• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Ứng cảm thấy mình sắp chết, thực sự, hai cái đùi sưng như bị phù nề, đầu gối khuỷu tay bê bết máu, ăn cơm cũng cần thân binh đút từng miếng, mỗi ngày còn phải ngâm nước thuốc, bằng không ngay cả ngủ cũng thành vấn đề.

Thế nhưng hắn vẫn không rên tiếng nào, hắn là gia thần, phải làm gương mẫu cho binh lính, chỉ là yêu cầu thân binh khiêng lên giường, tập luyện ma quỷ cả ngày tối đến dù đau vẫn dễ ngủ.

Lê Ý cảm thấy lấy thể chất của Lê Ứng không đến mức thành như vậy, hỏi thân binh mới biết, Lê Điền đã phạt Lê Ứng bằng cách tăng cường độ huấn luyện lên gấp đôi thân binh bình thường, không biết hắn phạm phải lỗi gì mà Lê Điền phạt nặng thế.

Đèo mẹ, bố diện giáp nặng ba bốn chục cân, eo đeo đoản đao, hông giắt ống tên, lưng đeo ba lô chiến thuật đủ ba ngày quân lương, quần áo võng mền, cường nỏ, khiên scutum, hết thảy nặng hơn bốn mươi cân nữa.

Một buổi hành quân hơn năm mươi dặm chưa kể hạ trại huấn luyện tác chiến v.v. Giờ còn gấp đôi, đúng là lòi *** chiến sỹ.

Lê Ý từ tận đáy lòng mặc niệm. Mặc niệm thì mặc niệm, tâm tình Lê Ý đang khá tốt, Lê Khôi đã sai người chạy trạm ngay từ trưa hôm qua. Sáng nay lão cũng dẫn đám nội thị của Lê Nguyên Long đem tài liệu về năng suất lúa ở Cẩm Giang về Đông Kinh.

Mẹ thương, em gái yêu, nô tỳ chiều chuộng v.v. Lê Ý lại thành tiểu bá vương ở cái thành trấn này.

Cơ mà, dường như Lê Ý quên mất ở Cẩm Giang này vẫn còn Lê Điền. Đang lúc nó bưng một cốc trà mát, đứng dưới bóng cây cười nhìn đám thân binh cùng Lê Ứng ăn hành thì vui quá hóa buồn.

Lê Điền toàn thân giáp trụ đi tới trước mặt, khom lưng chắp tay vái rồi ngón tay thô to chỉ vào sân huấn luyện.

- Thiếu chủ, thân làm tướng chủ phải làm gương cho binh sỹ.

Thế là Lê Ý thân mặc bố diện giáp, lưng đeo khiên scutum, hông dắt đoản đao đứng ở sân huấn luyện, nghênh tiếp y chính là gần bốn trăm con khỉ đột cười quái dị.

Nhìn bãi nước dơ bẩn, tường cao bảy tám thước, xà đơn xà kép, thang treo, đĩa quay v.v. lại nhìn đám khúc gỗ ước lượng sơ qua cũng phải tám chín mươi cân nó rốt cuộc biết mua dây buộc mình là thế nào rồi.

Tự tát vào mặt mình mấy cái, Lê Ý hối hận bản thân vì sao lại “sáng tạo” ra nhiều môn huấn luyện như thế. Con mẹ nó đây hoàn toàn là phương pháp huấn luyện của bộ đội đặc công. Mông bị Lê Điền đạp một cái, Lê Ý bắt đầu cuộc đời bộ đội đặc công đầy máu và nước mắt của mình.

...

Đám thân binh từ tối hôm qua đã phải cõng Lê Ứng về doanh, hôm nay đóng vai công chúa còn có thêm tiểu Hầu gia. Vừa đi vừa phải có người liên tục vẩy nước lên mặt tiểu Hầu gia, bằng không tiểu Hầu gia lại sẽ bất tỉnh.

Tiểu Hầu gia thật đáng thương, không biết là quá sức hay cảm nắng mà đang tập luyện thì lăn ra nửa tỉnh nửa mê, lão giáo đầu Lê Điền xoa nắn thân thể tiểu Hầu gia một lúc rồi xách tai tiểu Hầu gia chữa trị, vừa chạm vào tai tiểu Hầu gia là ngài ấy liền khỏe lại ngay, chạy còn nhanh hơn cả Lê Ứng.

Từ hôm đó tiểu Hầu gia từ bỏ bày trò đáng thương tập luyện đàng hoàng rồi, bất tỉnh thật thì hai quân y lập tức bôi thuốc xoa bóp toàn thân, chăm sóc đến khi tỉnh lại uống miếng nước, lại bị giáo đầu đá đít bắt ra sân tập luyện.

Đám thân binh vốn tràn ngập ước ao hâm mộ đối với đám nhị đại này, hai hôm nay nhìn thấy thảm trạng như vậy liền cảm thấy bản thân làm con cháu quân Thiết Đột bình thường cũng rất tốt.

Gần bốn trăm thân binh, dưới roi mây của Lê Điền, có người kiệt sức, có người hết hơi, có người bất tỉnh, nhưng không ai phản kháng, đều là kẻ đã đẫm máu sa trường, hơn bất cứ ai hết, chúng biết thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu.

Lê Ý cùng Lê Ứng trần truồng nằm trong hai thùng gỗ, bên ngoài còn có gần bốn trăm cái thùng gỗ y hệt, quân y càng không ngừng đổ nước thuốc màu cánh dán vào từng thùng. Ngâm thuốc nửa canh giờ đám thân binh đều tự giác bò ra ngoài, leo lên giường đánh một giấc tới sáng.

- Thiếu chủ, những ngày tháng đau khổ của anh em ta bao giờ mới kết thúc đây?

- Chịu đựng đi, đây mới là ba bốn ngày khởi đầu thôi, sắp tới còn huấn luyện khắc nghiệt hơn. Xong xuôi đâu vào đó chúng ta phải ra biển đi làm chuyện lớn. Con bà nó, ta thực là quá tàn ác với chính bản thân mình. Á.á.á xoa bóp nhẹ tay thôi.

Tiếng kêu thảm thiết của Lê Ý vang vọng khắp cả doanh trại.

...

Khi Lê Ý cùng gia thần đang nhận được sự chăm sóc tận tình của mấy vị sư phụ xoa bóp thì ở Đông Kinh vang lên tiếng trống canh cuối ngày. Các phố các phường đều đóng cửa không cho người lạ ra vào, đèn đóm bắt đầu mẫn diệt.

Cả thành Đông Kinh hơn mười hai vạn dân cũng mất đi vẻ huyên náo, ồn ào mà rơi vào tĩnh lặng. Chỉ còn thi thoảng văng vẳng tiếng trống cầm canh.

Duy chỉ có Hoàng Thành vẫn rừng rực ánh đèn ánh nến, cung Vĩnh Ninh lại càng sáng tỏ cả một góc trời. Nội thị, cung nữ đứng ngoài hành lang không dám thở mạnh, tiếng bước chân nôn nóng của Thái Hậu vang đi rồi vọng lại trong đêm.

Nguyễn thị Anh tuy không phải Hoàng Đế nhưng mấy năm nay xưng cô xưng quả, phượng uy cũng không phải người thường có thể chịu được.

Một đám tiếng chân lịch bịch từ phía chỗ quẹo dần tới, trước cửa cung, trên mặt Đào Biểu hiện ra nét cười, trọc khí uất nghẹn trong lồng ngực trong khoảnh khắc biến mất tăm. Hắn tiến nhanh tới hai bước chắp tay cúi người vái.

- Cung nghênh chư vị đại nhân.

Dưới ngọn đèn lồng, mười mấy vị đại thần tay bó trong ống tay áo gật đầu với y, Đào Biểu đứng về một bên vươn tay dẫn đường.

- Chư vị đại nhân mau vào đi, Thái Hậu đã đang chờ chư vị từ chiều.

Người đi đầu độ hơn năm mươi tuổi, thân mặc thường phục màu hồng, mặt mũi nghiêm trang, bộ dáng quắc thước nghiêng đầu hỏi nhỏ với Đào Biểu.

- Thái Hậu gọi chúng ta đến có việc gì đấy ?

- Bẩm Bình Chương sự đại nhân, chiều hôm qua Thái Hậu nhận được thư tay của Đình thượng Hầu Lê Khôi, liền ra lệnh gọi chư vị đại nhân về Kinh.

