Bản Khò Muồng nằm ở phía đông bắc của Mường Đốc Mai Từ Khò Muồng men theo đường suối đi thẳng xuống phía nam chừng mười hai dặm (~4.8km) là bản Phạn Đúc, nếu chỉ đi sáu dặm rồi rẽ phải đi thêm hơn một dặm nữa là đến Chiềng Mai.
Ba mặt Khò Muồng dựa vào núi, chỉ có mặt Tây Bắc nhìn ra suối được bảo vệ bởi một bức tường đá thấp. Toàn bộ các bản dưới tay Bạc Thường đều có tường đá cao năm đến sáu thước bao quanh, kết hợp rào gỗ tổng cộng phải cao bảy đến tám thước.
Gần sáng, Lò A Pún ngáp dài một cái rõ to. Chỉ có ngáp thật to hắn mới đủ sức thức đến hết ca trực. Ai bảo mấy ngày nay có quân của người Việt đi ngang qua phía nam. Từ Trưởng Bản đến Phù Nạm đều căng như dây đàn, đến rượu gạo cũng không cho uống.
Nhảy từ tường đá lên cây cao sát tường ngoài bản, kiếm một cái chạc thật to nằm nghiêng người mắt A Pún ríu lại, chờ hết phiên trực hắn sẽ về ôm vợ ngủ một giấc tới trưa. Nghĩ đến cặp bánh bao của vợ hắn không kiềm được nhếch mép cười dâm tiện. A Pún chợt nghe có tiếng xào xạc dưới chân. Hắn cúi đầu nhìn xuống xem con thú rừng nào đang đêm mò vào bản kiếm ăn, mắt hắn chợt trợn to lên.
Dưới tán cây, cách hắn chỉ vài ba trượng là mấy bóng người đường viền hình như là mặc giáp, rón rén kiểm tra mỗi một góc khuất ngoài bản, trong ánh sáng đom đóm tập tàng, mỗi một bước những chiếc bóng kia đều cẩn thận phóng tầm nhìn ra sáu bảy trượng. Động tác đó trong mắt A Pún rõ ràng là vô dụng, tầm mắt con người về đêm đâu có rõ ở xa như vậy.
- Người xuôi đến, người xuôi đến ...
Hét lên hai tiếng xong A Pún nuốt một ngụm nước bọt, ngu đến mấy hắn cũng đã hiểu những người này đến làm gì, việc hét lên báo động có ý nghĩa là cái chết đang đến rất gần.
{Phập ... huỵch}, tiếng mũi tên xuyên qua cổ họng, tiếng thân thể rơi xuống đất trầm mặc trong đêm. Buông xuống cây cung, Lê Cẩn tiếc nuối nói.
- Phải cường công rồi, lên chiếm đầu tường đi.
Hơn ba mươi thân ảnh mặc giáp mây theo gần chục chiếc thang tre bò lên mặt tường, sau khi chiếm được mặt tường chúng chia ra kéo cung bắn một loạt hỏa tiễn vào trong bản rồi rút tên ba cạnh ra kéo cung kê vào cửa từng căn nhà sàn lân cận.
Nối tiếp là tám mươi thân ảnh mặc giáp gia, miệng ngậm đoản đao, lưng đeo thuẫn bài tiến vào Khò Muồng rồi nhanh chóng lấy thuẫn bài kết thành đội hình tiến lên.
Cùng lúc đó, từ gần năm mươi nóc nhà từng bóng người mặc giáp mây xộc xệch xách cung nỏ, cầm dao rừng nhanh chóng mở cửa tập hợp. Mấy tên nhà ở gần tường đá vừa bước ra khỏi cửa đã bị mũi tên xuyên cổ. Đám còn lại nhanh chóng nhận ra vấn đề rồi tụ hợp lại bảo vệ cho phụ nữ, trẻ em rút lui.
Thuẫn tường quân Việt đẩy đến nơi, chúng không tránh khỏi phải tách nhóm đoạn hậu, bắt đầu cùng quân Việt chém giết.
Phụ nữ trẻ em như đã được chuẩn bị từ trước dắt díu nhau có thứ tự đi vào đường rừng phía sau bản.
- Tiếc là phải cường công, tuy nhiên thời gian gấp rút thế này bọn chúng cũng không kịp dựa thế phòng thủ.
Ngoài bờ suối Lê Khôi ngồi trên ngựa tiếc nuối nói. Quân của hắn ỷ vào thị lực tốt men theo bờ suối đi từ Phạn Đúc, ngay dưới mũi Chiềng Mai hành quân lên phía bắc vây đánh Khò Muồng. Trên đường đi gặp mười ba tên gác ngầm đều bị xử lý. Tiếc là vừa vây kín Khò Muồng đang chuẩn bị tập kích thì bị phát hiện.
- Cao Tùng.
Trung niên người Mường phúc hậu chắp tay.
- Lệnh cho người của mi được phép bắn tự do, ta không muốn ai chạy khỏi bản.
- Tuân lệnh.
Nhìn Cao Tùng huýt một tiếng sáo dài ra lệnh cho hơn trăm người Mường ở sau núi bắt đầu vây bắt, lão Lê quay sang cười nói với Lê Ý.
