• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện lớn đã quyết, triều đình lại thảo luận cắt giảm chi tiêu, một lần nữa rà soát, điều chỉnh kế hoạch trù bị tiền lương chuẩn bị cuối năm nay đắp đường.

Liên quan đến vấn đề chi tiêu, quần thần tranh cãi cực kỳ kịch liệt, đặc biệt là Nội mật viện cùng Dân bộ, hai cơ quan chịu trách nhiệm lên kế hoạch cho chuyện này.

Mọi người đưa ra ý kiến đều là có lý lẽ biện minh, lại có tài liệu tính toán làm bằng cứ, xem ra hạn ngạch tiền lương cho mỗi một hạng mục đều đã là vừa đúng, có cắt giảm cũng không được bao nhiêu.

Ngự sử Trung thừa Bùi Cầm Hổ có chút nhíu mày liếc qua bọn Trình Thanh, Đào Công Soạn rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu tiếp tục bó gối nhìn quần thần tranh cãi.

Hắn sao lại không biết sổ sách này không nhiều thì ít có chút “thoáng tay”, chẳng qua bây giờ triều đình trăm chuyện quấn thân, làm Ngự sử quan như hắn cũng không tiện làm gậy quấy phân mà thôi.

Bùi Cầm Hổ nhắm mắt dưỡng thần, Trình Thanh, Đào Công Soạn vì gia tộc kéo quốc gia một lần, vết đen này hắn sẽ ghi tạc trong lòng, chờ thiên hạ lại an ổn Bùi Cầm Hổ cũng không ngại tự tay gõ một phát cho đám này biết mùi đòn roi.

...

Đêm đã khuya, Lê Khôi hai tay gối đầu, thân hình kiều nộn bên cạnh hít thở đều đặn, hẳn là đã ngủ say, lão lại không ngủ được. Đừng hiểu nhầm, lão cũng không phải sợ vợ đến mức có quan hệ với người đàn bà khác liền chột dạ, đương đêm sợ hãi bất an.

Chỉ là trong đầu vẫn quẩn quanh đám tơ rối trên triều mấy ngày nay, dù ba ngày trước Lê Ê đã một lần nữa điểm binh, bốn ngày nữa sẽ đem quân lên Hưng Hóa, lão cũng chưa hẳn yên lòng được. Đến mức giải tỏa về thể xác cũng không đủ để bứt ra khỏi mà thôi.

Trình Thanh cầm đầu đám thế gia vọng tộc lần nữa kết thành lưới lớn đem triều đình, quốc gia kéo xuống nước tuy rằng đáng ghét nhưng suy cho cùng cũng là ai vì chủ nấy.

Làm thế tộc thụ hưởng ưu việt của thân thế không thể không vì gốc gác của mình mà tận lực đến hơi thở cuối cùng. Trung thực mà nói, lão có khác gì đám Trình Thanh, chẳng qua cách thiết lập quyền lực kiểu công ty cổ phần của Thái Tổ đã vô tình khiến cho lợi ích hoàng tộc và huân quý bị buộc chặt với lợi ích quốc gia mà thôi.

Ngược lại, nếu tiến triển của quốc gia mà mâu thuẫn với lợi ích hoàng tộc thì chắc gì lão đã hành động tốt đẹp hơn đám thế tộc đó.

Nói đến chuyện rối não đau đầu, theo ý Lê Khôi, đúng ra ngay từ lúc bọn Hà Lật lên các xứ Hưng Hóa câu tam đáp tứ thì lão sẽ đích thân cầm quân lên Mộc Châu dẹp loạn.

Cái khác không dám nói, lão tự tin nếu mình thân chinh lên đánh thì tên chuột nhắt Cầm Sinh không tài nào đem phần lớn chủ lực về Mường Mỗi gây khó khăn cho thế cục như bây giờ được.

Phải cái thằng quý tử nhà lão trước khi giương buồm ra khơi đã ba lần liên tiếp viết thư dặn dò lão kể cả bốn xứ Kinh Lộ có đại loạn thì lão cũng không được ra khỏi Hoàng Thành.

Thế cuộc càng loạn thì một vạn ngự tiền võ sỹ trong tay lão lại càng phải bó chặt trong thành Đông Kinh, chỉ cần Lê Bang Cơ còn ngồi trên long ỷ thì huân quý dù ghét nhau ra mặt vẫn có một điểm cân bằng ở ngôi chính thống, từ đó thế cuộc còn có thể từ từ tháo gỡ.

Một khi Lê Bang Cơ có mệnh hệ gì, ngôi chính thống liền long đong.