Đào Biểu nhìn trước nhìn sau rồi nói nhỏ.

- Đình thượng Hầu nói ngày mai sẽ đích thân ra tới Đông Kinh.

Nghe tin Lê Khôi sắp ra Đông Kinh, cả đám mười mấy người đều hít một hơi khí lạnh. Năm ngoái Lê Khôi hai lần ra Đông Kinh can gián Thái Tông không nghe, cuối năm Thái Tông băng. Giờ cứ nhắc đến Lê Khôi đích thân ra Đông Kinh là họ lại bồn chồn. Nhưng hỏi nữa Đào Biểu chỉ cười bí hiểm, không hé môi nửa câu.

- Dạ, bẩm nương nương, các vị đại nhân đã tới.

Giọng nữ nhân tuy có chút mệt mỏi nhưng không mất uy nghi vọng ra.

- Cho vào.

Vào đến cung Vĩnh Ninh, bọn họ thấy một cung trang mỹ nhân, bộ dạng tiều tụy nhưng lưng eo vẫn thẳng tắp đang ngồi trên sập liền chắp tay vái.

- Thần, bái kiến Thái Hậu. (x13)

- Miễn lễ, ban ngồi.

- Tạ Thái Hậu. (x13)

Yên vị ngồi một lúc Trịnh Khả thấy Thái Hậu không có ý mở chuyện bèn hỏi.

- Không biết Thái Hậu cho gọi chúng thần có chuyện gì ạ?

Lê thị Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nhìn ra ngoài cửa sổ chánh điện, giọng văng vẳng.

- Bình chương sự đại nhân nói cho quả nhân biết, thế gian này thực có loại lúa có thể thu mười ba đến mười bốn tạ một mẫu sao?

- Thái Hậu đang lo lắng từ khi Quan Gia đăng cơ đến nay hai lần động đất sao? Thần đã sai quân các đạo phụ giúp dân chúng khắc phục hậu quả, lại lấy gạo sấy các năm từ các kho nội địa ứng ra cứu tế nơi bị nạn, Thái Hậu không nên lo lắng về việc ấy.

Nguyễn thị Anh nhìn mười mấy tên thân tín cười nói.

- Các vị cho là quả nhân nằm mơ sao? Đình thượng Hầu Lê Khôi năm trăm dặm thượng tấu, ngôn từ khẳng định điều đó. Hoạn quan Nguyễn Cung là thân tín của Tiên Đế cũng thân bút viết một phong thư gửi cùng. Nói đây là kế hoạch bí mật của tông tộc họ Lê, Đình thượng Hầu Lê Khôi năm năm trước lên khai hoang ở Cẩm Giang chẳng qua là một phần của kế hoạch của hắn cùng Tiên Đế mà thôi. Đầu năm ngoái các kỹ thuật đã hoàn thiện, đúng ra vụ Chiêm vừa rồi đã phổ biến ra toàn lộ Thanh Hóa. Tiếc là Tiên Đế băng hà, mọi sự đều gác lại.

Nói xong đưa bản tấu của Lê Khôi cùng thư tay của Nguyễn Cung cho đám người Trịnh Khả xem, ai nấy đều trợn mắt há mồm. Không chỉ Trịnh Khả, tất cả quý tộc có cổ phần ở Vĩnh Xương đều biết trên Cẩm Giang có ruộng lúa, mỗi nhà đều có gần trăm người ở công xưởng Vĩnh Xương, chút tin tức này chẳng phải bí mật gì.

Trịnh Khả quay đầu nhìn Lê Sao chỉ thấy y cười mỉm cúi đầu, hẳn là cũng biết chuyện này. Ngoài mặt Lê Sao tỏ vẻ nguy hiểm nhưng trong bụng chỉ biết cười khổ. Hắn cũng nghe Tiên Đế cùng Lê Khôi đề cập qua chuyện nghiên cứu tăng năng suất cây trồng ở Cẩm Giang. Chẳng qua không ai nói với hắn thành quả lại khoa trương đến mức này, có đồ tốt như vậy lại giấu nhẹm đến giờ.

