Lê Chiêm buông ống nhòm xuống đưa cho Trịnh Tú, hắn không nhịn được nói.
- Anh Tú, không thể không nói tân quân của công tử Niệm thực là đáng sợ, cứ thay phiên nhau khai hỏa như thế, em đồ là ngay cả quân Thiết Đột cũng không chịu được mấy hiệp.
Trịnh Tú đang loay hoay thao tác ống nhòm, nghe Lê Chiêm than không khỏi ngoạc miệng cười sảng khoái, trung thực mà nói, khi công tử Ý yêu cầu vệ Phủng Thánh của Lê Niệm mở rộng quân số, cải biên thành tân quân thì lão cũng có chút ngờ vực. Chỉ là thấy thư tay của Lê Khôi cùng mật chỉ của Tiên Đế mới phải miễn cưỡng thuận theo mà thôi, ai ngờ.
- Hà hà ... không phải sao, trước kia anh tự nhận là một tay cung nỏ cao cường, trong vòng mười trượng (40 m) có thể bắn qua vòng sắt trên long đao. Thế nhưng sờ vào điểu thương của công tử Ý mới biết, trên chiến trường, bản lĩnh có cao cường hơn nữa cũng không chống nổi một loạt bắn cấp tập. Cung săn không bắt xuyên được giáp sắt, kể cả cung chiến, ở ngoài mười trượng cũng không làm gì nổi bố diện giáp. Nỏ chiến tốt hơn một chút, có thể phá giáp trong khoảng mười lăm đến hai mươi trượng. Nhưng điểu thương thì khác, chưa nói đâu xa, bốn ngày trước, anh tận mắt thấy thằng Hoàng Túc bị điểu thương bắn xuyên bố diện giáp từ khoảng cách bốn mươi lăm trượng (180 m).
Nhắc đến uy lực của điểu thương, Lê Chiêm không khỏi nhếch mép cười đắc ý, hắn đã xem xét qua bố diện giáp của Hoàng Túc, các tấm giáp chỉ dày khoảng ba đến bốn ly (1,2-1,6 mm) làm sao chống nổi đạn chì của điểu thương.
Điểu thương sản xuất loạt của công xưởng Vĩnh Xương sử dụng nòng dài ba thước (1 m2), cỡ nòng bốn mươi hai ly (16,8 mm). Mỗi phát súng cần đốt ba lạng thuốc nổ (113,4 g) bắn viên đạn chì nặng bảy đồng năm ly (28,35 g) có thể xuyên qua tấm sắt dày một phân (4 mm) ở khoảng cách hai mươi trượng (80m). Nếu mục tiêu là ván gỗ sồi có cùng khoảng cách thì viên đạn đó có thể dễ dàng xuyên qua tấm ván dày ba tấc năm phân (140 mm).
Nếu như thế vẫn chưa đủ đáng sợ thì ở khoảng cách hai mươi lăm trượng (100m) độ chuẩn xác của loại điểu thương này đủ để đạt tỉ lệ bắn trúng 10/ 10 đối với bia ngắm đường kính một thước hai tấc (48 cm), đương nhiên là trong điều kiện kín gió. Nếu khoảng cách tăng lên ba mươi mốt trượng (124 m), độ tản mát của đạn tăng lên thành một thước năm tấc (60 cm).
Đối với Lê Ý, độ tản mát một thước năm tấc đã là chấp nhận được, vì vậy thay vì để binh lính vào tầm bắn hiệu quả của cung nỏ là mười đến mười lăm trượng (40-60 m) mới bắn thì nó để binh lính tập bắn ở khoảng cách từ hai mươi đến ba mươi trượng (80-120 m).
Vừa đủ để đứng ngoài tầm bắn xuyên giáp của cung nỏ, lại đủ gần để đạn chì bắn xuyên qua giáp sắt hay rào gỗ.
Nói đùa cái gì, ngay từ cuối thế kỷ 16, súng musket của người Tây Âu đã có thể bắn chết người mặc giáp tấp dày 1mm ở khoảng cách bốn trăm thước anh (364m), tầm sát thương của súng musket lên tới 600 thước anh (546 m) đối với người không mặc giáp.
Vậy nên câu chuyện ở đây chỉ là Phủng Thánh quân bắn có trúng hay không, chứ ở khoảng cách ba mươi trượng (120 m) thì trúng đạn không chết cũng trọng thương, chưa tính đến nhiễm độc chì.
...
