Thái Hậu chậm rãi dắt tay Hoàng Đế vào điện Cần Chính, để Lê Bang Cơ ngồi ngay ngắn trên long ỷ rồi lui về phượng ỷ phía sau rèm. Quần thần liền tản ra ai về chỗ người ấy, chờ Nguyễn thị Anh ngồi yên vị rồi quần thần mới trang nghiêm hướng Hoàng Đế hành lễ.
- Thiên thu vạn tái, Bệ Hạ thánh an. (xN+1)
Lê Bang Cơ ra vẻ nghiêm chỉnh ngồi trên long ỷ hướng quần thần xua tay nói.
- Miễn lễ, ban ngồi.
- Tạ Bệ Hạ (xN+1)
Chờ triều thần ai ngồi vào chỗ nấy mới có tiếng nội thị cao giọng nói.
- Hữu sự khải tấu, vô sự bãi triều.
Tả thị lang Môn hạ sảnh Đào Công Soạn đứng ra hướng long ỷ vái nói.
- Bệ Hạ, Thái Hậu, thần có chuyện muốn tâu.
Lê Bang Cơ ngồi trên long ỷ đã dần quen thiết triều, bi bô nói.
- Chuẩn.
Đào Công Soạn lại hướng long ỷ vái một vái nói.
- Tâu Bệ Hạ, Thái Hậu từ đầu tháng trước bọn giặc Cầm Sương, Xa văn Thành, Hoàng Túc nổi lên làm loạn ở các xứ miền nam Hưng Hóa. Từ cuối tháng trước đến đầu tháng này người của ta lên dẹp loạn, ban đầu thì mọi sự suôn sẻ, song cuối cùng lại để chủ lực của chúng theo đường núi chạy lên Mường Mỗi. Nay phản tặc đã đang cắm chông ngày càng dày, đắp lũy ngày càng cao, chỉ sợ để lâu sinh biến.
Nội mật viện đồng tri Phan Ninh cũng đứng ra hướng long ỷ chắp tay vái nói.
- Bệ Hạ, Thái Hậu, thần cho rằng Đào đại nhân nói đúng lắm. Tình hình Hưng Hóa đã vượt ngoài tầm kiểm soát, nếu không thể ngay lập tức chế tài, thần chỉ sợ không chỉ họ Cầm ở Gia Hưng, ngay cả họ Đèo ở Quy Hóa cũng sẽ không nhịn được mà động binh. Đèo Mạnh Vượng những năm nay vẫn ôm mối hận Đèo Cát Hãn bị Thái Tổ nhốt giết ở Đông Kinh, thần chỉ sợ ...
Nguyễn thị Anh ngồi ở sau rèm hơi xoa nhẹ thái dương. Chuyện phủ Gia Hưng, từ đầu tháng này tưởng là đã giải quyết xong, ai ngờ bọn Trịnh Tú, Lê Chiêm, Lê Bồi lại để chủ lực quân giặc chạy mất, đẩy phe bảo hoàng vào thế sự đã rồi.
Bây giờ bà Thái Hậu thực sự là tiến thoái lưỡng nan, nếu không phát thêm binh mà để cho bọn giặc này tích tụ sức lực, chờ năm sau chúng cùng với Chiêm Thành mở hai mặt trận lớn ở hai đầu bắc nam thì coi như hỏng hết, đám thế lực địa phương ắt nhân dịp triều đình vô lực nổi dậy đòi nhiều quyền tự trị hơn.
Ngược lại, lựa chọn phát binh bây giờ thì lại hiềm một nỗi thiếu lương, lương gạo cả nước từ giờ đến hết năm sau đều đã có dự trù cả.
Muốn đánh Hưng Hóa ít cũng phải có ba vạn rưỡi đến bốn vạn người cả lính lẫn phu. Hiện tại triều đình không đào đâu ra được lương thảo khí giới cho đội quân gần bốn vạn người hành quân lên miền sơn cước chinh phạt.
Nếu nhất quyết muốn phát binh, chỉ còn cách tạm hoãn dự trù lương gạo cho công trình đắp đường cùng thực thi quân dịch. Nếu triều đình thực sự gác lại hai việc đó, đừng nói là chu cấp cho bốn vạn lính lẫn phu đánh Hưng Hóa, quốc khố còn dư lực cho phép mở rộng chiến dịch sang năm với Chiêm Thành từ thủ đất sang chủ động tấn công chiếm đất.
Gì chứ với số lương gạo tiết kiệm được chu cấp cho đội quân mười vạn người cả lính lẫn phu không phải nói chơi.
Cái chết là bây giờ nhả ra, gác lại chuyện đắp đường cùng quân dịch thì không biết ngày tháng năm nào mới lại có cơ hội vận động thực thi một lần nữa.
Đám thế tộc không phải ăn chay, phép canh tác lúa mới là quân bài có thời hạn sử dụng, thời điểm này Thái Hậu có thể ép được chúng nhân nhượng là bởi vì vị thế của Thái Hậu là người thôi thúc phổ cập phép canh tác lúa mới.
Nếu vì chờ thế cục yên ổn mà tạm hoãn phép canh tác lúa mới lại một hai năm không cho triển khai ngay thì ngược lại, Thái Hậu sẽ trở thành người cản trở phép canh tác lúa mới. Khi đó tình thế của Thái Hậu không khác gì đám thế tộc bây giờ.
Nguyễn thị Anh thở dài một hơi, giọng lanh lảnh hỏi.
- Các khanh có kế gì dẹp được loạn Hưng Hóa hay không?
Nội mật viện phó sứ Hoàng Thanh đứng ra chắp tay vài nói.
- Tâu Bệ Hạ, Thái Hậu, thần cho rằng bọn giặc ở Hưng Hóa nhìn như hung uy ngập trời nhưng bản chất chỉ là phường ô hợp mà thôi. Trong triều lấy bấy kỳ một vị tướng quân thân chinh hẳn là có thể mau chóng dẹp được.
Nội mật viện Tham tri Lê Văn đứng ra chắp tay hướng long ỷ vái một vái rồi quay sang Hoàng Thanh đanh thép nói.
- Hoàng đại nhân lời ấy nói sai rồi, bọn Cầm Sương, Đèo Mạnh Vượng cố nhiên là một phường ô hợp, tuy nhiên miền sơn cước Hưng Hóa rừng thiêng nước độc, giặc lại dựa vào lũy cao chông dày cố thủ, muốn phá bọn giặc này phải dùng lương tướng.
Nguyễn thị Anh trong đáy mắt ánh lên một tia lạnh lẽo, bên ngoài vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như không nói.
- Ồ! Theo chư khanh thì ai có thể hoàn thành được trọng trách này.
Lê Văn hướng long ỷ chắp tay cung kính nói.
- Hồi Bệ Hạ, Thái Hậu, thần cho rằng phải điều Nhập nội Thái Giám Lê Khôi cùng Nhập nội Bình chương sự Trịnh Khả, để hai vị đại nhân cùng nhau đốc xúc mới đủ để dẹp yên loạn này.
Nguyễn thị Anh khẽ đến không thể nhận ra nhếch môi một nhịp, cũng chưa vội quyết đoán mà quay sang ban võ nhìn một lượt.
Lê Ê cười nhạt, triều đường diễn tiến đúng như lão dự định, thời cơ tới. Lão liếc nhìn lên phía đầu ban võ, chỉ thấy Trịnh Khả bé đến gần như không thể nhận ra gật đầu một cái.
Nhận được tín hiệu xác nhận từ chỗ Trịnh Khả, Lê Ê lúc này bước ra hai bước, hướng long ỷ vái nói.
- Bệ Hạ, Thái Hậu, thần cho rằng Lê Phó sứ nói chuyện có chút giật gân rồi, bọn giặc cỏ này nhìn như hung hăng xảo quyệt, nhưng thực tế không chịu nổi một đòn. Thần tự nguyện đem quân đi dẹp bọn giặc này, trả cho xứ Hưng Hóa một mảnh thanh minh.
Nguyễn thị Anh nhìn về phía Lê Ê, có hơi bất ngờ, không phải bà nghi ngờ năng lực của lão già này, tướng lãnh Lam Sơn còn sống đến ngày khởi nghĩa thành công đều là hung nhân từ trong đám xác chết bò ra cả, năng lực không phải nghi ngờ gì.
Chỉ là, nếu trí nhớ của Nguyễn thị Anh không có vấn đề thì lão già này chính là kẻ chùi đít cho Hà Lật tháng trước, giờ lại đứng ra xin chiến, thực tế có hơi kỳ cục.
Đúng lúc này, Lê Khôi ra khỏi hàng hướng long ỷ vái nói.
- Bệ Hạ, Thái Hậu, Tây đạo Hành quân Tổng quản đại nhân xuất thân từ hai trăm quân Thiết Đột ban đầu của Thái Tổ, thân trải trăm trận, thần cho là đủ để dẹp loạn ở Hưng Hóa.
Nguyễn thị Anh gật gật đầu, Lê Ê dương nhiên là tướng lĩnh biết đánh trận, điều này cả triều đình không ai nghi ngờ gì cả. Duy chỉ có thái độ là đáng lo, giờ đã có Lê Khôi đứng ra đảm bảo, Nguyễn thị Anh cũng có chút yên lòng.
Thái Hậu đang muốn nói chuyện, lại thấy Nội mật viện Chánh chưởng Trình Thanh đứng ra hướng long ỷ vái nói.
- Bệ Hạ, Thái Hậu, Tây đạo Hành quân Tổng quản Lê Ê đại nhân cố nhiên là mưu trí dũng lược đều có cả. Thế nhưng quốc khố năm nay và năm sau đều đã có chỗ dùng, quả thực lấy ra không được bao nhiêu. Nếu Lê Ê đại nhân sử dụng quá nhiều quân, thần e rằng quốc khố không thể kham nổi.
Nguyễn thị Anh suy tư một lát, hỏi.
- Quốc khố hiện tại còn có thể chu cấp cho bao nhiêu quân xuất chiến?
Trình Thanh vẻ mặt nặng nề cúi người đáp.
- Hồi Bệ Hạ, Thái Hậu, hiện tại quốc khố chỉ có thể cung ứng cho tối đa một vạn sáu ngàn người cả lính lẫn phu.
Nguyễn thị Anh hướng Trịnh Khả nói.
- Bình chương sự đại nhân, một vạn sáu ngàn người thì bao nhiêu là lính, bao nhiêu là phu, có đủ dẹp loạn Hưng Hóa hay không?
Trịnh Khả nhẩm tính một lát nói.
- Địa hình ở Hưng Hóa, tối thiểu phải là một phu hầu một lính, một vạn sáu ngàn người tối đa chỉ có thể lấy tám ngàn lính. Số quân này muốn bình định Hưng Hóa, nghe chừng hơi ít.
Trình Thanh nghe vậy khóe miệng nở nụ cười nhạt, con số này đúng là không phải hắn bịa ra, cùng lắm là đụng tay đụng chân một chút mà thôi. Tất cả các hạng mục chi trả từ cuối năm nay đến sang năm đều chỉ phê dày một chút mà thôi.
Đừng nói người khác có năng lực nhận ra hay không, kể cả có nhận ra thì đây cũng không coi là tội lỗi to tát gì, hắn lại không ăn chặn, dù chỉ một đồng quân lương, một cân phu gạo cũng không đụng tới.
Nhờ vào thao tác “nằm trong thẩm quyền” này, hắn đã kéo số tiền lương có thể huy động từ đủ cho gần ba vạn người xuống còn một vạn sáu.
Trình Thanh đang tự đắc định lui về ghế ngồi thì Trịnh Khắc Phục đứng dậy nói nhỏ vào tai Lê Ê gì đó, Lê Ê liền đứng ra chắp tay nói.
- Bệ Hạ, Thái Hậu, tám ngàn đã là đủ.
Trình Thanh chững lại liếc nhìn Trịnh Khắc Phục, chỉ thấy hắn nhún vai đi về chỗ ngồi của mình, Trình Thanh cau mày lại, không hiểu mấy tên này diễn trò gì.
Nguyễn thị Anh cũng hơi bất ngờ, nhìn xuống Lê Ê giọng nghiêm trang hỏi.
- Lời Lê Ê đại nhân nói là thật chăng?
Trình Thanh cũng không khỏi “nhắc nhở”.
- Chốn miếu đường nói chuyện đại sự, Hành quân Tổng quản đại nhân nên cân nhắc kỹ lời nói.
Lê Ê cũng không để ý ý tứ trong lời Trình Thanh, chắc nịch nói.
- Tám ngàn quân thông thường đúng là không dễ để dẹp loạn Hưng Hóa, thế nhưng ở Mộc Châu vốn đã có hơn năm ngàn thổ binh, cùng hơn một ngàn quân Phủng Thánh, những đội quân này đều tự đem lương thực. Quân mà triều đình phải nuôi chỉ có quân mà thần đem lên cùng hai ngàn quân của vệ Ưng Dương đang đóng quân trong đại doanh Mường Sang. Cứ cho là thần chỉ đem sáu ngàn quân lên tiếp viện, tổng cộng lực lượng có thể sử dụng được trên đó cũng đã lên tới một vạn bốn ngàn quân, thần tự cho là có chút tài mọn, từng ấy quân dùng để dẹp loạn Hưng Hóa đã đủ rồi ạ.
Nguyễn thị Anh nghe Lê Ê đếm một lúc đã có hơn một vạn bốn ngàn quân ở Hưng Hóa liền vững dạ.
- Tây đạo Hành quân Tổng quản đại nhân còn có yêu cầu gì nữa không?
Lê Ê chắp tay nói.
- Ê chỉ xin trong số sáu ngàn quân lên Hưng Hóa tiếp viện có đệ nhị doanh của quân Phủng Thánh, thần nghe Thiếu phó Lê Khắc Phục đại nhân nói tân quân Phủng Thánh của Cận thị cục Chánh chưởng Lê Niệm có sức chiến đấu rất mạnh. Nếu có thể sử dụng đội quân này, hẳn là thần có thể nắm thêm vài phần thắng lợi.
Nguyễn thị Anh gật đầu, lại hỏi Lê Khôi.
- Thái Giám đại nhân cho rằng ai có thể làm phó tướng cho Tây đạo Hành quân Tổng quản đại nhân?
Lê Khôi nghiêng đầu suy tư một lát, xem ra đối với Lê Ê, Thái Hậu vẫn chưa an tâm lắm, cần xếp người vào giám sát, lão đứng ra chắp tay nói.
- Hồi Bệ Hạ, Thái Hậu, phó tướng cho Tây đạo Hành quân Tổng quản đại nhân có thể lấy bọn Vinh lộc Đại Phu Lê Quy, Lê Dịch, những người này trước kia là kiêu binh Thiết Đột theo Thái Tổ đuổi giặc Ngô. Đều là quân công hạng nhất, năng lực không thua bất cứ tướng hiệu nào trong quân hiện tại. Lại có kinh nghiệm hợp tác cùng Lê Ê đại nhân, đây hẳn là nhân tuyển phù hợp nhất.
Thấy Nguyễn thị Anh nghe hai cái tên này thì hơi nhăn mày, có vẻ là không biết, Chưởng vệ sứ Nguyễn Cung ở phía sau liền nhỏ giọng giải thích.
- Bẩm chủ mẫu, hai người này, đều là gia binh Lê thị từ thuở còn chưa khởi nghĩa, đối với tông tộc họ Lê một mảnh trung trinh. Có thể nói ngoại trừ gia thần ra thì bọn này chính là căn bản của Lê thị. Lại nói, những người này cũng cùng với Lê Ê nhiều năm sinh hoạt trong quân Thiết Đột, coi như là quen biết cũ. Xếp những người này làm phó tướng thì Lê Ê cũng không xa lạ gì, không sợ hai bên vì ngứa mắt mà ngáng chân nhau.
Nguyễn thị Anh nghe Nguyễn Cung giải thích cũng không khỏi gật nhẹ đầu, cất giọng nói.
- Tây đạo Hành quân Tổng quản Lê Ê nghe chỉ.
Lê Ê quỳ một chân xuống chắp tay nói.
- Thần, Lê Ê nghe chỉ.
- Phong cho Tây đạo Hành quân Tổng quản Lê Ê làm Trấn man Tướng quân, cùng bọn Vinh lộc Đại phu Lê Quy, Lê Dịch lãnh Thiết đột hữu dực thánh quân hợp với Phủng Thánh quân đi dẹp loạn ở Hưng Hóa. Nội mật viện cùng chư bộ dốc sức phối hợp, nếu làm lỡ quốc sự, tru di.
Lê Ê lớn tiếng đáp.
- Thần tiếp chỉ.
Quần thần liền vội vàng khom người nói.
- Bệ Hạ, Thái Hậu anh minh!
Trình Thanh thật sâu nhìn Lê Ê đang quỳ giữa triều đường lạy tạ phượng ân một chút rồi cũng cùng với triều thần hòa nhịp hành lễ.
“Lê Ê à Lê Ê, khá lắm, mày cũng coi là có quyết đoán đấy.”