Nói đùa cái gì, tính thần thánh của Hoàng Đế vì mọi người đều công nhận điều đó, Lê Nguyên Long bất kể có phải là bị hại hay không thì cả thiên hạ đều đã nhận định là “thị Lộ giết vua”, hay nói thẳng ra là mọi người đã mặc định rằng Lê Nguyên Long bị thượng mã phong mà băng chứ không phải bị hại.

Bây giờ Lê Khôi thả lỏng an toàn của Lê Bang Cơ để nó bị người giết nghĩa là đã mở ra một thông lệ, tuyên cáo cho cả thiên hạ biết Hoàng Đế cũng có thể bị hại.

Nếu như thế thì đám huân quý trong người chảy dòng máu võ phu rừng rực có ai không muốn lật đổ đương nhiệm Hoàng Đế, đưa long chủng trong tay mình lên ngôi chí cao để dễ bề thao túng đây?

Chuyện mà diễn tiến đến nước đó, ba đứa con còn lại của thằng em họ trời đánh Lê Nguyên Long đều có thể là ngòi nổ dẫn đến huân quý ra tay tàn sát lẫn nhau.

Thế cuộc như vậy mới gọi là hết đường cứu vãn. Nghĩ đến hệ quả không ai dám nói ra đó, Lê Khôi mới phải bỏ công thuyết phục Lê Lễ đưa tay cứu Lê Ê khỏi bị huân quý trả thù một lần.

Rõ ràng thấy được sự việc có thể đơn giản ra tay giải quyết nhưng mình lại phải vòng tay bó gối mượn lực người khác, kẻ này lại vừa ra tay giúp đối thủ chùi đít mới khó chịu.

Lê Khôi cảm thấy những năm qua sầu não tích tụ trong lão còn lớn hơn mười năm nằm gai nếm mật đuổi giặc Ngô cả mấy chục lần.

Quãng thời gian đó, những chuyện như thế này đều do chú Lợi giải quyết, bây giờ ngẫm lại, Lê Khôi không khỏi nể phục tấm lòng khoan dung của chú Lợi.

Những thằng giặc phản phúc như Cầm Bành, Trần Phong, Lương Nhữ Hốt v.v. giúp giặc chống lại nghĩa quân, chú Lợi cũng rộng lòng tha thứ. Quân Ngô đào cả mồ mả tổ tiên nhà mình lên lăng nhục, lúc đại thắng rồi bắt được cả chục vạn tù binh chú Lợi cũng tha cho về phần lớn.

Đó đâu phải vì chú ấy lòng dạ lạnh lùng không biết nhớ thù cũ, khắc hận xưa. Chẳng qua là vì cân nhắc đại cục bất đắc dĩ phải làm như thế mà thôi.

Nghĩ đến đây, lão lại thở dài thườn thượt.

- Ông lớn có chuyện lo lắng sao?

Thân ảnh kiều nộn bên cạnh không biết khi nào đã tỉnh lại, như là mèo sữa rúc vào lòng Lê Khôi cất giọng ôn uyển hỏi.

Hẳn là bị tiếng thở dài của lão làm tỉnh, Lê Khôi nhấc một tay đưa sang bên cạnh, quen đường thuộc lối lần đến một nơi mềm mại co dãn nào đấy, đều đặn xoa nắn, cũng không trả lời.

Thân ảnh kia bị ma trảo của lão làm cho hơi thở có chút gấp gáp, lại càng rúc sâu hơn vào lồng ngực vững chãi của lão, hơi ngẩng đầu nói.

- Hồi chiều có mấy chị em từ thời còn ở Lạc Văn Hiên ghé qua chơi, trong lúc ôn chuyện nhắc qua tình thế trên triều mấy ngày nay với em.

Lê Khôi nghe thấy thế cũng hơi cúi đầu nhìn xuống gương mặt ả, trong màn đêm tối mịt nhưng vẫn loáng thoáng thấy được đường nét nhu hòa mềm mại. Dùng tay còn lại mân mê bờ môi căng mọng của ả một lúc, lão mới thỏa mái cười nói.

- Tin tức ở Lạc Văn Hiên trước nay đều thông suốt như thế?

Thân ảnh kiều nộn kia dường như đã bị đốt lên dục hỏa, tay nhỏ cũng bắt đầu luồn xuống hạ bộ Lê Khôi thao tác, miệng vẫn giọng uyển chuyển nói.