- Bạc Thường hẳn là vẫn tưởng quân ta sẽ lấy cả ba bản rồi hợp vây nó ở Chiềng Mai. Nếu mi là Bạc Thường, mi sẽ làm thế nào ?
- Đương nhiên là không ngồi chờ chết, con sẽ đem theo những người khỏe mạnh đi đường rừng chạy qua Chiềng Yên rồi sang Vạn Tượng.
- Là người bị vây, mi quá khinh thường kẻ bao vây, làm kẻ bao vây, mi cũng quá khinh thường Bạc Thường. Bạc Thường người này nha, ba bốn năm trước theo Cầm Cương nổi loạn. Ta theo chú mi thân chinh lên đánh, tên này cũng coi là một nhân vật, thế mà có thể chọc thủng được một lỗ hổng trong vòng vây của ta đem gần ba trăm người ra ngoài.
- Ồ, lợi hại như vậy!
Bản lãnh đánh trận của ông già nó, nó biết. Đã bị lão hợp vây mà còn vùng vẫy giãy ra được thì không phải hạng đơn giản. Lê Ý chợt nổi lên lòng yêu tài, há miệng toan nói.
- Mi có ý định thu hắn về dùng? Hắn là người có tín niệm, lý tưởng của hắn là thành lập vương quốc của người Thái. Chẳng qua bị hiện thực nghiền ép phải chạy đến thâm sơn cùng cốc tránh né mà thôi.
- Con nghĩ người có năng lực như thế chết thì phí lắm.
- Có năng lực nhưng bảo thủ, lại còn đầu đất. Nếu hắn chạy đến cái sơn cốc này tránh né làm ăn sinh con đẻ cái thì cũng thôi. Trong thâm tâm hắn vẫn muốn làm một chút gì đó trả thù cho Cầm Cương. Vậy nên hắn ngay tại đất thang mộc của họ Lê đánh cướp thương hội do họ Lê ta cầm đầu. Không biết đám rác rưởi ở Đông Kinh cho hắn uống thuốc gì mà ngu thế. Loại này có làm gia thần cũng có ngày hại chủ, nhà ta vốn mỏng, không thu được.
Lê Ý trắng mắt nghe ông già tấu hài, nhà nó vốn mỏng thì khắp Đại Việt này được bao nhiêu nhà vốn dày, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Trong bản, tiếng chém giết dần lắng lại, chỉ còn những tiếng khẩn khoản xin tha, oán độc chửi rủa của những kẻ sắp chết.
Lê Ý thúc nhẹ ngựa đi vào bản Khò Muồng, ngồi trên ngựa nhìn quanh.
- Đội Trưởng, chém năm mươi tám thủ cấp, ta mất hai người, năm người bị thương.
Gật nhẹ đầu, Lê Ý lạnh nhạt ra lệnh.
- Ta không cần tù binh, cũng không cần trẻ em cao hơn đùi ngựa, không cần đàn bà đã mọc răng khôn.
- Vâng.
Lê Ý quay ngựa ra khỏi Khò Muồng, sau lưng lại là một trường chém giết.
- Bố, vì sao chúng ta không giữ tù binh?
- Quân ta chỉ còn mười ngày lương cho sáu trăm người, từ đây về Cẩm Giang gần ba trăm dặm, tinh binh của ta nhanh thì bốn ngày, chậm thì năm ngày là tới, nếu đem theo tù binh thì mất ít nhất bảy ngày. Nếu bắt hơn một ngàn năm trăm người về mi lấy gì cho chúng ăn, vừa đi vừa cướp à? Kể cả cho chúng ăn cháo cầm hơi, chúng ta chỉ mang được tối đa chín trăm người cả lớn lẫn bé.
Lê Khôi thúc ngựa, lạnh nhạt tiếp.
- Hơn nữa, ta cần giết một con gà để dọa bầy khỉ kia, chỉ cần an ổn tám đến mười năm ta có sợ gì chúng. Con cháu họ Lê không phải ai cũng có thể giết, Hoàng Đế cũng là con cháu họ Lê vậy.
Lê Ý nhìn Lê Khôi, thở dài.
Họ Lê vốn neo người, thế hệ Thái Tổ có sáu anh chị em, dòng nam chỉ có ba người Lê Học, Lê Trừ, Lê Lợi. Đến thế hệ bố nó thì đông hơn một chút, có bảy người. Lê Thạch tử trận, Lê Tư Tề bị phế, Lê Nguyên Long cũng băng.
Nhà họ Lê bây giờ thân tộc chỉ còn bốn anh em Lê Sao, Lê Khang, Lê Khôi, Lê Khiêm đương sự, tính cả anh em họ xa hơn thì có tất cả tám chín người. Trong mắt nó, bóng lưng Lê Khôi trở nên thật nặng nề.
.....
Bạc Thường đứng trước gần trăm trai tráng của Chiềng Mai, trong lòng khẽ thổn thức.
Hắn thấy hắn còn nhỏ tập võ cùng cha, buông hào ngôn phải xây dựng sự nghiệp.
Hắn thấy cha hắn nằm trên giường không gượng dậy nổi, nắm chặt tay giao Mường Đốc Mai cho hắn.
Hắn thấy cha hắn giao hai anh em Cầm Bằng, Cầm Ban là con bạn cũ Cầm Bành của lão cho hắn.
Hắn thấy hắn dẫn theo tám trăm anh em Mường Đốc Mai đầu nhập Cầm Cương.
Hắn thấy thân ảnh hào sảng của Cầm Cương giao vào tay hắn hai ngàn tinh nhuệ của lão.
Hắn thấy gần ba ngàn huynh đệ, hết lớp này đến lớp khác xung kích vào tường thuẫn của quân Việt mở đường máu cho hắn chạy ra.
Hắn thấy trung niên, người già trong Mường ở lại chặn quân Mường khác đến cướp để hắn dẫn phụ nữ trẻ em chạy trước.
Hắn thấy hắn cùng hai trăm anh em hộ tống hơn một ngàn phụ nữ trẻ em chạy loạn xuống phương nam.
Hắn thấy từng nóc nhà được xây cất ở Mường Đốc Mai mới.
Hắn thấy gương mặt e thẹn, làn ra như mỡ đông của Cầm Ban đêm tân hôn.
Hắn thấy đoàn xe của thương hội Vĩnh Xương hạ trại nghỉ ngơi.
Hắn thấy ánh mắt cừu hận của tên hộ vệ thương hội Vĩnh Xương nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa hắn cùng người của hắn xuống địa ngục.
Bạc Thường lắc lắc đầu, chấm dứt suy nghĩ, hít một hơi thật sâu, đoạn hắn hướng bọn dũng sĩ nói.
- Các anh em, người Việt đã đến, chúng đã vây cả ba mặt Mường Đốc Mai, chúng sắp cướp đi chốn yên vui cuối cùng của chúng ta. Bọn chúng đã đến bản Phạn Đúc, bản Khò Muồng, cả hai bản đã luân hãm cả rồi. Chúng ta chống không nổi chúng, chúng ta chỉ có thể chạy. Chúng ta hẳn là có thể chạy thoát. Nhưng vợ con, anh chị em chúng ta thì chạy đi đâu ?
Nhìn quanh một vòng, hắn quyết tuyệt nói lớn.
- Vì vậy, hôm nay, ta cùng anh em chặn quân chủ lực của chúng ở đây, thề chết tại tường đá Chiềng Mai này, mưu cầu cho vợ con, anh chị em chúng ta một con đường sống. Thề chết!
- Thề chết! Thề chết! Thề chết!!!
Lộc cộc ... lộc cộc ...
Từ xa tiếng vó ngựa dày đặc gõ trong đêm khiến sỹ khí vừa được nhấc lên của người Thái chùng xuống.
Từ trong ánh sáng lờ mờ đầu giờ dần (5h sáng), nhìn qua có bảy tám mươi kỵ binh chậm rãi dàn hàng ngang trước tường Chiềng Mai khoảng bốn mươi trượng (160m). Sau lưng chúng là khoảng hơn trăm bộ binh chậm rãi khiêng hơn mười chiếc thang bằng luồng. Mỗi chiếc dài chừng một trượng.
Một kỵ binh phi ngựa ra khỏi đội hình, cao giọng nói.
- Bạc Thường còn ở đó không, bước ra đây nói chuyện.
Bạc Thường liếc mắt với tên thân tín, hắn cao giọng đáp lại.
- Bố mày ở đây, có rắm mau thả.
- Tướng quân nhà ta mến tài, cho mi một cơ hội đầu hàng.
Tên thân tín nhìn qua, Bạc Thường gật nhẹ đầu.
- Buông vũ khí đầu hàng bọn mi có đảm bảo an toàn tính mạng cho người trong Chiềng Mai không ?
- Chỉ cần Bạc Thường theo hầu tướng quân nhà ta, tướng quân nhà ta cam đoan không hại một cây kim cọng chỉ chứ đừng nói là mạng người.
- Ý mi là Phù Nạm nhà ta làm chó cho chủ mi.
Tên thân tín buột miệng.
- Hóa ra mi không phải là Bạc Thường.
Bạc Thường lúc này mới nhú đầu lên, từ tốn nói.
- Nói với chủ mi, chỉ có Phù Nạm Bạc Thường của Mường Đốc Mai, không có con chó Bạc Thường của người Việt.
Nói rồi hắn kéo cung bắn một mũi tên ngay trước chân ngựa.
- Tới đi, hôm nay ta, Bạc Thường quyết tử tại đây.
Đứng từ xa nhìn tên kỵ binh chạy về, Lê Khôi quay sang nói với Lê Ý.
- Loại người có năng lực lại còn kiên định tín niệm như thế không làm việc cho ta thì phải giết.
Lê Ý gật nhẹ đầu quay sang nói với lão người Mường phúc hậu.
- Cao Tùng, cho người bắn hỏa tiễn cầu vồng vào trong Chiềng, đánh nhau trên tường đá là được rồi, ta không muốn vào trong Chiềng lùng sục từng nóc nhà.
- Tuân lệnh.