Trong lúc Lê Chiêm, Trịnh Tú đang vô sỷ vuốt đuôi nhau thì Xa văn Thành cũng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần. Thoát ra khỏi trạng thái đờ đẫn, hắn hướng thân tín vẫn đang bị chấn kinh bên cạnh hét lớn.
- A Sùng, gọi thêm người ra giữ chân rào đá, nhanh lên, cần thêm người giữ chân rào đá.
Gần ba ngàn người hắn đem đến Tà Niết lần này trừ tám trăm người giữ hai bên vách núi, còn lại hơn hai ngàn người đều đóng quân trong bản, Xa văn Thành chia làm năm phần, ba phần thay phiên nhau giữ tường đá suốt ngay đêm, một phần làm đội sự bị, phần cuối cùng dưới tay hắn chịu trách nhiệm làm quân pháp quan, nói thẳng ra là đội trừng giới, chuyên xử lý kẻ bỏ chạy.
Theo kế hoạch của hắn thì cứ thay phiên nhau như thế ít nhất cũng có thể giữ tường đá được ba đến bốn ngày cho Cầm Sương dẫn người rút quân. Đủ thời gian rồi hắn sẽ đương đêm chạy theo sau Cầm Sương khóa đuôi, may mắn có khi vẫn giữ được mạng mình lẫn hơn ngàn thân tín.
Cơ mà, ngay phiên đầu tiên giáp mặt người Việt, chỉ mất ba loạt bắn mà hơn bốn trăm người đứng giữ rào đá đã ngã xuống quá một phần tư, can tội chen vai thích cánh xếp thành hai hàng dày đặc chờ kẻ địch đẩy tới dựa thế trên cao mà bắn xuống, ai ngờ.
Vậy nên khi quân Việt bắn loạt đạn đầu tiên đã có tới hơn sáu mươi tên trúng đạn, loạt thứ hai cũng có hơn bốn mươi tên chưa kịp định thần bị đưa đi gặp tổ tiên, đến loạt đạn thứ ba thì ai nấy đều đã núp xuống tường đá nên không có thiệt hại gì mấy.
Với tinh thần của đám thổ binh như hiện tại mà quân địch thừa cơ đánh tới thì không lấy gì chống nổi.
Tên thân tín tên A Sùng nhanh chóng chạy về phía sau hò hét lấy thêm hai trăm người chạy đến thủ tường tây. Xa văn Thành xót ruột dặn dò.
- Đồ ngu, cúi thấp cái lưng xuống, muốn chết ...
Hắn chưa nói xong thì [huýttt ... đoàng ... đoàng ... đoàng] tiến còi đồng chói tai réo lên, theo đó là tiếng sấm rền đòi mạng của điểu thương đúng hẹn mà tới.
[Vèo ... phập ... huỵch ...] theo tiếng đạn réo, Xa văn Thành thống khổ nhắm mắt lại nghe tiếng đạn chì xâm nhập vào cơ thể, tiếng xác người đổ rạp xuống đất, chỉ một loạt đạn đã đưa gần ba mươi tên thổ binh về với đất mẹ. Số còn lại dường như mới nhận thấy uy hiếp, cùng nhau nằm rạp xuống.
Xa văn Thành mở mắt ra, trong mắt không còn chút tình cảm nào, chỉ còn lãnh tĩnh đến lạ.
- Bình tĩnh, hít thở thật sâu ... đúng rồi...
[Huýttt ... đoàng ... đoàng ... đoàng ... vèo ... thịch ... phanh] trong tiếng điểu thương như sấm rền, đạn rơi như sao sa, chỉ nghe giọng hắn đanh thép mà chắc nịch vang khắp tường tây.
- ... chậm rãi giữ nguyên tư thế bò đến tường đá ...
...
Xa hai dặm phía tây tường đá, Trịnh Tú buông ống nhòm xuống nói với Lê Chiêm.
- Tên chỉ huy cái bản này cũng coi là có chút đạo hạnh, nhanh như thế đã ổn định tình hình, không để vỡ trận nhanh như lũy Việt Châu.
Lê Chiêm bắt lấy ống nhòm quan sát một lúc cũng gật đầu nói.
- Thế thì không tránh được đổ quân vào đánh xáp lá cà rồi.
Trịnh Tú phất tay, bốn trên tám tên quan lang, phù nạm đồng loạt đứng dậy đích thân cầm đầu con em dưới tay chuẩn bị cường công bản Tà Niết. Chỉ chưa đến một khắc (14 phút 24 giây) sau, cả bốn người đồng loạt dẫn người của mình theo ghề đất bên trái thấp hơn vượt qua đội hình điểu thương, cứ thế chậm rãi bò lên đồi áp sát tường đá.
Tiếng trống đồng sau lưng Lê Chiêm đột nhiên vang lên từng hồi dồn dập, còi đồng phía trước nghe thấy tiếng trồng cũng thay đổi cách ra hiệu, đổi từ một hồi dài thành hai hồi ngắn một hồi dài.
[Huýt ... huýt ... huýttt ...] theo tiếng còi đồng, quân Phủng Thánh từ hàng thứ ba nạp đạn xong ngay lập tức di chuyển lên phía trước hàng thứ nhất hai bước, sau đó đồng loạt dừng lại bắn một loạt áp chế lên tường đá.
[Huýt ... huýt ... huýttt ...] hàng thứ hai cũng tương tự như thế, sải bước lên trước hàng thứ nhất cùng hàng thứ ba hai bước rồi dừng lại bắn cấp tập.
[Huýt ... huýt ... huýttt ...] cứ tuần tự như vậy, quân Phủng Thánh theo ghề đất cao bên phải, tiếp tục duy trì độ cao với quân trong bản, chậm rãi theo bước hai hàng thổ binh đi trước, tiến từng bước vững chắc về phía bản Tà Niết.
Quách Luân tay cầm kiếm tay cầm khiên dẫn đầu thổ binh mường Lũng Cao hừng hực khí thế hét lớn.
- Ô ông có lệnh, người đầu tiên lên được tường đá thưởng ba mươi đồng bạc trắng, được quyền ưu tiên chọn ả đàn bà xinh đẹp nhất trong bản Tà Niết ... thời cơ phát tài là đây, ngay hôm nay, anh em theo ta, lên ...
- Hai ba, lên ... hai ba, lên ... hai ba, lên ...
Hơn ngàn tên thổ binh nghe thấy vậy cũng hò hét tiến lên dưới làn đạn điểu thương yểm trợ.
[Huýttt ... đoàng ... đoàng ... đoàng ... vèo ... thịch ... phanh]
...
Xa văn Thành lạnh lùng nhìn đám thổ binh người Mường, người Thái chen vai thích cánh xếp thành tường khiên, khí thế như hồng leo lên ghề đất cao trước tường đá phía tây, trong mắt không một chút gợn sóng.
Đợi chúng tiến vào tầm hai mươi trượng, ngay sau khi một loạt đạn vừa qua, hắn hét lớn.
- Ném đá xuống ... bắn tên ... nhanh lên bắn tên trước khi chúng bắn loạt đạn tiếp theo ...
Nghe thấy giọng chắc nịch của thủ lĩnh, đám thổ binh núp sau tường đã lóc nhóc ngoi đầu dậy ai có nỏ thì bắn tên, ai không có nỏ thì ném đá.
[Phanh ... phanh ... phanh ... vù ... vù ...] mũi tên, đá tảng từ trên cao bắn xuống gần như không bị mất động lực đáng kể, rít gào hướng về phía đội hình quân tấn công đang vất vả tiến lên dốc.
[kịch ... kịch ... kịch ... bịch ... phập ... phốc ] Tiếng mũi tên , đá tảng rơi vào khiên mây, vào thân người như tiếng mưa rào, chẳng mấy chốc đã có hơn hai mươi người trúng tên, đá bỏ mình.
Thấy kẻ địch bắt đầu có thương vong, đáy mắt Xa văn Thành cũng không khỏi có chút nhẹ nhõm, không để trễ giây nào, hắn lại hét lớn.
- Không được ham bắn, núp hết xuống ...
[Huýttt ... đoàng ... đoàng ... đoàng ... vèo ... phịch ... phanh] không đợi hắn hét xong, điểu thương của quân Việt đã lại khai hỏa. Ngay lập tức có mấy tên thổ binh ham chiến bị bắn cho đỏ trắng văng tứ tung.
Xa văn Thành không khỏi cảm giác máu dồn lên hai bên thái dương căng cứng.
“Không sợ kẻ thù mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội đần như heo. Lũ ngu này!”
- Không được ham chiến công, sau khi kẻ địch bắt xong thì nhú lên tấn công một đợt thôi ... không được ham bắn.
...
- Bẩm ô ông, bọn chúng chờ điểu thương của ta bắn cấp tập xong mới nhú đầu ra đánh trả, thương vong của ta ngày một lớn.
Chỉ bốn năm đợt đáp trả của kẻ địch đã gây gần một trăm thiệt hại, Cao Tung đứng sau lưng Lê Chiêm không khỏi xót ruột, gấp tiếng nói. Trịnh Tú vẻ mặt điềm nhiên như không, hướng về tên thân binh bên cạnh sai hắn đánh kẻng thu binh.
[Keng keng, keng ... keng keng, keng ...] Hơn một ngàn thổ binh đang chật vật tiến lên nghe thấy tiếng kẻng như trút được gánh nặng, ai theo đội nấy giữ vững tường khiên rút lui, không quên đem xác tử sỹ cùng người bị thương trở về.
Trong quân doanh có cồn cao độ cùng y sỹ, chỉ cần đem người bị thương về đến nơi, ít nhất còn một đường hy vọng được cứu chữa.
Điểu thương cũng tăng tốc độ bắn áp chế quân thủ lũy, yểm trợ cho quân công lũy rút lui.
Xa văn Thành nhìn thấy quân Việt bỏ lại gần một trăm cái xác không khỏi thở phào một hơi, tuy nhiên, đuôi mắt liếc về phía tường đá thấy gần hai trăm người chết và bị thương. Ánh mắt hắn lại trở nên nặng nề, cứ cái tốc độ tiêu hao này, già lắm cũng chỉ thủ được hai ngày, thậm chí không đến. Hít sâu một hơi, Xa văn Thành hướng tên thân tín nói.
- A Sùng, để người của phiên thứ hai lên thay phiên thứ nhất, còn người của phiên thứ ba, sai bọn chúng chăm sóc người bị thương, chôn cất tử sỹ đi.
- Vâng.
A Sùng lĩnh mệnh đi rồi, Xa văn Thành chậm rãi bước đến gần rào đá, đám thổ binh vừa trải qua một trận ác chiến rối rít lên tiếng chào, hắn đối với tất cả lời chào đều là kiên trì mà nhẫn nại gật đầu thăm hỏi.
Vươn tay lên sờ vào rào gỗ phía trên rào đá, cây gỗ tươi to bằng bắp chân, chỉ mới được đốn hạ rồi ghép lại mấy ngày nay, trên từng thân gỗ đều có vết máu vẩy lên be bét, lốm đốm cả đỏ cả đen. Đưa ngón tay vào trong thân một cây gỗ lim, hắn móc ra một viên đạn chì đã bị biến dạng không còn là hình cầu nữa.
Đây, chính thứ vũ khí này là nguồn cơn cho áp lực ngàn cân đè lên vai hắn, mân mê viên chì, Xa văn Thành hướng mắt xuống suối Sập, quân Việt đã bắt đầu dựng lều kết trại khắp hai bên bờ suối, doanh trướng kín mít tới cuối chân trời.
Đột nhiên sau lưng hắn có tiếng ồm ồm như chuông đồng.
- Vì sao quân Việt không đánh tiếp, ta đồ cả chết cả bị thương bọn chúng mất chưa đến một trăm người.
Người đến là Cầm Sinh, em trai cùng mẹ của Cầm Sương, quan hệ của hắn với Xa văn Thành rất tốt. Để thủ tín với Xa văn Thành, Cầm Sương sai hắn đến bản Tà Niết này cùng Xa văn Thành tử thủ. Xa văn Thành vẫn chăm chú dõi mắt về phía quân doanh dọc hai bên bờ suối Sập, không quay lại, chậm rãi trả lời.
- Đánh lâu không được, sỹ khí sẽ suy, chiến trận không thể đánh một lèo như thế, kể cả có thắng cũng là thảm thắng, không đáng.
Cầm Sinh vẻ mặt khinh ghét nói.
- Bọn chó người xuôi này, đánh trận một màu âm u đầy tử khí, tuyệt không giống người Thái chúng ta anh dũng phấn chiến.
Xa văn Thành cười ha hả, quay lại vỗ vai Cầm Sinh nói.
- Kẻ thiện chiến không cần chiến công hiển hách, mỗi một trận đều là cưỡi ngựa đi đầu phấn chiến, không chỉ bọn chúng, ngay cả người Thái chúng ta cũng không đủ mạng chơi trò đó. Mày thấy cuộc chiến này chưa đủ kích tình thì có thể đem năm trăm quân Mường Thanh xuống doanh trại người xuôi khiêu chiến, anh tuyệt không ngăn cản. Mày thắng, anh vì mày mở tiệc khánh công, mày thua, anh sẽ bỏ Tà Niết bỏ chạy, về Mường Mỗi chăm sóc vợ con mày.
Cầm Sinh bĩu môi nhưng cũng không phản bác, Xa văn Thành nghiêm túc chụp lấy hai vai Cầm Sinh.
- A Sinh, nhớ lấy, sau này không được lỗ mãng như thế, người Thái chúng ta quá thừa vũ dũng nhưng lại không biết tính toán điểm dừng, đây là chỗ yếu. Anh có dự cảm là chúng ta thủ không quá mặt trời lặn ngày mai, đến lúc đó mày phải đem người chạy trước, vợ con anh đều giao vào tay mày cả. Mày cứ lỗ mãng thế này, anh không an tâm.
Kẻ sỹ vì người tri kỷ mà chết, tuy chỉ mới quen biết hơn tháng nay nhưng Xa văn Thành cùng Cầm Sinh đã sớm coi nhau như anh em ruột, vì vậy - trong trường hợp xấu nhất - Xa văn Thành sẵn sàng ở lại chặn hậu cho Cầm Sinh chạy trước, càng tin tưởng giao vợ con vào tay Cầm Sinh.
Cầm Sinh nhìn thật sâu vào mắt Xa văn Thành, chỉ thấy hắn đã ôm một bầu tử chí, Cầm Sinh lặng người ngẫm nghĩ một lát đoạn đối với Xa văn Thành lạy ba lạy, kiên quyết nói.
- Lời anh nói, em đã ghi nhớ, anh cứ yên tâm chuyện vợ con, chỉ cần một ngày thằng Sinh này còn thở sẽ không để chị dâu và hai cháu chịu chút ủy khuất nào.
...
Trong quân trướng của Lê Khiêm, mười mấy chỉ huy đang ngồi với nhau bàn bạc. Một tên phù nạm người Thái là Vi văn Lương chắp tay nói.
- Bẩm đại nhân, Xa văn Thành cắt cử quân thủ Tà Niết có chút lõi đời, vừa nãy quân ta rút lui hắn ngay lập tức tay bằng ba bốn trăm người mới còn sung sức, tám trăm người ở hai bên vách núi lại nhất quyết không động. Cứ cách đánh như hôm nay, dựa vào địa thế bản Tà Niết hiểm yếu, hắn chỉ cần mỗi phiên bốn trăm người là có thể đem Tà Niết giữ vững, một ngày thay hai ba phiên, y theo cách này quân ta khó mà phá quan.
Một tên quan lang khác cũng lên tiếng ủng hộ.
- Bản Tà Niết địa thế quá hiểm, cao hơn lòng suối ba bốn mươi trượng, ghề đất cao tương đương với Tà Niết chỉ rộng có hơn ba mươi trượng, cứ như hôm nay, quân ta là phe tấn công không thể tùy nghi dàn trận thi thố tài năng, chỉ có thể theo ghề đất cao mà đội tên chịu đá cường công.
Ngay cả Cao Tung cũng chắp tay hướng Lê Chiêm, Trịnh Tú nói.
- Hai vị ô ông, Xa văn Thành chỉ cần phòng ngự chu đáo, tính toán thể lực quân tốt phù hợp thì Tà Niết có khác gì tường đồng vách sắt, quân ta nghe chừng khó mà kham nổi thiệt hại.
- ...
Lê Chiêm đưa tay lên day day trán không nói, Trịnh Tú điềm nhiên hỏi.
- Nói như vậy, chỉ cần điểu thương có thể tạo điều kiện đủ cho tụi bây tiến đến rào đá là được, đúng không.
Quách Luân đứng ra chém đinh chặt sắt nói.
- Chỉ cần áp chế nỏ thủ của bọn chúng đủ để chúng tôi có thể tiến đánh sáp lá cà thì có gì phải sợ.
Trịnh Tú đứng dậy cười giả lả nói.
- Được, cứ như thế đi, ta đảm bảo, ngày mai điểu thương của ta sẽ khiến chúng không ngóc đầu dậy được, đêm nay để anh em binh sỹ nghỉ ngơi thật kỹ đi, ngày mai giờ mão thổi cơm, giờ thìn công lũy.
Đám quan lang, phù nạm đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt chắp tay vái.
- Rõ (x8)