Lê Khôi thở dài nhớ lại những lời của thằng quý tử mấy ngày trước, lúc chuẩn bị ngựa xe đem người ra Đông Kinh, Lê Ý nói với lão trong quán rượu.
…
Năm ngày trước.
Ngày mai đã xuất phát đi Đông Kinh nhưng hôm nay Lê Khôi vẫn chưa thể nào tĩnh lặng được. Đoạn lão quyết định đi kiếm chút hơi men cho vững dạ.
Đa số các thành trì, thôn xóm trên đất Đại Việt đều nghỉ ngơi khá sớm, thường thì trống canh vừa điểm xong cũng là lúc người người đóng cửa, nhà nhà tắt đèn.
Thành trấn Cẩm Giang có thể coi là ngoại lệ, đã đầu giờ tuất (khoảng 7 giờ tối) mà đèn đuốc vẫn sáng một góc trời. Đầu đường ăn uống linh đình, cuối phố tụ tập hát hò nhảy múa, trẻ con hè nhau đuổi bắt khắp cả thành trấn.
Ở Cẩm Giang ngoại trừ thuế nộp lên triều đình, đã bốn năm năm nay nhà họ Lê không thu một đồng tiền lệ (tiền đóng góp cho làng xã) nào.
Nói đùa cái gì, dân chúng ở đây đều là thân quyến thân binh của Lê Khôi cả. Thương hội Vĩnh Xương mấy năm nay kinh doanh cũng tốt, năm sau đều tăng trưởng ba đến năm phần mười so với năm trước. Lão Khôi chưa đến mức phải đi tranh giành vài đồng tiền lẻ với đám thân binh từng cùng mình vào sinh ra tử.
Thành ra dân Cẩm Giang mỗi năm đều dư giả một chút, con người mà, không còn phải lo điền đầy cái bao tử liền phát sinh các trò tiêu khiển. Hôm nay la cà tụ rượu ngày mai lân la hội hát v.v. lâu dần thành thói “xa hoa dâm dật” như hiện nay.
Mà đâu chỉ dân trấn Cẩm Giang, đám “công nhân” dưới công xưởng Vĩnh Xương cũng thường lặn lội bốn năm dặm lên Cẩm Giang tiêu xài.
Hơn bất cứ ai hết, Lê Ý biết hiệu suất công việc giữa “công nhân” được trả lương và đám “công tượng” được trưng tập khác biệt như thế nào. Có thêm thưởng năng suất nữa thì nói là như trời và đất cũng không có gì là lạm ngôn.
Sau khi đọc báo cáo của đám Nguyễn Cung về năng suất công việc gấp ba, thậm chí bốn lần bình thường của đám công nhân ở công xưởng Vĩnh Xương, Lê Nguyên Long đã đang có ý định bỏ chế độ “công tượng” thay bằng chế độ “công nhân”.
Đàng nào cũng được trả công hậu hĩnh, một lượng bạc mỗi tháng chưa tính tiền thưởng, hàng tháng gửi bạc theo xe hàng về nhà thì trong người vẫn còn một ít thi thoảng lên Cẩm Giang hoặc uống rượu hoặc hát hò, nếu không thì ngồi nhìn đám trẻ con bày trò nô đùa cũng không tệ.
Lê Khôi dẫn theo hai tên chân chó Lê Điền, Đỗ Hậu nghênh ngang đi vào một cái ngõ nhỏ, bên trong ngõ này có quán bán thịt chó, thằng quý tử dẫn lão đi ăn mấy lần rồi nên nhớ.
Ông chủ vốn cũng là thân binh của Lê Khôi, thấy tướng chủ nhà mình cùng hành quân giáo uý trước sau đi vào thì định đuổi hết khách khứa nghênh tiếp, Lê Điền nhanh tay ngăn lại, bảo bọn chúng cứ ăn tiếp đi, đều là người mình cả.
Đỗ Hậu ra sân sau phụ một tay với chủ quán, chỉ một lát đã bưng lên mấy đĩa chó luộc, chó nướng, dồi nướng v.v. đĩa nào đĩa nấy đầy ú ụ cùng bát giả cầy béo núc ních, thêm chén mắm tôm với rổ rau sống. Lê Điền móc trong giỏ ra bốn năm bình rượu nếp, ăn thịt chó phải chơi loại này, rượu hổ phách không phải không được nhưng sẽ làm thịt chó không được tròn vị.
Đều là dân sành nhậu cả, ba thầy trò ngồi chén hết miếng này đến miếng khác, đoạn lại cụng rượu với nhau.
Ăn uống buôn chuyện từ đầu giờ tuất (7 giờ tối) tới giữa giờ hợi (10 giờ tối) quán ăn hết khách, buôn từ hồi còn nhỏ chọi gà đấu chó đến thời thanh niên săn cọp, nhìn trộm đàn bà tắm, lại nói đến khởi nghĩa Lam Sơn gian khổ nguy nan.
Đang buôn nhiệt tình thì cửa bị đẩy ra kêu kẽo kẹt rõ to, Lê Ý phất tay bảo ông chủ lui ra hậu viện rồi ngồi xuống đối diện Lê Khôi. Lê Điền, Đỗ Hậu thấy thế liền ngay lập tức tỉnh rượu, phảng phất hai kẻ vừa quàng vai bá cổ Lê Khôi là người khác.
Lê Khôi đủng đỉnh rót rượu, không thèm nhìn Lê Ý nhưng nghiêng tai ra chiều.
“Ta đang nghe đây, có rắm mau thả.”
- Bố đúng là thần tượng của con nha, ngồi đây ăn nhậu tự do tự tại thế này, bố khai thật đi, nắm được thóp mẹ cái gì rồi có phải hay không?
Lê Khôi nhếch mép khinh thường.
- Bố mi đầu đội trời, chân đạp đất, làm gì phải kiêng nể ai.
Lê Ý vỗ tay một cái, gắp miếng thịt chó. Chó không dai, hẳn là loại chó thịt nuôi hàng loạt chứ không phải chó nhà dân. Nhai hai ba phát đã nuốt miếng giả cày xuống bụng, nó chậm rãi nhả từng chữ.
- Đây là cơ hội cuối cùng đám huân quý cấp cho bố. Lần này bố phải chọn phe, nếu không, dù bố có kỳ công cái thế đến mức nào bọn chúng cũng sẽ hạ độc thủ. Cơ hội động thủ với ngài à? Với cường độ gây hấn của Chiêm Thành cùng Vạn Tượng, sao lại thiếu thời cơ để đẩy Đại tướng quân ngài ra chiến trường, đến lúc đó một hòn đạn lạc, một gói thuốc xổ cũng có thể lấy mạng Đại tướng quân ngài ý chứ.
Gắp liền một lúc ba miếng thịt chó, lại làm hớp rượu rõ to, Lê Khôi mới ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy hung tàn bạo ngược.
- Nói đi, ta đã làm sai ở chỗ nào, ta năm nay bốn mươi bảy tuổi, chinh chiến sa trường hai mươi lăm năm, trên đối với Hoàng Đế trung thành, dưới đối với binh sĩ khoan hậu, tả hữu đối anh em công thần giữ gìn. Đến nay tuy chưa thể nói là cực đỉnh nhân thần, nhưng tuyệt đối là hoàng gia tông tộc mẫu mực, làm huân quý cũng là không thể chê. Ta nghĩ mãi mà không rõ, vì sao bọn chúng phải hạ ngoan thủ với ta.
Trong ánh mắt hung tàn kia, Lê Ý thấy được biết bao oan khuất, biết bao không cam, biết bao bất đắc dĩ, thậm chí còn có một tia sụp đổ. Nó thở dài ngao ngán nói.
- Đúng thế, Đình thượng Hầu, Đại tướng quân ngài chính là hoàng gia tông tộc mẫu mực, chính là huân quý tượng tạc nha, vì sao trong đám huân quý lại có nhiều kẻ mong ngài chết như vậy. Thậm chí, chúng còn mong ngài tuyệt hậu cơ mà. Mười bốn năm chín tháng sống trên đời tiểu Hầu gia con đây đã bảy lần bị bỏ thuốc, lần nào cũng là độc dược mạn tính, dược lực lâu dài, hoặc phối hợp với nhau cực kỳ xảo diệu, cần điều kiện đặc thù mới thành độc dược. Hẳn là chúng cũng dùng cách này để hạ độc chú Long đi.
Ánh mắt Lê Khôi càng ngày càng nguy hiểm, Lê Ý ngoảnh mặt nhìn ra ngoài, lạnh nhạt nói.
- Chú Long thuỵ là Văn nhưng thực chất là một võ Hoàng Đế. Loại Hoàng Đế như chú ấy tôn sùng cường quyền, thiện dùng vũ lực, vậy cho nên mới có chuyện thân chính bốn năm năm hai ba lần thân chinh đi đánh dẹp. Đám giặc cỏ ở biên giới, kể cả Cầm Cương tay cầm năm sáu vạn đại quân trong mắt ngài, trong mắt Trịnh Khả, Nguyễn Xí, Lê Thụ v.v. lại đáng là gì? Chẳng qua là chú Long muốn thoả mãn cái dục vọng chiến trận của chú ấy nên mới đích thân cầm quân đánh dẹp mà thôi, thời gian ấy ở lại Đông Kinh có thể giải quyết bao nhiêu việc?
Thấy Lê Khôi há mồm muốn nói gì, Lê Ý ra hiệu để nó nói hết cái đã.
- Bố, ngài có phát hiện ra không, từ khi có Nhập nội Kiểm sát ty, quyền uy của Hoàng Đế ngày càng lớn. Bọn chúng ngay cả tấu chương do tể phụ thân duyệt cũng muốn xem, nếu không phải Trịnh Khả, Trịnh Khắc Phục v.v. cực lực góp lời với chú Long, quyền uy của Kiểm sát ty còn lớn hơn nữa.
Túm lấy bình rượu nếp tu một ngụm dài đến chảy cả nước mắt, nó lấy dũng khí nói thẳng với ông già.
- Ngài muốn nói ngài ở Nghệ An không thấy bọn chúng đáng sợ thế nào chứ gì? Ngài có biết những năm Thiệu Bình chúng làm gì không? Bà Thái Phi Phạm thị Nghiêu vì bị đày về Lam Kinh coi lăng, nói vài lời bất mãn bị người của Kiểm sát ty gài vào bên cạnh làm nô tỳ đứng ra tố cáo. Phạm thị Nghiêu sợ hãi bảo gia chủ Phạm gia treo cổ cả nhà hai mươi bảy mạng rồi uống thuốc độc tự sát, chỉ để lại một đứa con nhỏ cầu xin chú Long nể tình tha cho Phạm gia một chút hương hoả.
Nghe Lê Ý kể chuyện Lê Khôi há hốc mồm.
- Bố ở Nghệ An sai phái đám Kiểm sát ty như chó, vì bố là Đại Tông Chính, bố bị đuổi về Nghệ An mà nghe lời con dám chạy ra Đông Kinh lần nữa nói xơi xơi vào mặt chú Long chú ấy chỉ cười đuổi bố về Thanh Hoá trồng rau nuôi gà. Bố ở Thanh Hoá vẫn có thể xách cổ đám Nhập nội Kiểm sát ty sai chúng sang Đại Thành, Đại Hoà, Đại Minh v.v. là vì bố là tông tộc họ Lê. Bố nói xem, bố là hoàng gia tông tộc, thừa hưởng từng ấy lợi ích từ hoàng tộc, làm từng ấy việc cho hoàng tộc thì đám huân quý ngoài kia có ai dám cho rằng bố đơn thuần là huân quý? Chẳng qua là chúng đang sử dụng bố như một công cụ điều hoà mâu thuẫn với Hoàng Đế mà thôi. Lại nói, muốn hại bố đâu chỉ là huân quý, nhà ta cùng huân quý đánh nhau chí chết có bao nhiêu kẻ khác có thể ngồi nhìn trục lợi?
Lê Ý nói rất thẳng thắn , không chút nào vòng vo, cứ thế phơi bày những thứ mà Lê Khôi là người trong cuộc không nhận ra hoặc cố tình không muốn nhận ra.
- Quan hệ quân thần trong cái thời đại này là sao? Là Hoàng Đế đứng đối lập với huân quý lại luôn phải dựa vào huân quý. Là huân quý vừa phân chia quyền lực của Hoàng Đế lại vừa làm phiên dậu bảo vệ hoàng quyền. Quyền lực của Hoàng Đế không được quá lớn, một khi nó lớn đến mức Hoàng Đế tự coi mình là thần thánh, áp đặt tư duy chủ quan, duy ý chí của mình lên cả một quốc gia thì ngày diệt vong đã không còn xa. Quyền lực của huân quý cũng không được quá lớn, một khi quyền lực của chúng lớn đến mức chi phối được cả thiên hạ thì chúng sẽ quay sang chém giết lẫn nhau. Vì vậy huân quý vừa xâm thực quyền lợi của Hoàng Đế đồng thời phải là lá chắn bảo vệ quyền lực Hoàng Đế. Hoàng Đế không chỉ là kẻ uỷ quyền cho bọn chúng quyền lực, tiền tài mà còn là kẻ cầm cân nảy mực không cho chúng chém giết lẫn nhau. Đó là lý do chú Long dù đã nắm hết thiên tử lục quân vẫn phải làm hoà với huân quý Thanh Nghệ. Đó là lý do huân quý Thanh Nghệ dù rất ghét chú Long nhưng vẫn phải bịt mũi đưa con trai nhỏ của chú ấy lên ngôi cửu ngũ. Không có thằng nhóc Bang Cơ thì chúng chả là gì cả.
Kinh ngạc tới khí thế tán loạn, Lê Khôi không chớp mắt nhìn Lê Ý những không biết phản bác thế nào.
- Đấu tranh chính trị phải có lập trường, làm thứ cỏ đầu tường nay ngả bê này một chút, mai nghiêng bên kia một tẹo mưu cầu làm hài lòng cả hai bên là tự đưa mình vào nguy hiểm. Một khi chiến tranh bắt đầu những kẻ như vậy sẽ bị diệt trừ đầu tiên. Đơn giản rằng không ai muốn lâm trận mà sau lưng có nhân tố không ổn định cả. Vậy thì bố, bố nói cho con biết ruốt cục bố chọn làm Hoàng gia tông tộc hay làm huân quý?
…
Lê Khôi lui dòng suy nghĩ ra khỏi hồi ức, nghiêng đầu nhìn về phía cửa hông khách phòng.
- Núp ở đó cả canh giờ mà không động thủ, mi cũng coi là kiên nhẫn đấy.
Tên đội phu của trạm dịch núp sau cửa thở dài bước vào trong phòng, lột tấm mặt nạ da người lộ ra khuân mặt người Chiêm Thành nhưng trắng bệch vì thiếu sáng, chắp tay vái.
- Hầu gia thật quá cảnh giác, hôm nay tôi chết ở đây cũng không có gì hối tiếc.
Lê Khôi giờ mới biết người của mình sớm đã không còn nhưng lão vẫn trấn tĩnh, lạnh nhạt nhìn qua tên đội phu.
- Trần Từ đâu rồi?
“Trần Từ” thú vị cầm tấm mặt nạ da người còn mới tinh, nhếch mép cười nói.
- Hoá ra hắn là người của Nhập nội Kiểm sát ty, hèn gì cứng miệng thế.
Vuốt ve tấm mặt nạ, “Trần Từ” bâng quơ.
- Hắn chẳng phải vẫn ở đây sao.
Đáy mắt Lê Khôi ánh lên một tia rét lạnh, rất nhanh bị vẻ lãnh tĩnh che khuất, lão nhả từng chữ.
- Thành Đồ Bàn sẽ phải trả giá cho hành động hôm nay của mi, tiếc là mi không có phúc phần nhìn thấy.
Nói rồi lão phất tay, nói với Đỗ Hậu.
- Ta không muốn hắn chết, cắt hết gân tay gân chân là được.
Đỗ Hậu cười hiền hoà gật nhẹ đầu với Lê Khôi rồi bước về phía "Trần Từ".
“Trần Từ” xì cười một tiếng, hắn nhìn trung niên tuốt kiếm chậm rãi tiến lại kia, cực kỳ chướng mắt. Cuộc đời hắn hận nhất hai loại người, một loại là thứ đàn bà xấu xí, nhìn một lần sẽ dơ bẩn ánh mắt hắn, loại còn lại là thứ đàn ông so với bản thân anh tuấn hơn.
Loại thứ nhất hắn có thể miễn cưỡng không nhìn tới, loại thứ hai hắn nhất định phải giày vò thành tàn phế mới bỏ qua. Đỗ Hậu chính là loại đàn ông này, loại càng có tuổi càng nhiều mùi vị.
Liếc nhìn Lê Khôi, thân hình đầm mà chắc, man lực hẳn là không nhỏ, hắn đối với loại chỉ biết dùng man lực này nửa điểm cũng không sợ, muốn làm sát thủ, bộ pháp cùng thiên diện thuật quan trọng như nhau, loại trâu đực như Lê Khôi hắn có thể thoả mái thả diều đến chết.
Lê Khôi nhìn thấy màu sắc quen thuộc trong mắt “Trần Từ”, nheo mắt có chút ghét bỏ, lại phân phó thêm một câu.
- Có thể đánh dập hết xương, nhưng vẫn không được chết.
Từ sau lưng “Trần Từ” vang lên giọng the thé.
- Hầu gia an tâm, lão nô sẽ chú ý.
Nói rồi Nguyễn Cung cầm thương lướt đến cùng Đỗ Hậu vây công “Trần Từ”. “Trần Từ” tiếp độ năm sáu chiêu mắt thấy đã bị hai người liên thủ có chút chống không nổi. Hắn mau chóng nhận ra hai tên này đều không phải hạng tầm thường. Đặc biệt là thương pháp của tên hoạn quan kia, nhịp nhàng mà không mất bá khí.
“Con mẹ nó một thân nam nhân vị kiếm khách thì kiếm chiêu âm tàn quỷ quyệt, còn tên hoạn quan lại tu tập được thương pháp bá khí như thế này, quái đản thật.”
"Trần Từ" biết là không có cửa thắng bèn thi triển bộ pháp uyển chuyển như rắn né tránh, móc từ trong ngực ra một chiếc còi đồng thổi mạnh. {Huýttt} một hồi tiếng còi vang khắp mấy dặm.
Đồng thời, pháo hiệu cầu viện của Lê Cẩn cũng bắn lên trời một tiếng {bụppp}.
Chốc lát sau bốn phương tám hướng nổi lên tiếng hô giết, sáu mươi tên thân binh của Lê Khôi bị tiếng còi, tiếng pháo làm giật mình nhưng vẫn theo bản năng kết trận chặn lối vào dịch trạm.
"Trần Từ" chạy thoát ra ngoài vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào dịch trạm. Ám sát không được thì cường công, phe “Trần Từ” có tới sáu nhất phẩm cao thủ, lại có hai trăm tử sỹ. Phe Lê Khôi chỉ có bốn nhất phẩm cao thủ cùng sáu mươi kiêu binh, nhìn thế nào cũng là bên mình có lợi thế.
“Trần Từ” quay sang thân ảnh mặc dạ hành phục khôi ngô như là trưng cầu ý kiến. Thân ảnh khôi ngô khẽ gật đầu dẫn hai người nữa lao về phía Lê Khôi, “Trần Từ” cùng hai người còn lại bắt cặp với Lê Cẩn, Đỗ Hậu cùng Nguyễn Cung.
Không phải bọn hắn không muốn chơi trò xa luân chiến, mà là tiếng pháo hiệu cầu viện của Lê Cẩn không cho chúng nhiều thời gian, hai ngàn quân của phủ Lị Nhân có thể đến bất cứ lúc nào.
Một bên câu kéo Đỗ Hậu một bên liếc nhìn ba tên nhất phẩm cao thủ vây công Lê Khôi, “Trần Từ” nhếch môi cười khẩy.
“Bại cục đã định, giãy dụa gì chứ”.
“Trần Từ” miễn cưỡng xem như đoán trúng kết quả, nhưng lại là phe hắn bại cục đã định mới đúng.
Thân ảnh cao to dẫn đầu là quyền pháp nhất phẩm cao thủ, trong lòng không dám có chút nào khinh thị, mới vừa đối mặt Lê Khôi hắn tung liền ba quyền, quyền phong ào ào như muốn xé rách cả không khí.
Lê Khôi bộ pháp chợt tiến chợt lùi hời hợt né hết. Lão trả một quyền, thế như bôn lôi trường không, lực như bài sơn đảo hải. {Huỵch … lách cách} Thân thể tên quyền pháp cao thủ đã bất động, hai chân hãm sâu làm vỡ cả sàn gỗ. Lê Khôi tung quyền thứ hai đem đầu tên quyền pháp cao thủ đánh nát như quả dưa hấu, khung cảnh huyết tinh đến cực điểm.
Cao thủ ra tay chính là như vậy, xem xét thời thế, tấn công toàn lực, đòn đòn chí mạng. Võ tướng thời xưa đấu tướng xuất thủ không quá tám chín chiêu, không đâm chết được đối phương thì thế của mình cũng đã hết, ai về nhà nấy. Cái trò quyết đấu ba trăm hiệp chẳng qua là thái kê lẫn nhau mổ mà thôi.
Sau lưng Lê Khôi, tên thương pháp nhất phẩm một thương bỗng nhiên vung mạnh xuống, thế tới hùng hồn hạo hãn. Lão hơi nghiêng người bước chéo về phía trước, nhẹ nhàng tránh sang một bên.
{Vút… Phanhhh} sàn gỗ cắt ra một cái vết rách dài cả trượng. Lê Khôi vận sức eo nghiêng người tung một cước như long tuỳ lôi điện. {Lách cách … huỵch.. răng rắc} Tên nhất phẩm thương thuật bật ngửa ra sau không thấy bò dậy nữa.
Tên nhất phẩm cao thủ còn lại quái khiếu quay đầu chạy.
“Trần Từ” đang gườm nhau với Lê Cẩn liếc mắt nhìn thấy tất cả , ánh mắt tràn ra một tia khiếp sợ, đoạn sắc mặt xám như tro tàn.
- Hình ý cảnh, xuất thủ tất thành hình ý … là tông … tông sư.
"Con mẹ nó, hôm nay bước chân ra khỏi nhà là chân trái hay phải, đi tập sát mười phần chắc tám chín lại gặp phải loại quái thai này."
Tông sư cũng không phải đao thương bất nhập không ai làm gì nổi. Tông Sư cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, tông sư cũng biết mệt mỏi kiệt quệ. Chỉ cần có đầy đủ nhân lực cùng thời gian hắn tự tin có thể mài chết một vị tông sư. Nhưng ai cho hắn thời gian, đào ở đâu ra đủ người hợp vây.
- Rút lui, nhanh lên, kẻ kia chính là tông sư, chúng ta không có thời gian mài chết hắn, mau rút.
Lê Khôi nghe thấy “Trần Từ” lớn giọng hò hét chỉ huy toán thích khách rút lui, cười nhạt nhấc cung, rút tên. Cây cung ba tạ rưỡi bị lão kéo căng như trăng khuyết.
{Phănggg} Mũi tên bay như sao sa, thế không thể đỡ, “Trần Từ” chỉ cảm giác hắn né về hướng nào cũng không thể thoát nổi mũi tên này. {Phập} mũi tên xuyên qua xương đùi phải của hắn.
{Phănggg}Lại một mũi tên nữa xuyên qua đùi còn lại. "Trần Từ" cúi đầu xuống nhìn hai bên đùi be bét máu, méo miệng cười khổ sở.
{Phănggg} … {Phănggg} … {Phănggg}…
Lê Khôi bắn một mạch năm sáu mũi tên ghim tất cả ba tên nhất phẩm cao thủ còn lại xuống đất. Trong giao chiến quy mô nhỏ, sức mạnh cỡ binh chủ như lão có thể quyết định thắng bại chiến tranh, huống chi là một trận ẩu đả.
Vòng ngoài dịch trạm, đám tử sĩ đang rút lui bị hơn hai trăm quân tốt bao vây. Phía trước là tường khiên scutum, phía sau là nỏ quân dụng. Lê Khôi tĩnh lặng nghe tiếng cuộc tàn sát văng vẳng vọng lại, lòng không một chút gợn sóng.