Nó mặc chiếc quần sịp bằng vải lanh, hai tay ôm bộ quân phục vừa giặt, lững thững bò về quân trướng.
Trong quân phải tự giặt đồ ngay sau khi tắm, đây cũng là quân lệnh của nó nốt. Lệnh mình ban ra mà không tự làm mẫu thì đám khỉ đột kia dễ mà tuân theo lắm.
Thời đại này nam nhân toàn đóng khố, tấm vải dài cả mét quấn quấn dắt dắt làm nó khó chịu, thế là nó để nhũ mẫu may cho nó vài chiếc quần lót, khi đó vấn đề mới lộ ra.
Quần trong mặc gấm hay lụa thì khác gì cái lò hấp, ở cái xứ một năm bảy tám tháng nóng như đổ lửa này vải lanh, vải đũi đều là lựa chọn không tệ. Độ bền ổn, độ thông gió cao, mỗi tội co dãn kém. Vậy là nó buộc phải giảm bớt tiêu chuẩn, may rộng ra nửa size đến một size, trên cạp dùng dây rút, mặc vào cũng không tệ.
Lạc Việt là một dân tộc không có khái niệm đúng giờ, nó chưa bao giờ nghi ngờ điều này.
Lão đầu đi "săn" từ sáng đến giờ đã qua chính ngọ vẫn chưa thấy về. Không biết có thực sự gặp hổ báo gì không."
Nó ngồi ven sông vừa nghĩ ngợi vừa cầm cái bát làm từ cây luồng ăn cơm. Mà cũng không hẳn là cơm, thứ này làm từ gạo dư các năm, ngâm no nước, đem đồ cho chín rồi phơi khô chất vào kho. Bảo quản tốt để được cả mười mấy năm.
Khi nào hành quân xa thì cho vào bao bố nhỏ bằng cổ chân dài ba bốn gang tay quấn quanh eo làm quân lương. Thứ "cơm" này hậu vị ít ngọt hơn cơm trắng, ăn vào nhạt toẹt, nhưng hàm lượng dinh dưỡng cao. Ăn với cá gác bếp, rau dớn rừng cũng không đến nỗi tệ.
"Tiếc là không có mỡ, tỏi xào rau dớn lên thì hết cả thau cơm."
Tạm gác mỹ vị gần đây sẽ không được ăn sang một góc, nó lùa hết bát "cơm" rồi vỗ bụng hai cái ra điều thỏa mãn lắm, liệng bộ bát đũa tự chế xuống sông rồi lật đật chạy đi tập bắn cung.
- Tiểu hầu gia qua giờ vẫn ổn chứ, hôm qua mỗ có tí hơi men, ra tay không có chừng mực, cậu bỏ quá cho.
Nó ngoái đầu nhìn thấy Lê Cổ đang châu đầu đun nước chè bằng nồi quân dụng ở đàng xa, cười phớ lớ nói vọng lại.
- Thằng oắt con, chẳng qua hơn ông 4 tuổi thôi có gì hơn người. Chờ ông đây đến tuổi mi bây giờ xem ông có vặn răng mi không.
Đám lính xung quanh thò đầu ra cười như được mùa. Trong quân vốn không được uống rượu, nhưng hôm nay hạ trại chỉnh đốn nên tối qua nó cho pha mười mấy vại cồn nồng độ cao ra cho mấy tên này có cái uống kèm đồ nướng. Ngoài bốn ngũ cảnh giới ra mười sáu ngũ khác đều quây vào vui chơi đến tối muộn.
Thực ra nó mõm thế thôi, so làm sao với đám khỉ đột này được. Từ thời Thái Tông, dân thường trong nhà có 2-3-4 suất đinh thì chỉ lấy một người làm lính, còn lại đều tha cho. Còn con cái quân Thiết Đột thì ngược lại, nhà có bao nhiêu con vẫn chỉ miễn một đứa, số còn lại đều sung vào làm lính hết.
Bọn chúng được triều đình nuôi mười mấy năm trời ăn tập thao luyện, tuy rằng khó khăn phải thắt dây buộc bụng nhưng triều đình đối với đám này chưa bao giờ keo kiệt.
Đùa gì, cuối chiến dịch Chi Lăng - Xương Giang hơn tám vạn quân Minh bị ba vạn quân Lam Sơn vây ở cánh đồng Xương Giang. Giặc cùng thế dựng hào lũy cố thủ, quân ta công không được.
Vua bèn sai ông già nó cùng Phạm Vấn đem ba ngàn quân Thiết Đột đến hợp với quân của Lê Sát, Nguyễn Lý công lũy, giặc chống không nổi, quân Lam Sơn thừa thế tràn vào chém năm vạn thủ cấp.
Tinh binh hãn tướng phá trận đoạt cờ đến thế mà thôi, không thể hơn được nữa. Nhìn vào chiến tích Lam Sơn Thiết Đột ai chẳng thèm, vậy nên Triều Đình kỳ vọng cao, đầu tư lớn cũng là dễ hiểu.
Chỉ có điên mới đem thiếu niên mười bốn tuổi cộng cả tuổi mụ mới mười lăm đi so với đám mười tám đôi mươi được cả triều đình đặt kỳ vọng cao như bọn chúng. Tầm hai đến ba năm nữa, khi khí lực tới tầm thì nó đấu với đám Ngũ Trưởng cùng lắm là ngang tay. Nếu là bảy đến tám năm nữa, khi khung xương nó phát triển đầy đủ thì chọi hai, chọi ba người chưa hẳn là không được.
Dầu gì cũng là dòng dõi võ tướng, binh chủ mà. Kém cỏi quá về Thăng Long bị bọn mặt giặc Lê Thọ Vực, Lê Niệm v.v. bắt nạt thì nhục lắm.
Nghe ông già nó nói năm ngoái Lê Niệm đã kéo được cung một tạ tám, đúng là quái vật. Nó bây giờ bung hết sức mới kéo được cung một tạ hai, ông già nó chỉ cho nó kéo cung tám mươi cân.Tám mươi cân nghe có vẻ không nhiều, nhưng tiêu chuẩn đánh giá "kéo được" của võ quan nhà Lê là giương cung bắn thẳng trúng bia mười phát, khoảng cách hai mươi trượng (~80m).
Binh lính thì khác, quân nhà Lê chuộng dùng nỏ.
Nhà Lê Sơ chỉ có quân Ngự Tiền cùng năm quân Thiết Đột là lính chuyên nghiệp, quanh năm rèn luyện, đôi khi cũng được dùng vào việc công ích như vét sông, đắp đê. Cơ bản là đã thoát ly sản xuất, một hai năm mới có việc công cán một lần.
Binh sỹ ở các đạo, trấn, lộ thì chia thành các phiên, thay nhau về làm ruộng. Có khi chia ba phiên, có lúc lại chia năm phiên, tùy tình hình quan hệ với các nước lân bang mà thay đổi. Nhưng nhìn chung là không có điều kiện luyện tập quanh năm.
Cần hai đến ba năm để một người bình thường có sức khỏe hạng tráng (hạng nhất trong thước đo của nhà Lê: tráng > quân > dân v.v.) trở thành một cung thủ tiêu chuẩn, sau đó cần luyện tập thường xuyên để duy trì phong độ.
Ngược lại, với nỏ chỉ cần hai đến bốn tuần để bất cứ ai thuộc hạng dân trở thành một nỏ thủ tiêu chuẩn.
Nên với đặc thù quân đội nhà Lê thì dùng nỏ có ưu thế hơn rất nhiều so với cung.
Luyện cung từ bé mà dùng cung nặng quá sức thì căn cốt cố định với cung, sau này chỉ dùng để bắn cung mà thôi, đao thương kiếm kích không tập được môn nào nữa.
Từ nhỏ ông già chỉ cho nó dùng cung ba mươi cân, mỗi ngày chỉ được bắn không nhiều hơn ba mươi mũi tên, dần già năm sáu năm trời mới lết lên được đến cung tám mươi cân.
Năm ngoái ông già nó ra Thăng Long chèo kéo mấy trăm quân cho nó, đi ngang qua huyện Thuần Hựu ghé vào nhà Lê Niệm. Thấy tên này kéo cung một tạ tám luyện tập hằng ngày, ông già nó liền rút kiếm chém hai tên gia thần dạy võ cho Lê Niệm rồi xách cổ hắn ra Thăng Long cho học tập, luyện võ cùng Lê Thọ Vực.
"Lê Lai có công đổi áo. Sau này trẫm cùng con, cháu, tướng hiệu hay con cháu các công thần, nếu không thương đến công ấy, thì xin đền đài hóa thành rừng núi, ấn vàng hóa thành đồng sắt, gươm thần hóa thành đao sắt!"
Thái Tổ lấy vận mệnh cả gia tộc, Hoàng triều ra thề độc không phải trò đùa, Lê Lai cùng năm trăm quân của ông đổi áo chết thay vua không phải để con cháu Lê Lai lớn lên thành lùm cỏ dại, không ai chăm sóc như thế.
Nó thấy mình phù hợp với thời đại này hơn, mới mười bốn mười lăm trên đã có lão đầu che chở, dưới có bốn trăm tinh binh. Cuộc sống cũng gọi là nở mày nở mặt, nhất là từ khi mấy chục lão chưởng quỹ đến nhà nó chia cổ phần về sau, từ Tân Bình ra đến An Bang nó đi đâu cũng có người nể chút tình mọn.
"Thời đại này rồi cũng sẽ không an ổn, từ Lê Sát, Lê Ngân, đến Trịnh Khả, Trịnh Khắc Phục, xa hơn chút nữa có Lê Ngang Lê Ê thậm chí cả Hoàng Đế, Thái Hậu trước sau đều đi bán muối hết. Đỉnh cấp huân quý khác cũng vào tù ra tội không biết đâu mà lần."
Nếu không phải nó biết hết những chuyện đó thì với nhân mạch hiện tại nó có thể coi chuyện mơ mộng như áng mây làn khói, có chăng chỉ còn lại chút cơn nhói xa xăm ở nơi sâu nhất trong thức hải mà thôi. Nó đã thỏa mái làm tên nha nội trêu chó cướp gà, hoạch họe dân đen, chọc ghẹo dân nữ.
"Haiz, còn không phải là cái thời đại này làm tên hoàn khố nằm ăn chờ chết cũng không dễ dàng à."
Mấy lão già Lam Sơn tranh giành quyền lực tanh máu bỏ mẹ, động một cái là bỏ thuốc độc, hạ ngục giam, chém đầu, tru di.
Bà Thần Phi (Nguyễn thị Anh), bây giờ đã là Thái Hậu buông rèm coi chính sự càng không phải loại đèn cạn dầu gì. Trước đuổi Thái Phó Đinh Liệt không cho coi sóc vua nhỏ, học bà Ỷ Lan chiếm lấy tiên cơ. Mỗi tội sau khi nắm được đại quyền bà có chút đắc ý vong hình, dựa thế vua chỉ ai người đó chết.
Nghe quen không, đúng là trời sinh một cặp, chú nó chơi trò này, xử tử Lê Sát, Lê Ngân nên "tự nhiên" băng ở vườn vải. Cái trò chém giết huân quý này chính là lý do Nghi Dân đem quân vào cung mà cả một đám huân quý khoanh chân ngồi im nhìn mẹ con Lê Bang Cơ bị giết.
"Cỡ vài nhúm quân quèn của Nghi Dân đời nào đủ sức đánh vào hoàng cung, chưa tính năm quân Thiết Đột, chỉ riêng Ngự Tiền võ sĩ đã có cả vạn cấm quân. Nếu không phải chúng phối hợp thì Nghi Dân muốn mò đến cửa cung vẫn còn khướt lắm."
Vừa lẩm bẩm nó vừa bắn mũi tên cuối cùng, 28/30 mũi tên trúng vào đầu con bù nhìn rơm ở khoảng cách hai lăm trượng (100m)
- Không tệ.
Một thanh âm trầm rền tỏ vẻ hài lòng đột ngột vang lên.
Nó ngoái đầu lại, một thân ảnh độ bốn mươi, năm mươi tuổi, cao độ bốn thước ba tấc (172cm), làn da rám nắng, hai vai rộng mà dày, hai tay dài quá nửa đùi, mặt chữ điền (田), miệng rộng, mũi cao, mắt sâu trầm lắng mà thanh minh, để râu dê, đầu cắt ngắn hai thứ tóc.
Ấn tượng đầu tiên là hiền hòa, khoan hậu mà ấm áp chi cực, ngay một khắc sau là vẻ dữ dội, quyết liệt đến tận cùng. Quả là kỳ diệu khi hai khí chất ấy dung hợp hài hoà với nhau, dường như chỉ có loại tuyệt thế cường nhân như trung niên trước mặt mới có thể dung hợp hai loại khí thế này làm một.
Thấy ông già trở về nó thở dài một hơi, đoạn nó thu hồi cung tên rồi tí tửng theo lão về doanh.
- Bố, không tệ là không tệ thế nào, Đại Việt đệ nhất tiểu tiễn sư phải là kinh thiên địa khiếp quỷ thần mới đúng chứ.
- Sao lại là tiểu ?
- Vì phía trên còn có đại tiễn sư ngài trấn áp á.
- Ha ha ha ...
Hai thân ảnh chậm rãi đi về phía quân doanh, thân ảnh cao lớn chính là Kỳ Lân Hổ vệ Thượng tướng quân - Lê Khôi, còn thân ảnh loi choi bên cạnh là con trai già mới có của Lê Khôi, Lê Ý - Lê Hy Cát.