- Các vị đại nhân đến đó đều uống hoa tửu, có người thưởng hoa, có người thiện tửu, dù là đường nào thì khi có chút hơi men rồi cũng sẽ không tự chủ được khoe mẽ, thể hiện trước mặt bọn chị em. Vậy nên thi thoảng sẽ lộ ra một chút thông tin phố pường không biết.

Lê Khôi tỏ vẻ tò mò hỏi.

- Ồ, bọn chúng nói làm sao?

Ả hơi cựa người cho ma trảo của Lê Khôi càng thuận tiện thao tác rồi trả lời.

- Bọn chị em nói là các vị đại nhân kia cảm khái ông lớn ngài chính là đương thời binh chủ, đám giặc cỏ ở Hưng Hóa nhìn như thanh thế to lớn nhưng trong mắt ngài chẳng qua là gà đất chó sành mà thôi. Người khác bình định Hưng Hóa cần hai vạn tinh binh, ông lớn ngài quá lắm cũng chỉ cần một vạn.

Lê Khôi cười sảng khoái nói.

- Lý là như thế, nhưng mọi chuyện không đơn giản như bọn chúng nói. Bọn giặc cỏ ở Hưng Hóa cố nhiên là một đám gà đất chó sành, đánh bại bọn chúng không cần đến một vạn quân, chỉ cần tám ngàn thổ binh là đủ, thế nhưng triều đình mong muốn không chỉ là đánh tan bọn chúng mà còn là tiêu diệt sinh lực của người Thái, đảm bảo Hưng Hóa trong vòng năm năm đưa dân Việt lên khai hoang không có loạn gì lớn. Miền sơn cước Hưng Hóa rừng thiên nước độc, lại lắm đường ngang ngõ tắt, khó khăn trùng trùng. Muốn vây diệt được hết chủ lực của chúng dù có là ta đích thân cầm quân mà không có ít nhất một vạn hai ngàn quân mới có nắm chắc.

Lê Khôi lắc nhẹ đầu, lão sao lại không có tâm thân chinh dẹp loạn Hưng Hóa cơ chứ, thế nhưng thời cuộc như thế, thằng quý tử nhà lão lại hết lần này dến lần khác sống chết căn dặn.

Nói như thế không phải là Lê Khôi không có nhãn quan chính trị hay gì khác mà phải trước sau răm rắp ghe theo thằng nhóc mười lăm tuổi. Tuy nhiên, sự thực mười mấy năm nay đã chứng minh, phàm là đại sự liên quan đến đại quộc triều đình thì thằng quý tử nhà lão chưa bao giờ có sai lầm gì đáng kể.

Thân ảnh kiều mị trong lòng lão có chút chùng xuống, giọng mềm mại hơi thất lạc nói.

- Thì ra còn có cớ sự như vậy, chẳng qua em muốn một lần trong đời nhìn thấy phong thái ông lớn hành quân đánh trận, tỏ rõ khí khái hào hùng ... với lại...

Thấy ả cơ thiếp có chút muốn nói lại thôi, Lê Khôi tìm gốc hỏi ngọn nói.

- Làm sao?

- Bọn chị em kể là, các vị đại nhân kia nói ông lớn chính là ... chính là sợ mất thanh danh binh chủ nên không dám xuất chinh dẹp loạn. Em cực kỳ không phục, chỉ muốn chứng minh cho bọn chúng thấy ông lớn chính là thiên cổ đệ nhất danh tướng.

Lê Khôi gật nhẹ đầu cười nói.

- Chuyện này có đáng là gì, ngày kia thượng triều ta đích thân xin đi đánh dẹp là được, đến lúc đó sẽ mang em theo.

- Ông lớn nói rồi đấy nhé.

Cười xòa xoa đầu mỹ nhân, đoạn Lê Khôi khẽ đẩy đầu ả xuống hạ thân đã đang sẵn sàng lâm trận của mình, ả cơ thiếp cũng không chần chừ gì há miệng ngậm tới ... một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Trời vừa sáng, Lê Cẩn một tay bưng khay đồ ăn sáng, một tay bưng chậu rửa mặt vào phòng Lê Khôi, vừa đặt khay thức ăn sáng xuống bàn đã thấy Lê Khôi vẫn còn ngồi bên cạnh giường, dưới đất là một thân ảnh trần truồng co cứng.

Lê Cẩn cũng không lấy gì làm kinh hãi lắm, chậm rãi đến bên cạnh cái xác dùng tay kiểm tra.

Đây là cơ thiếp gia chủ mới nạp đầu tháng này, bị bóp cổ tới chết, thời gian từ vong độ ba đến bốn canh giờ trước.

Lê Khôi không nói gì, đứng dậy hướng bàn gỗ gần cửa sổ đánh răng rửa mặt, đoạn mặc kệ Lê Cẩn hứng thú bừng bừng đóng vai pháp y lật tới lật lui cái xác của ả cơ thiếp. Lão chỉ an tĩnh lùa hết ba bát cháo đầy, một đĩa trứng cuộn, một đĩa dưa chua.

Chờ Lê Khôi ăn xong, Lê Cẩn mới đứng dậy thu dọn bát đĩa, Lê Khôi hướng Lê Cẩn bàn giao.

- Để vài tên kín miệng đem cái xác đi chôn đi, sau đó sai người truyền lệnh ta cho Nguyễn Cung, không cần biết nó làm cách nào, ta muốn tháng sau Lạc Văn Hiên nằm trong tầm khống chế của Nhập nội Kiểm sát ty.

Lê Cẩn dường như đã hoàn nguyên được câu chuyện từ đầu đến đuôi, khẽ khom người.

- Vâng, gia chủ.

Lê Cẩn thu nốt cái chậu rửa mặt rồi tay chậu tay khay ra khỏi phòng.

Chờ Lê Cẩn lui ra rồi, Lê Khôi cũng không tỵ hiềm trong phòng còn một cái xác, bước ra lô gia khoan khoái hít một ngụm không khí thanh lương ven bờ Đại Hồ.

Phóng tầm mắt ra xa, con đường lớn chung quanh cái hồ này từ sớm đã tấp nập tiếng nói cười, người mua kẻ bán ông hét giá trên trời bà trả dưới đất vô cùng rôm rả.

Lão thở dài cảm thán.

“Thành Đông Kinh phồn hoa tấp nập như thế, bao nhiêu người biết sóng ngầm nơi đây đã dữ dội đến mức nào đây.”

PS1: Hôm nay cho anh em ăn mặn một chút.

PS2: Viết mấy chương này mình biết sẽ có bạn khó chịu vì sao chuyện ở Hưng Hóa tưởng như đã giải quyết xong từ khoảng những chương 5X rồi, thế nhưng mình vẫn để cho mọi chuyện bầy hầy ra rồi bây giờ lại đẻ ra vấn đề khác còn nghiêm trọng hơn cho tập đoàn bảo hoàng giải quyết.

Mình chỉ muốn nói là trong truyện của mình dù là nhân vật chính cũng không thể tính toán giọt nước không lọt, main và cả tập đoàn lợi ích xung quanh main không thể tính toán rồi xử lý được hết biến số.

Viết kiểu thiểu năng như thế mình không làm được, sự đời thực tế không ai có thể tính toán như tam quốc cả. Kế hoạch không thể nhanh hơn biến hóa, main hay bất cứ nhân vật phụ nào khác trong truyện của mình chỉ có thể tính toán về chiến lược, đại thể.

Còn khi hành sự vẫn phải theo xu thế thời đại mà thuận nước đẩy thuyền, thuận tay dắt dê nhằm tối đa hoá lợi ích.

Giả dụ như Xa văn Thành, hắn từ đầu không có ý tạo phản, chẳng qua Lê Khôi diệt Mường Đốc Mai ngay cạnh nhà hắn khiến hắn lo sợ, lại kết hợp với thông tin nửa thật nửa giả mà người của Hà Lật đem lên mới khiến hắn đi đến quyết định cuối cùng.

Lại giả dụ như Lê Ê, lão vốn đã xác định phần còn lại của cuộc đời lão sẽ ở miền sơn cước chịch khỉ rồi, thế nhưng cờ đến tay lão không ngần ngại gì đưa tay phất.

Những biến số như thế đưa đến các quyết định không thể đoán trước sẽ cộng hưởng với quyết định của các nhân vật khác khiến thế sự không thể nào tính toán được theo kiểu một cộng một bằng hai.

Nhắc lại một lần nữa, thiên hạ này cả ngoài đời lẫn trong truyện cũng không ai có thể tính toán hết mọi thứ như vậy. Mình không muốn cố tỏ ra main hay tập đoàn xung quanh main là những người thông minh một cách phi logic, có thể tính toán không bỏ sót mọi đường đi nước bước. Vì như thế ắt sẽ phải hàng trí tất cả các nhân vật còn lại.

Trí giả suy tính trăm ngàn ắt có chỗ sơ suất, biến số có thể từ trên trời rơi xuống bất cứ lúc nào thì nó mới hợp lý, mạch truyện như thế mới thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK