Thương lâu của Vĩnh Xương thương hành ở Quảng Châu nằm ngay trên đường lớn phía nam, cũng coi là vị trí đắc địa.
Mấy ngày nay hàng xóm của thương lâu thi thoảng lại nghe tiếng pháo nổ đì đùng, chạy sang hỏi thì người hầu cũng chỉ bảo là trong lâu có hai vị công tử thích chơi nổ pháo, đành phải thôi.
Trong sân sau của thương lâu, Trịnh Đạo đang ôm một cây gậy ngắn, trên đầu gậy là một ống sắt to cỡ nắm tay thuôn dài dần về phía trước , chỉ thấy hắn cầm dây cháy chậm châm vào lỗ mồi.
[Đoànggg] Tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên, tiếp theo đó là một làn khói mở mịt mang theo viên đạn chì bay về phía tấm bia đường kính bốn thước (1,6 m) cách xa mười trượng (40m).
Lê Ý chậm rãi bước đến gần xem xét, nhìn một hồi mới thấy một cái lỗ bằng ngón tay cái ở góc trên cùng bên trái tấm bia.
Trải qua bốn năm năm đứng chân ở thị trường Đại Minh, tay chân của thương hội VĨnh Xương đã đủ mạnh để vụng trộm mua một vài trang bị cấp chiến lược của quân đội nhà Minh.
Đương nhiên là không thể mua cả lô cả lốc về trang bị đại trà cho quân đội, thế nhưng mua mỗi loại vài khẩu đem về nghiên cứu vẫn là dư xài.
Hai ngày nay nó cùng Trịnh Đạo đang thử uy lực của lô hàng lậu mới được đưa về từ thần cơ doanh đóng tại Nam Kinh.
Không thử thì thôi, thử phát hết cả hồn, đám thần cơ thương của nhà Minh chỉ có thể đục xuyên bố diện giáp ở cự ly hai ba trượng đổ lại (72m), tam nhãn súng còn thảm hại hơn, ngoài mười một trượng (44m) thì không làm gì nổi bố diện giáp.
Đó chỉ là tầm bắn xuyên giáp, còn tầm bắn chính xác với mục tiêu cỡ hình người thì càng đáng lo ngại.
Lý Vĩ đứng đằng sau Lê Ý thấy vị trí của vết đạn có chút bĩu môi nói.
- Thần cơ thương pháo của Đại Minh hơn hai mươi năm nay vẫn thế, chẳng có tiến triển gì. Chưa nói đến điểu thương của chúng ta, ngay cả tam nhãn súng cũng không so sánh được.
Đối với uy lực của thần cơ thương pháo, Lý Vĩ luôn là một bộ chê bai không nể mặt thiên triều chút nào. Bất chấp việc thần cơ thương pháo có tầm bắn xuyên giáp gấp rưỡi tam nhãn súng nhưng trong mắt lão tốc độ bắn của nó quá chậm, tam nhãn súng có ba nòng độc lập, xung trận liên tiếp nã ba phát đạn có hiệu quả thực tế hơn nhiều so với thần cơ thương pháo.
Lê Ý mân mê cái lỗ đạn.
- Hỏa khí, trước là hỏa sau mới là khí. Thứ vũ khí này ban đầu có tác dụng chính là khiến cho kẻ địch sợ hãi. Năm xưa nhà Hồ đánh lớn với quân Minh ở thành Đa Bang, quân Hồ núng thế, mở cửa thành tung voi ra đánh nhưng voi bị thần cơ thương pháo bắn cho hoảng sợ, quay lại dẫm đạp quân Hồ, thành Đa Bang mất là lẽ ấy.
Trịnh Đạo ôm thần cơ thương đến, cười nói.
- Lý là như thế, nhưng anh thấy ngay cả đe dọa thì thần cơ thương pháo cũng không có tác dụng bằng tam nhãn súng, thử nghĩ xem, thần cơ thương pháo tiếng nổ tuy to nhưng chỉ bắn được một phát, sau đó phải nạp đạn lại rất lâu, ngược lại, tam nhãn súng tuy nạp đạn còn lâu hơn thần cơ thương pháo nhưng mật độ khai hỏa lại dày đặc hơn nhiều.
Lê Ý tiếp cây thần cơ thương pháo từ tay Trịnh đạo, cả khẩu pháo dài độ hai thước năm tấc (1m), trong đó phần thân pháo dài độ một thước bốn tấc (56cm), phần nòng pháo dài độ một thước (40cm), to bằng cổ tay trẻ em, cỡ nòng khoảng bốn mươi ly (16mm).
Nhìn qua so với Hồng Vũ thủ pháo quân Lam Sơn thu được từ thời khởi nghĩa cũng không có gì thực sự khác biệt.
Nó hơi lắc lắc đầu, tỉ lệ chiều dài chia cho cỡ nòng quá thấp, chỉ độ L/ 24 đến L/ 25, với nòng súng ngắn như thế không thể đốt hết thuốc phóng trước khi đạn ra khỏi nòng được, điều này sẽ gây lãng phí động năng của cùng một lượng thuốc súng.
Điểu thương Vĩnh Xương hiện tại đang sử dụng tỉ lệ L/ 72, nòng súng cỡ 42 ly (16,8 mm) được làm dài tới hơn ba thước (1,2 m), nhờ vậy có thể dễ dàng bắn chết người ở phạm vi ngoài trăm trượng (400m), xuyên bố diện giáp ở khoảng cách bốn mươi lăm trượng (180m).
Nói như vậy không có nghĩa là lính sử dụng điểu thương có thể tấn công hiệu quả ở khoảng cách đó. Ở khoảng cách 45 trượng, độ tản mát của đạn lên đến hai thước một tấc (84 cm).
Độ tản mát đó có nghĩa là đối với mục tiêu là bia bắn hình người, tỉ lệ bắn trúng chỉ đạt từ 42% - 48% tùy điều kiện gió. Mà lại còn chỉ giới hạn ở những loạt bắn đầu tiên, các loạt sau thuốc súng bám nhiều vào nòng súng làm giảm độ chuẩn xác thì tỉ lệ bắn trúng còn tệ hại hơn nữa.
Cộng với tâm lý của binh lính trên chiến trường, nếu là một tân binh, lại bắn ở điều kiện gió lớn, chỉ cần quá mười loạt đạn thì tỉ lệ bắn trúng còn nổi 10% đã là tổ tiên phù hộ.
Vậy nên, đối với Phủng Thánh quân của Lê Niệm, Lê Ý đưa ra hướng dẫn đội hình không nên khai hỏa ngoài bốn mươi trượng (160m), nếu có thể, tốt nhất là nên đợi kẻ địch vào tầm dưới hai mươi trượng (80m) hẵng khai hỏa.
Lê Ý biết người Minh từ sau thời Hồng Vũ chỉ sửa sang cái đã có, tuyệt không thèm nghiên cứu thêm gì với hỏa khí, thế nhưng ngưng đọng đến mức này cũng có chút trông thấy mà kinh.
Trong một thời khắc, nó đã nghiêm túc cân nhắc đến chuyện có nên giảm cường độ đầu tư vào dự án chế tạo súng nòng rãnh xoắn hay không, vì rõ ràng là đối thủ tiềm năng đã đắm chìm trong tù ứ đến mức này thì vũ khí quá hiện đại nghe chừng hơi thừa thãi.
Trong bụng nghĩ như thế, ngoài mặt nó vẫn chau mày nói với bọn Trịnh Đạo.
- Không nên coi thường Thiên triều của chúng ta, hỏa khí của chúng có thể tụt hậu ở thời điểm hiện tại nhưng chỉ cần điểu thương của ta xuất hiện vài lần thì những thứ tương tự như điểu thương sẽ xuất hiện với số lượng tràn ngập tầm mắt.
Trịnh Đạo có chút không phục nói.
- Kể cả như thế chất lượng bản phục chế của chúng cũng không thể so sánh với điều thương của chúng ta chứ.
Nguyễn Tuy sau lưng Trịnh Đạo có chút u ám nói.
- Công tử, số lượng bản thân nó cũng là một loại chất lượng. Kể cả những sản phẩm sao chép hạng hai kia của chúng chỉ có sức mạnh bằng một nửa hàng chính phẩm của ta nhưng Trung Quốc không có gì khác ngoài nhân mạng. Đại Việt ta chỉ có hơn năm trăm vạn dân, nếu có chiến sự, ta đánh cược vận nước cũng chỉ điều động được độ mười đến mười lăm vạn lính cùng một số lượng tương đương dân phu. Trong khi đó, Đại Minh chỉ cần khẽ cắn môi là có thể điều động số đó cho một cuộc viễn chinh. Nếu là đánh trên đất của Đại Minh, để Đại Minh cảm giác được uy hiếp thì điều động lực lượng gấp ba đến năm lần quân ta cũng không phải là không thể.
Trịnh Đạo như nghe được chút gì.
- Từ từ, hai người các ngươi từ từ, ý bọn mi là tương lai ta sẽ động binh với Đại Minh.
Lê Ý cùng bọn Lý Vĩ, Nguyễn Tuy nhìn nhau cười xòa, đoạn nó nháy mắt với Trịnh Đạo.
- Anh đoán xem.
Trịnh Đạo thảm thiết nói.
- Ý, anh xin mi, đừng dày vò anh nữa, khai chiến với Đại Minh sẽ là ngập trời tai họa đấy, anh xin mi, nói với anh là mấy người chỉ đang đùa đi.
Mặc kệ Trịnh Đạo khóc lóc, Lê Ý không vội trả lời, nó chậm rãi dùng một miếng vải mỏng lót vào viên đạn chì nạp vào miệng khẩu thần cơ thương pháo, bước lùi đến tầm mười trượng rồi châm dây cháy chậm vào lỗ mồi.
[Đoànggg] Làn khói dần tan đi, viên đạn vẫn không bắn trúng hồng tâm nhưng chỉ còn cách tâm tấm bia độ một thước (40cm). Để đảm bảo đây không phải là ăn may, nó liên tục bắn thêm hai phát đạn nữa, tất cả đều không cách tâm bia quá một thước rưỡi (60cm).
Trịnh Đạo há hốc mồm nhìn Lê Ý, không ngờ chỉ một miếng vải lót đã có thể thay đổi độ chuẩn xác của loại súng rác rưởi này nhiều đến thế.
Nó hướng Lý Vĩ, Nguyễn Tuy đủng đỉnh nói.
- Không cần sao chép điểu thương của chúng ta, người Minh cũng có thể cải tiến thần cơ thương pháo của họ đến mức đủ để dùng số lượng áp đảo chất lượng. Nhưng ... tiền đề của nó là một nhà Minh toàn thịnh về mặt sức mạnh.
Nói xong, nó gác khẩu súng thần cơ lên giá binh khí, đoạn sải bước về phá Trịnh Đạo, hai tay nó nắm chặt hai vai hắn, kéo cái đầu cao lêu ngêu của hắn xuống vừa tầm miệng mình lời nói như ma âm không rót vào tai Trịnh Đạo.
- Nếu ... em nói là nếu nhé, Đại Minh không dẹp xong thổ ty ở Vân Nam, mất hai mươi vạn quân, sau đó lại thất bại trước Dã Tiên cùng Thoát Thoát Bất Hoa ở mạc bắc, mất năm mươi vạn đại quân, thành Bắc Kinh luân hãm. Thuận theo thế đó, khắp một miền Hồ Quảng, Giang Tây lại nổi loạn khác lập triều đình Nam Minh, người Nữ Chân ở Liêu Đông tụ chúng quá vạn v.v.
Trịnh Đạo sắc mặt trầm trọng nhìn Lê Ý như nhìn ma quỷ. Lê Ý nhếch mép cười lãnh liệt.
- Anh nghĩ mấy năm nay Nhập nội Kiểm sát ty bơm vũ khí cho bọn thổ ty Lộc Xuyên ở Vân Nam làm gì? Để tạo một chút rắc rối cho nhà Minh à? Anh nghĩ người của ta rong ruổi khắp miền sơn cước Quảng Tây, Quảng Đông, Quỳnh Đảo rao giảng thuyết Bách Việt đồng bào làm gì? Là thừa lòng bác ái muốn vạn dặm nhận thân à? Anh nghĩ lần này em đích thân theo thuyền ra biển làm gì? Để giải quyết chút việc lông gà vỏ tỏi của đám thương nhân hạt vừng ở Quảng Đông à?
- Đừng, mi đừng nói nữa ...
Thấy Trịnh Đạo hai tay ôm đầu ngồi xuống đất, nó thở dài, đoạn ngồi xuống bên cạnh vỗ lưng Trịnh Đạo thấm thía nói.
- Chúng ta thân là đỉnh cấp huân quý, lời không muốn nói nhưng không thể không nói có rất nhiều, chuyện có thể làm nhưng không thể công khai làm lại càng nhiều. Mỗi lời nói và việc làm đều ảnh hưởng đến cuộc sống và sự sống của rất nhiều người, thậm chí là hưng suy của quốc gia đều nằm trên khóe môi của bọn chúng ta cả.
Nó đứng dậy hướng Nguyễn Tuy gật nhẹ đầu, Nguyễn Tuy khom người nâng chủ tử nhà mình dậy, đưa hắn vào phòng nghỉ ngơi. Chuyện hôm nay Trịnh Đạo biết được có chút vượt ngoài sức chịu đựng của hắn.
"Lê Ý, Lê Khôi, Lê Nguyên Long cùng cả ... ông già nhà mình – Trịnh Khả, bọn hắn điên rồi, rặt một lũ điên."
Lê Ý không biết suy nghĩ của Trịnh Đạo, có biết nó cũng chỉ cười nhạt cho qua. Chuyện lớn như thế này có thể thay đổi dòng chảy lịch sử của cả một thời đại, dọa sợ một tên nhị đại huân úy lại có đáng là gì. Chỉ cần có một chút lộ ra, cả Đại Việt khó mà thoát khỏi một trường gió tanh mưa máu.
Phủi phủi góc áo, nó đủng đỉnh ra sảnh trước uống trà, tay phải cầm cọng lông gà trêu chọc con cháo mào trong chiếc lồng tre tinh xảo.
Con chào mào này là loại bạch tạng, toàn thân thuần một màu trắng, chỉ có mông, má và mắt là một màu đỏ rực, cực kỳ trân quý. Đây là món quà mà một thủ lĩnh người Lê ở Quỳnh Châu tặng cho nó hơn một năm trước để đáp lễ số sắt tốt mà thương hội bán cho bọn hắn, từ đó đến nay đều gửi nuôi ở Quảng Châu.
Mở cửa lồng ra để con chào mào đậu lên tay, vừa trêu chọc con chim, nó vừa câu được câu không nói chuyện với Lý Vĩ.
- Chú Vĩ, chú có biết vì sao con chào mào này được đưa ra khỏi lồng cũng không bay hay không?
- Có lẽ là nó đã quen đi.
- Đã quen? Hay nói cách khác là an ổn tuân thủ bổn phận đúng không? Hóa ra là thế, là quen thuộc chứ không phải là sợ hãi! Thế mà từ trước đến này cháu cứ tưởng nó sợ hãi tất cả những thứ không biết ngoài khoảnh trời kia.
ThấyLý Vĩ có chút trầm ngâm, Lê Ý lại có chút châm chọc nói.
- Con chào mào này từ lúc còn chưa mở mắt đã do nhân công nuôi dưỡng, đến khi đủ lông đủ cánh cũng chỉ loanh quanh trong bốn bức lồng. Cuộc sống của nó từ đó đến nay chỉ quen ăn cám uống nước trong cóng, bay nhảy trong lồng. Có lẽ, trong thế giới quan của nó chỉ có những thứ trong chiếc lồng này, thế nên phạm vi hoạt động của nó cùng lắm cũng chỉ là căn phòng chứa cái lồng chim mà thôi.
Lý Vĩ như nắm bắt được chút gì đó, hỏi khẽ.
- Thiếu chủ đang nói con chào mào hay nói cả chúng ta.
Lê Ý đứng dậy bước đến gần cửa sổ, sâu kín nói.
- Cũng như nhau cả thôi. Cuối cùng rồi sẽ có ngày, cánh chim của chúng ta có thể giúp bản thân thỏa mái khám phá thế giới ngoài kia.
Vừa nói, đoạn nó vừa vung tay để con chào mào bay ra ngoài, Lê Ý nhìn theo con chào mào, quay lưng đi vào ngồi xuống bàn uống nước.
Lý Vĩ ngồi xuống bên cạnh, cười xòa hơi hơi tự giễu nói.
- Nói như thiếu chủ, chúng ta vất vả xây dựng thế lực, bành trướng ảnh hưởng, vươn vòi bạch tuộc khắp nơi cuối cùng cũng chỉ như con chim chào mào.
Lê Ý cũng cười theo, cười đến gập cả người. Đến khi nó ngước đầu lên lại thấy con chào mào đã đậu phía trên nóc chiếc lồng tre, đang loay hoay tìm đường vào nhà mình.
Lê Ý thuận tay kéo cửa lồng lên, con chào mào thỏa mái chui vào trong lồng, nhảy lại cóng nước làm một mạch ba bốn ngụm, thấy thế, ánh mắt nó có chút lạc đi, mồm lẩm bẩm.
- Xem ra, bứt phá giới hạn, đưa thân ra ngoài khám phá thế giới cũng không thỏa mái bằng ở nhà mình, phải không chú Vĩ!
* Hôm nay về muộn, gõ chữ đến giờ này mới xong.