- Thực là có phép trồng lúa như vậy ư ? Mười ba mười bốn tạ một mẫu ở đất Cẩm Giang, chẳng phải đưa ra Kinh Lộ trồng ở đất tốt năng suất có thể tăng lên mười lăm, mười sáu tạ sao?

Mỗi một người đều mắt đỏ lom lom, hơi thở nặng nề như thổi bễ. Phải biết sản lượng phổ biến ở Kinh Lộ chết no cũng chỉ chín đến mười tạ một mẫu.

Giờ đây nếu có phương pháp canh tác cho năng suất mười lăm, mười sáu tạ tức là cùng một diện tích gieo cấy thu hoạch tăng thêm sáu đến bảy phần mười. Con số đó không do bọn hắn không kích động.

Nguyễn thị Anh cầm một xấp thư tay phe phẩy.

- Nguyễn Cung là hoạn quan thân tín nhất của Tiên Đế, nhận lệnh trông coi ruộng đồng Cẩm Giang kể cả Tiên Đế băng hà cũng không về là các ngươi đủ hiểu hạng mục này trong mắt hắn, không phải, trong mệnh lệnh của Tiên Đế ủy thác cho hắn quan trọng đến mức nào. Kẻ trung thành như Nguyễn Cung không có tám chín phần nắm chắc sẽ không nói những lời chắc như đinh đóng cột đấy. Hơn nữa, Nguyễn Cung bảo quả nhân tìm tên nội thị tên là Trần Hanh, tên đó quả thật giữ một núi tài liệu từ khi bắt đầu kế hoạch đến trước khi Tiên Đế băng hà. Có thể nói là mỗi tuần một quyển nhỏ, mỗi tháng một quyển lớn, rặt là báo cáo về ruộng lúa ở Cẩm Giang.

Bà phất tay, Đào Biểu hiểu ý đi vào sau đại điện, lúc ra theo sau y có bốn viên nội thị khiêng bốn cái rương, bên trong toàn là tài liệu ghi chép. Trịnh Khả, Lê Sao, Lê Khang, Nguyễn Hạc, Trịnh Bá Quát mỗi người cầm một quyển. Trong đó ghi chép nào là phép chọn giống, phép cấy lúa, phép ủ phân, phép lấy nước cho từng giai đoạn của lúa v.v.

Thấy bọn họ đọc sơ qua đã váng hết cả đầu, Nguyễn thị Anh nhẹ giọng nói.

- Không cần phải đọc kỹ quá làm gì, muộn nhất là chiều mai Đình thượng Hầu Lê Khôi sẽ đích thân đem theo đám nội thị của Tiên Đế ra đến Đông Kinh. Đến lúc đó chúng sẽ giải thích tường tận cho chư vị đại nhân.

Tuy đã từ miệng Đào Biểu biết Lê Khôi sẽ ra Đông Kinh, bọn họ vẫn thấp thỏm.

- Không biết Đình thượng Hầu đại nhân ra Đông Kinh làm gì, xin Thái Hậu nói cho chúng thần được tường tỏ.

Nguyễn thị Anh chưa vội nói, đứng dậy nhìn lên vầng trăng khuyết treo cao, bà chậm rãi nhả chữ.

- Lê Khôi nói, hẳn là đã có bọn đạo chích dựa hơi động đất tung tin đồn về ta và Quan Gia, nếu chúng đã coi địa long chuyển mình là tai dị do ta và Quan Gia đưa đến thì chúng mặc nhiên phải thừa nhận điềm lành ở Cẩm Giang là do ta cùng Quan Gia mà thành.

Nguyễn thị Anh chợt quay phắt người lại giọng rét lạnh chí cực.

- Nếu không thì chính là tuyên chiến, đến lúc đó Lê Khôi sẽ đích thân cầm quân Ngự Tiền võ sĩ. Kẻ nào ngáng đường ... chết.

Nói xong chữ "chết", sắc mặt Nguyễn thị Anh lại trở về vẻ uy nghi mà ôn nhã.

- À, còn một chuyện nữa, Lê Ý con trai Lê Khôi nói rằm tháng này sẽ có nguyệt thực, các vị chuẩn bị dần đi là vừa, đến lúc đó chúng ta sẽ phải khu thiềm hộ nguyệt đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK