao nỡ buông tha cho cô như vậy?



Giờ phút này, anh đã mong chờ rất nhiều năm, nghĩ tới rất nhiều năm.



Lúc biến thành sự thật còn tốt đẹp hơn tưởng tượng của anh, kích thích mãnh liệt hơn, nóng bỏng hơn.



Sau này, chỉ sợ lại càng khó nhịn hơn!



“E rằng kiếp trước thiếu nợ em quá nhiều, khiến kiếp này em biến thành tiểu hồ ly tới tra tấn tôi.” Kiều Phong Khang tự giễu, khó nhịn cắn cổ cô một cái, không dám dùng sức quá mạnh.



miễn phí



Yêu một cô bé nhỏ hơn mình cả mười tuổi, ban đầu cả mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.



Vốn dĩ anh cho rằng chỉ là cảm thấy mới mẻ nhất thời, nhưng chẳng hiểu sao sự mới mẻ đó lại kéo dài tới nhiều năm. Hơn nữa hiển nhiên không hề có cảm giác muốn hạ nhiệt.



Vì vậy, nếu cô không phải tiểu hồ ly dụ dỗ anh trong bóng tối, còn có cách giải thích nào nữa?



Kiều Phong Khang kiềm chế bản thân, hơi chật vật đứng dậy, âm thầm chịu đựng, mặc lại quần áo cho cô.



Mặc dù bị dục vọng mãnh liệt thúc giục nhưng anh vô cùng rõ ràng, đêm nay không phải thời điểm thích hợp để muốn cô. Ngày mai là kỳ thi đại học, anh không thể khiến lòng cô rối tung vào đêm nay, nếu không, nói không chừng cô sẽ hận mình.



Thật lâu sau.



Kiều Phong Khang mới mở cửa.



Bên trong đã yên bình trở lại. Không khí mát mẻ thổi qua, cho dù là ai cũng không nhìn ra bên trong vừa xảy ra một cuộc kích tình.



“Đút cô Du uống xong thì giúp cô ấy tắm rửa thay quần áo khác.”



Anh dặn.





Cô nuốt lời, phải làm chó con!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK