Dân Đông Kinh từ xưa đến nay đã tự hào là nơi tinh hoa hội tụ, bốn trăm năm là đất kinh kỳ tạo cho dân chúng nơi này một mức độ nhạy cảm nhất định với tình hình chính trị thượng tầng.
Hàng nước chè đầu phố là nơi anh hào hội tụ bàn chuyện quốc gia thiên hạ, cứ như vậy người này đứng lên người khác ngồi xuống từ sáng đến chiều. Ngồi một chỗ mà mồm phun bốn phương, tai nghe tám hướng cũng không gì hơn thế này.
Ví như mấy tháng trước không biết gia đinh trong phủ nhà vị hầu gia nào nói cái gì mà gà mái gáy sớm, cái gì mà rồng vào cửa sông các nơi. Dư luận thành Đông Kinh được một phen dậy sóng, quần hùng quanh gánh nước thi nhau dự đoán xem bà Thái Hậu có thể thính chính được bao lâu nữa.
Thế mà chỉ vài ngày sau lại nghe có tên chăn ngựa cho phủ hầu gia nào khác lại nói Thái Hậu công cư chí vĩ, nhờ ơn trạch của bà Thái Hậu mà trong đất Trại phát kiến ra cách gieo trồng lúa mới, nghe đồn là năng suất gấp rưỡi phép gieo trồng cũ.
Ý Thái Hậu muốn ban phát mưa móc cho trăm họ lê dân mà có vài vị đại nhân mồm chó không mọc được ngà voi lại đứng ra làm khó này nọ.
- ...
- Chúng mày chả biết cái đếch gì cả, các cụ trên triều đã tính cả rồi, cãi nhau vài bữa cho có thôi, chuyện đã đến tai lũ chúng ta thì đàng nào chả phổ cập.
- Đúng, bác nói đúng ý em quá, vị Thị Ngự sử đại nhân kia chẳng qua là nói một chút thể hiện mình có mặt trên triều mà thôi.
Một ông chú nom có vẻ là người nhanh nhẹn nghiêng người nói nhỏ.
- Tôi nghe con em họ làm vợ lẽ của quản gia cho Hầu phủ nào đó nói thế này, mấy ông nghe rồi nuốt xuống bụng thôi nhé.
Nghe thấy sắp có tin bạo tạc, quanh bàn nước ai nấy đều vỗ ngực thề thốt có chết cũng không lộ tin ra ngoài, để ông chú kia cứ an tâm thổ lộ.
- Phép canh nông mới lần này Thái Hậu đúng là có ý phổ cập cho trăm họ, chư vị đại nhân trên triều cũng không có ai là phản đối, thế nhưng ... thế nhưng chả hiểu sao mồm miệng chứ bị nhạt nhạt thế nào ý ...
Mấy người chung quanh tâm linh sớm đã bị cào cho ngứa, làm sao có thể chịu đựng được, một ông chú móc ra mấy đồng tiền gọi bà chủ quán.
- Bà chủ, cho ba cục mạch nha, một cốc chè nóng.
Ông chú nhanh nhẹn nếm một miếng mạch nha, lại gói hai cục còn lại vào lá chuối khô mới hài lòng làm một ngụm nước chè kể tiếp.
- Thế nhưng ... phép canh tác mới là do một vị đại nhân trong Thanh Hóa mang ra, vị này yêu cầu phải dời đô vào thành An Tôn giống như nhuận Hồ mới có thể chia sẻ phép canh tác mới cho bách tính.
- A ... vị đại nhân này không phúc hậu á, đang yên đang lành dời đô vào đó làm chi.
- Đúng, đúng ... đất An Tôn phong thủy yếu kém, tấm gương nhuận Hồ dời đô làm mất nước mới đó đã quên hay sao. Vị đại nhân kia làm như thế không phải là phường gian thần họa quốc sao?
- Thật là không làm người mà!
- Không phải sao, tôi đã nói mà, đám mán mọi xứ Trại đúng là khốn nạn!
- Suỵt ... be bé cái mồm thôi, để người ta nghe thấy vào chiếu ngục bắt rận độ nhật cả lũ bây giờ!
- ...
Ở hàng bánh giò bên cạnh, hai thân ảnh đã ăn xong bánh giò đang ngồi vừa uống nước xỉa răng vừa căng tai nghe chuyện “thâm cung bí sự” bên bàn hàng nước.
Nghe đến đây ông lão quắc thước ngồi bên trái bàn nước không khỏi buông tăm tre khỏi miệng, thở một hơi thật dài nói nhỏ.
- Haiz ... thành Đông Kinh mặt ngoài thì an ổn thực chất vẫn là cuồn cuộn sóng ngầm.
Trung niên bên cạnh cũng cười xòa nói theo.
- Gia chủ, đừng nói mấy chục năm nay, tính cả sáu trăm năm từ khi Cao Vương cho đắp thành Đại La đến nay đã bao giờ có cái gọi là an bình ở chốn kinh kỳ này.
Nghe gia thần nhà mình nói cũng có lý, lão lắc đầu thỏa mái nói.
- Phong thủy luân chuyển, lần này phe sỹ tộc nhìn như đã thế cùng chịu thua, thế nhưng thực tế chỉ là liên minh hiện tại chưa đủ, chúng cần tìm kiếm thêm đồng minh, gia tăng lực lượng để bắt đầu một vòng tranh đấu mới mà thôi. Lại nói, kể cả chúng có chịu thua cũng đâu phải muốn nhún nhường là nhún nhường ngay được.
Lão uống một ngụm nước chè, súc miệng thật kỹ rồi nhổ vào bô,nhổ xong ý vị cười cợt.
- Chỉ nói cái tin đồn dời đô này, mi đoán xem đây thực sự là người của phe thế gia, vọng tộc tung tin hay còn có bàn tay lông lá của các thế lực khác nữa. Ngay cả chúng ta cũng thế thôi, nếu Kinh Kỳ cứ khoan hòa như vùng nước cạn thì đâu đến lượt chúng ta ra mặt, phải không!
Từ sau khi Lê Sát bị bức phải tự tử,bọn đối nghịch với Sát như Bùi Cầm Hổ, Nguyễn Thiên Tích, Bùi Ư Đài v.v. được gọi về kinh cầm quyền lớn, những kẻ được cho là thân tín của Sát như Lê Ê, Lê Hiệu, Lê Bang v.v đều bị xa lánh.
Lê Ê chỉ bị giáng làm Đồng Tổng quản lộ Quy Hóa, Lê Hiệu thì về làm Đồng Tổng quản lộ Khoái Châu. Phải biết trên đồng Tổng Quản còn có Đô Tổng Quản, Tổng quản.
Mấy lão già Lê văn Linh, Lê Ngang, Lê Thụ còn giữ liên lạc với lão, hỏi thăm sự vụ Quy Hóa, nhưng cũng chỉ thế thôi. Lê Ê cùng bộ hạ của lão coi như đã mất quyền nói chuyện.
Đối với khai quốc công thần như Lê Ê, Lê Hiệu thì giáng chức như thế đã coi là gần như cách ly hoàn toàn khỏi trung khu chính trị, khó có ngày về rồi.
Lê Ê cũng chắc mẩm mình sẽ ngồi cái ghế đồng tổng quản lộ Quy Hóa đến chết già, ai ngờ năm trước năm sau thì Lê Nguyên Long băng, tranh đấu trên triều đường Đông Kinh đã nhộn nhịp đến mức người ta đột nhiên nhớ rằng ở lộ Quy Hóa của Tây Đạo còn có một lão già tay nắm quân quyền ba vệ.
Nhất là sau vụ Lê Khôi bị tập sát ở phủ Lị Nhân, triều đình điều chuyển Trịnh Khả từ kiêm Tây đạo Hành quân Tổng Quản sang giữ chức kiêm Nam đạo Hành quân Tổng Quản.
Thế là từ trên trời bỗng nhiên rớt xuống miếng bánh, Lê Ê từ đồng tổng quản lộ Quy Hóa “cực kỳ ngẫu nhiên” được thăng lên làm Tây đạo Hành quân Tổng quản thay ghế trống mà Trịnh Khả để lại.
- Lê Ê tướng quân?
Đang ngồi rung đùi đắc chí thả hồn lên mây thì bên ngoài có tiếng người kéo lão về hiện thực. Hồi thần nhận ra người đến là ai, lão không khỏi đứng dậy chắp tay nói.
- Hóa ra là Trình đại nhân, hà hà ... thật ngại quá, bêu xấu rồi, lâu rồi lão không được ăn bánh giò Đông Kinh, lần này về phải ăn một lần cho đã.
Nói rồi lão cùng với lão giả họ Trình rảo bước kiếm một trà lâu tạt vào nói chuyện, vừa an vị, trà chưa quá ba tuần lão giả họ Trình đã chắp tay hướng Lê Ê vái nói.
- Chuyện của Hà Lật, may mà có Lê Ê tướng quân, mỗ thay mặt Hà Lật ở đây tạ ơn tướng quân che chở ...
Chưa nghe hết câu, Lê Ê đã một mặt kinh ngạc nói.
- Chuyện gì? Tham tri bạ tịch Hà Lật đại nhân làm sao?
Lão giả họ Trình đưa về phía Lê Ê một ánh mắt lão cáo già đều hiểu, cười giả lả nói.
- Chuyện ở Quy Hóa, Hà Lật là thụ mệnh từ lão phu, chỉ tiếc, Nhập nội Kiểm sát ty hành động quá nhanh, may mà có ngài ra tay dọn dẹp dấu vết, nếu không ...
Lê Ê một bộ chính nghĩa lẫm nhiên nói.
- Trình Thanh! Cầm Sương nổi dậy ở Quy Hóa là đại tội, ta đối với bọn giặc dã như thế chính là không đội trời chung, ngài ăn nói cho cẩn thận.
Trình Thanh thấy Lê Ê nói thế cười càng tươi hơn.
- Có lời này của tướng quân, Thanh coi như an tâm rồi.
Nghiêng người nhìn về phía Trình Thanh, đáy mắt Lê Ê dâng lên một tia tò mò hỏi.
- Nếu như ta không ra tay chùi đít cho các ngài, Nội mật viện Chánh chưởng đại nhân không sợ rước lấy họa diệt tộc?
Trình Thanh lắc đầu cười nói.
- Tướng quân sẽ không bó gối ngồi nhìn, ngài bên ngoài tuy thô nhưng bên trong có trí tuệ. Cơ hội hồi triều tốt như thế ngài không bao giờ bỏ qua.
Bây giờ Thái Hậu thừa hành chính sách của Tiên Đế, đối với sử dụng nhân lực cũng là như thế. Nghĩa là bên văn thì dùng bọn Trình Thanh, Bùi Cầm Hổ, Nguyễn Thiên Tích, Bùi Ư Đài v.v. bên võ thì dùng bọn Trịnh Khả, Lê Thụ, Nguyễn Xí, Lê Khôi v.v.
Lê Ê đương nhiên không hy vọng nhà Lê sụp đổ, nhưng nếu thiên hạ không loạn lạc một chút thì lão chỉ có nước bó gối ngồi cái ghế Đồng Tổng quản ở Tây đạo đến già.
Thế nên khi ra lệnh cho Hà Lật câu tam đáp tứ ở Quy Hóa, Trình Thanh tin rằng đám dư đảng của Lê Sát đang dưỡng lão ở đây sẽ bắt lấy cơ hội mà vùng dậy.
Đúng như hắn tính toán, vào lúc Hà Lật tưởng như sắp bị nắm chuôi thì có một đám người lạ mắt xuất hiện thay hắn dọn dẹp hết dấu vết còn lại.
Bọn chúng không xưng là người của Lê Ê nhưng người biết chuyện đều hiểu. Thế nên hơn tháng nay bọn Trình Tanh, Đào Công Soạn trên triều mới ra sức vận động cho Lê Ê quay lại trung xu quyền lực.
Vừa là để trả công, vừa là để lôi kéo tàn đảng Lê Sát về cùng phe với mình. Từng ấy năm Lê Sát quyền khuynh triều dã, chân rết của hắn đâu phải nói muốn dẹp là có thể dẹp hết.
Lê Ê nhấp một ngụm trà, hướng Trình Thanh đủng đỉnh nói.
- Trình đại nhân nói tựa hồ có lý. Nhưng mà, hợp tác của chúng ta đến đây là dừng, thù lao của bọn mỗ, Trình đại nhân ngài cũng đã hoàn trả đầy đủ. Không biết hôm nay đại nhân tìm mỗ là có chuyện gì muốn nói.
Lê Ê không đần, làm quái gì có chuyện đường đường là Nội mật viện Chánh chưởng đại thần như Trình Thanh lại vô tình đụng phải lão ở khu bình dân thế này. Có thể và chỉ có thể là lão Trình muốn hướng lão bàn chuyện lớn.
Thấy Lê Ê có vẻ không muốn nói chuyện tào lao với mình, dáng điệu có chút trang nghiêm nói.
- Lão tướng quân thấy triều đường hiện tại như thế nào?
Lê Ê một mặt sùng kính nói.
- Từ khi Bệ Hạ thượng vị, Thái Hậu thính chính đến nay quân thì siêng năng nghiêm cẩn, thần thì tận tụy phò tá, trong thì sửa sang trị nước, ngoài thì uy áp di địch. Ê chỉ thẹn sức hèn lực bạc, không thể tận hiến sức trâu ngựa mà thôi ...
Trình Thanh một mặt ê răng nhìn Lê Ê diễn tuồng, nếu không phải mười phần nắm chắc lão chính là kẻ đã giúp đỡ Hà lật chùi đít thì lão đúng thật là suýt tin tên vô sỷ này.
Không thể nghe thêm được nữa Trình Thanh ngắt lời Lê Ê nói.
- Hoàng Đế hai tuổi đã sớm nối ngôi vua, Thái Hậu là gà mái gáy sớm, vua đàn bà mắt quáng sau màn che. Bọn họ ngoại được thế thỏa lòng tham, khoác lác hoành hành khắp cõi. Bọn tông thất được đà càng lấn tới, khiến kẻ thân quen thì nắm quyền vị. Nặng lao dịch, trọng gian thương, để nạn hối lộ được công khai mà đẩy người trí thức về nơi hoang dã. Đây không phải họa mất nước đó sao? Lão phu hôm nay tìm gặp tướng quân, chính là vì giang sơn họ Lê mà đến! Vì thiên hạ này mà dốc chút sức lực cuối cùng.
Lời lẽ thống thiết, lý cứ rõ ràng, nói rồi lão đứng dậy hướng Lê Ê xá dài tới đất.
Đến lượt Lê Ê trợn mắt ngoác mồm, đặt tay lên ngực tự hỏi, Nguyễn thị Anh buông rèm thính chính đến nay đã gần một năm. Thiên hạ tuy chưa gọi là ca hát cảnh thái bình nhưng trải qua thiên tai nhân họa mà nhân dân cũng coi là ăn đủ no, mặc đủ ấm.
Qua mồm Trình Thanh Lê Ê cũng cảm thấy hừng hực lửa giận, hận không thể lật đổ triều đình rồi ... thay vào đó.
“Hà hà ... lão cáo già chết tiệt, nói dai nói dài chẳng phải là muốn đuổi Thái Hậu về thâm cung, đuổi Lê Khôi, Trịnh Khả về Thuận Hóa đánh nhau tới chết với người Chiêm Thành sao.”
Lê Ê có chút ê răng nói.
- Chánh chưởng đại nhân hiềm mỗ là kẻ ngốc sao? Ngài hẳn phải biết, mỗ thề tử trung với Hoàng triều Lê thị, cúc cung tới ức vạn vạn năm, thà chết chứ không làm loại chuyện kích động thổ phiên nổi loạn. Mỗ sức tàn lực mỏng, e rằng phải để Chánh chưởng đại nhân thất vọng.
Nói đùa cái gì lời nói thật, người khác nói hắn còn có thể tin tưởng một hai, chứ tên Trình Thanh này Lê Ê đã ghim vào sổ đen, loại người này vì lợi ích gia tộc cái gì cũng dám làm.
Đừng nhìn Lê Ê giúp Trình Thanh chùi đít cho Hà Lật mà vội cho rằng lão cùng thế giới quan với loại người này. Lão tự thấy hành động như mình cùng lắm là thuận nước đẩy thuyền, mắt thấy Hà lật đã làm mọi chuyện be bét ra rồi, lão mới từ trong đó vớt chút lợi ích mà thôi.
Còn bây giờ bảo lão tự nhiên lên Quy Hóa câu tam đáp tứ kích động đám thổ phiên làm loạn thì lão nhất quyết không làm, đây là ranh giới cuối cùng.
Lại nói chuyện Trình Thanh ngoài miệng nói giống như thánh nhân trách trời thương dân gì đó, nếu hắn thực sự muốn tận chút sức lực cuối cùng cho thiên hạ thì phương pháp tốt nhất là tán đồng Nguyễn thị Anh, tập trung chải vuốt, trấn an thế gia vọng tộc Kinh Lộ.
Được như thế chỉ cần hai mươi năm, không, chỉ cần mười năm Đại Việt sẽ lại sung sức, dân giàu nước mạnh không phải khẩu hiệu tụng cho vui.
Còn vì sao giờ này Trình Thanh lại đi tìm lão đầu như Lê Ê à, câu trả lời đơn giản thôi, tự nhiên là coi trọng một vạn hai ngàn quân sắp tới sẽ rơi vào trong tay hắn.
Tức là ... BINH QUYỀN.
PS: Mấy bữa nay bận nhiều việc quá, hai ba ngày mới gõ xong một chương.