Trịnh Khả nhíu lông mày.
- Lê Ý? Là thằng nhóc mấy năm trước lên ý kiến thành lập thương hội Vĩnh Xương sao?
Lê Sao thỏa mái cười nói.
- Lê Ý chưa nhược quán, tính cả tuổi mụ chưa tròn mười lăm, là đệ tử tiên nhân được truyền cho bách nghệ. Năm tám tuổi lấy thuật chưng cất, ủ rượu đưa cho Đình thượng Hầu Lê Khôi khởi đầu thương hội Vĩnh Xương như ngày hôm nay. Mười một tuổi hiến phép đóng thuyền đi biển, mười ba tuổi đích thân dong buồm sang Đại Hòa mở thương điếm, thép tốt rèn đao sắc của triều ta từ đầu năm ngoái đến nay tăng gấp hai là vì lẽ ấy v.v.
Nói đến con cháu trong nhà Lê Sao nhiệt tình hẳn lên, đã nói là không dừng lại được. Trịnh Khả đưa tay lên day day hai bên thái dương, ngắt lời Lê Sao.
- Được rồi, anh kiệt như thế hẳn là không nói suông. Đã thế chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng, lễ cứu hộ Mặt Trăng Mặt Trời không thể qua loa được, rơi vào tay người khác sẽ thành chỗ yếu.
Nguyễn thị Anh gật đầu.
- Chư khanh lui về chuẩn bị dư luận dần đi là vừa, chiều mai Lê Khôi vào kinh ta sẽ bàn kỹ hơn.
- Chúng thần cáo lui (x13)
Chờ đám trọng thần lui ra rồi bóng lưng Nguyễn thị Anh như còng xuống. Bà năm nay mới hai mươi mốt tuổi, độ tuổi xuân thì tươi đẹp nhất của một người đàn bà. Vậy mà đã phải gánh vác giang sơn nhà chồng sao cho vững vàng, đặng sau này còn giao vào tay tiểu Bang Cơ.
Giờ này, ngồi tại đây, hơn bất cứ ai khác, Nguyễn thị Anh thông cảm cho cảm giác của Lê Nguyên Long, cho thái độ cường ngạnh tưởng chừng như rất ngu xuẩn của hắn.
- Haiz, suy cho cùng, hắn cũng là thân bất do kỷ mà thôi.
...
Trong một phủ đệ nào đó của thành Đông Kinh, cũng đang có một nhóm người châu đầu ghé tai bàn bạc. Một bóng người trong số đó dường như bị cái gì kích động, giọng không kiểm soát được hơi cao vút.
- Đã xác nhận sao? Ngày mai Lê Khôi sẽ vào thành Đông Kinh?
Thân ảnh ngồi thứ hai bên phải kéo âm lượng xuống quát khẽ.
- Bé cái mồm thôi, bằng không chúng ta lên vỉ nướng cả đám đấy. Tin tức do người của chúng ta trong cung truyền ra, chính mồm Đào Biểu nói. Hơn nữa, tối nay Thái Hậu đã gọi bọn Trịnh Khả, Lê Sao, Nguyễn Hạc v.v. mười ba người vào cung bàn chuyện. Hẳn là có liên quan đến lý do ngày mai Lê Khôi vào kinh.
Cái bóng ở chủ vị giọng ôn hòa, từ tốn nói.
- Có khi nào việc bọn mi làm đã đến tai Lê Khôi. Hắn là tông tộc họ Lê cũng là huân quý, không phải túc địch của chúng ta, không đáng để lo.
Có giọng quyết tuyệt nói.
- Hay là chúng ta sai người mai phục dọc đường giết đi.
Một giọng khác không cho là đúng.
- Năm trước Lê Khôi hai lần đích thân ra Đông Kinh can dán Tiên Đế mà bị bãi chức, hắn cũng chỉ là không muốn huân quý cùng Hoàng Đế đấu tranh tới cùng. Lần này nếu như hắn nghe được việc làm của bọn mi thì đích thân ra kinh điều hòa cũng là bình thường.
Hình bóng ở chủ vị khoan thai.
- Ta đấu tranh là ép bà Thái Hậu xuống đài để ta và các ngươi có dịp ra mặt, chúng ta lên điều hành triều đình để phù hộ Bệ Hạ chứ không phải lật đổ họ Lê. Không nên quên sơ tâm, đứa nào có ý với cái long ỷ kia cả thiên hạ cùng diệt nó.
Mấy bóng hình khác đều gật đầu cho là phải, trong đầu chúng thực sự nghĩ gì không ai biết.
- Chuyện ứng phó, bọn mi để chúng tạm thời ẩn núp một thời gian, đừng tung thêm tin đồn nữa, để tin đồn cũ lên men là đủ rồi. Chúng ta phải xem Lê Khôi ruốt cuộc muốn làm gì mới có thể đưa ra đối sách phù hợp.
Mười mấy cái bóng còn lại thấy cái bóng ôn hòa đã đưa ra quyết định bèn đồng loạt chắp tay vái.
- Đại nhân nói chí phải.
Cái bóng ở chủ vị phất phất tay.
- Lui cả ra đi, cứ theo việc mà làm, nhớ cẩn thận hành tích.
Cả đám chắp tay lui ra.
Chậm rãi bước ra ngoài hiên, cái bóng vừa ngồi ở chủ vị ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi rồi quay đầu vào nhà, miệng lẩm bẩm.
- Thân bất do kỷ đâu chỉ là Lê Nguyên Long!
...
Thành Đông Kinh phong vân biến ảo cũng không ảnh hưởng gì mấy đến đại nghiệp diệt giặc dốt của Lê Ý. Chờ mấy ngày đến khi đám quân Nam Xương đã quen với nhịp độ huấn luyện mới, nó lại bày trò xóa mù chữ cho đám khỉ đột này.
Đám con cháu gia thần như Lê Ứng con Lê Điền, Lê Nhiệm con Lê Chiêm, Lê Kiện con Lê Cẩn cũng phải học. Không phải vì chúng không biết chữ, mà là vì Lê Ý dạy là chữ tượng thanh cùng số học.
Nói đùa gì vậy, cỡ bình dân học vụ, ban đầu là dạy cho mấy tên ngũ trưởng, sau đó đám ngũ trưởng có trách nhiệm dạy cho binh lính. Với trình độ của quân Nam Xương dạy chữ Hán chỉ có bị thần kinh. Chữ Nôm còn ở một cấp bậc phức tạp hơn cả chữ Hán, đứa nào trong đầu nảy ra chữ Nôm hẳn là phải bị đem đi tru di tam tộc.
Kể cả như thế, với ba mươi bảy chữ cái tổ hợp thành hai mươi tư nguyên âm cùng ba mươi mốt phụ âm mà đường học hành của đám này nghe có vẻ vẫn còn xa xôi lắm.
Nó đang tính tới chuyện ràng buộc thành tích học tập với lượng thịt được ăn hằng ngày, đó chắc hẳn cũng là một cách hay.
“Thôi, hôm nay đãi tụi bây một bữa coi như là cơm đoạn đầ ... à nhầm, tiệc mừng chuỗi ngày phấn đấu học tập sắp tới vậy”.
Lê Cổ ngồi phía dưới cố gắng ghép vần chợt liếc mắt lên bục giảng thấy Lê Ý đang cười nhếch một bên mép. Một luồng khí lạnh bất giác lan từ xương cụt theo xương sống lên tới gáy làm tóc gáy hắn dựng đứng hết lên. Không biết tiểu Hầu gia lại chuẩn bị bày ra trò xấu gì.
Lê Ý hắng giọng nói.
- Hôm nay đến đây thôi, bây giờ tiểu hầu gia ta đích thân xuống bếp đãi tụi bây một bữa ra trò.
Nghe Lê Ý nói thế hai mươi mấy tên đô con hò reo như con nít, Lê Cổ tuy vẫn cảm thấy hơi bất an nhưng sự thực bày ra đó, hắn quyết tâm đêm nay trước khi đi ngủ sẽ âm thầm xin lỗi tiểu hầu gia mười lần vì đã hiểu nhầm ý tốt của Lê Ý.
Lê Ý xuống nhà bếp bảo đầu bếp làm thịt bốn con gà, lại sai đám ngũ trưởng đi hái rau rừng, rau gì ăn được đều lấy một ít.
Nó thì xắn tay áo chuẩn bị nguyên liệu nấu nước lẩu, đôi khi nước lẩu ngon không cần nguyên liệu phức tạp quá. Hành mỡ phi cho thơm thì xào cà chua, khi nào cà chua nát thì cho nước vào, nước sôi bỏ gừng sả, muối, nhục tinh (bột ngọt) là được.
Chưa đến nửa canh giờ ba bốn nồi lẩu gà đã bốc khói phừng phừng giữa đêm hè. Lê Ý lật đật bê từ trong lều ra cái chậu làm mát (zeer pot) của nó, bên trong đã sóng sánh hơn nửa chậu rượu hoa quả. Không nhiều, mỗi người một hai cốc rượu mát lạnh là được.
Vừa nhai nhồm nhoàm miếng thịt gà, Lê Ý vừa nói.
- Tiếc là không có hạt tiêu, cũng chả có ớt, nếu không ta sẽ cho bọn mi biết cái gì là nhân gian mỹ vị.
- Ồ, hạt tiêu cùng với ớt là gì mà thần kỳ như vậy.
- Là hai loại gia vị thôi, thuyền nhà ta ở Mã Lạt Gia (Malaca) tháng sau sẽ trở về, đến lúc đó sẽ có hồ tiêu. Ớt có khi phải đợi thêm mười năm nữa.
Ngồi nói chuyện lan man, bất giác chuyển chủ đề đến chiến tranh với Chiêm Thành, năm xưa họ Hồ lấy phủ Thăng Hoa chia làm quận huyện. Sau này Đại Ngu mất, người Chiêm lại chiếm lại.
Đến khi Thái Tổ đuổi quân Minh thì chúng cho người sang xưng thần cống nạp.
Thái Tổ băng, chúng cho là thời cơ đã đến, đóng quân dọc biên giới rồi cho người vào cướp phá ở Hóa Châu. Sứ Chiêm sang cống, Lê Sát hỏi đến chuyện cướp phá chúng đều chối bay chối biến đi.
Từ đó đại quân hai bên ở biên giới rút về, thế nhưng xung đột lẻ tẻ khi nào cũng có. Ông già nó cùng đám thân binh của lão trấn thủ Thuận Hóa sáu bảy năm liền chính là đánh loại trận chiến lẻ tẻ như thế này.
Lê Ý biết ông chú nó chẳng qua là đang dùng kế hoãn binh. Chú Long nó chưa động binh với Chiêm Thành là vì Đại Việt cần mấy năm hòa bình nuôi dân dưỡng sức mà thôi. Trong có bọn thổ phiên, kimi châu nổi dậy đòi độc lập, bên ngoài có Chiêm Thành, Vạn Tượng nhăm nhe quạt gió thổi lửa.
Nhà Minh tuy bị đánh đau nhưng đó là Tuyên Đức – Chu Chiêm Cơ, còn Chính Thống – Chu Kỳ Trấn thì chưa, tên này vẫn đang còn hùng tâm hừng hực, quyết học Vĩnh Lạc – Chu Đệ chinh phạt bốn phương để hào quang nhà Minh lại chiếu khắp muôn nơi.
Đợi mấy năm Lê Nguyên Long dẹp yên kimi trong nước, chải vuốt quan hệ lân bang, binh nhiều lương đủ xem thành Đồ Bàn còn tồn tại được mấy ngày.
Đáng tiếc chú nó băng ở vườn vải, nếu không chỉ hai ba năm nữa có khi được du lịch Chiêm Thành. Nghe nói gái chiêm da mịn dáng thon hát hay múa dẻo, vua Trần Nhân Tông qua đó chơi vui quá mấy năm mới chịu về. Lê Ý cũng muốn được mở rộng tầm mắt.
Nó đang miên man thì nghe mấy tên ngũ trưởng vắt tay lên vai nhau kẻ hát người xướng.
- ...Trống đánh đò đưa, trống giục đò đưa.
- Cô nàng đã có chồng chưa cô nàng.
- Trống đánh đò Giàng, trống giục đò Giàng.
- Anh đi cô có đợi không cô nàng ...
“Hò sông Mạ à, nghe cũng không tệ.”
Bài hò đang đến đoạn người lính viễn chinh, cô nàng ở nhà không biết có đợi được không.
Điệu hò này vốn là của người lái đò, sau mọi người thấy hay đem vào diễn ở đình làng, cũng coi là một nét văn hóa đáng quý.
Lê Ý vừa nghe vừa tủm tỉm cười.
Chợt, nụ cười của nó tắt ngúm, sâu bên trong nội tâm nó có chút căm hận cái sự lãnh đạm ẩn giấu của mình. Đây rõ ràng là những con người bằng xương bằng thịt, mỗi người trong bọn hắn đều có câu chuyện của riêng mình chứ nào phải đám pixel trên màn hình vi tính.
Đúng vậy, đã mười mấy năm nay nó vẫn coi mình là người xem, hay nói đúng hơn là người ngoài ở cái thời đại huy hoàng này.
Nó không có cảm giác trách nhiệm, không có cảm giác vinh quang, không có cảm giác “mình thuộc thời đại này” dù thực tế nó phải thừa nhận nó rất hợp, sống rất thỏa mái dưới cái bóng của bố nó.
Đừng hiểu nhầm, những cố gắng, những cống hiến của nó chẳng qua giống một người chơi game Minecraft, đang cố gắng xây dựng cái thế giới chung quanh theo ý thích của bản thân mà thôi.
Từ đầu đến cuối, sâu trong tiềm thức của nó vẫn chưa chân chính hòa nhập vào thế giới trò chơi này.
Nói cách khác, những tác động của nó lên thời đại chẳng qua là “vì game play trông như vậy thì ta phải làm như thế để duy trì trải nghiệm trò chơi”.
Có lẽ, chính vì loại tâm thái đó mà nó luôn giữ được góc nhìn lãnh tĩnh. Từ đó không bao giờ có cảm giác tù túng, không để bản thân rơi vào hoàn cảnh "thân bất do kỷ".