• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Ý vốn chỉ định ở lại Quảng Châu độ hơn một tuần, cuối cùng đến nay đã hơn hai tuần vẫn chưa lên đường. Nói ra thì mệt mỏi, nó vốn chỉ muốn xác định lằn ranh phân chia lợi ích với quan phủ cùng Quảng Châu, Triều Châu hai đại thương hành rồi lên đường cấp tốc đi Tuyền Châu.

Lâm thị gia chủ rất muốn thương hội Vĩnh Xương đặt một thương lâu ở đất Mân, ngàn năm vọng tộc Lâm thị, không coi nhẹ được.

Hiềm một nỗi mấy ngày nay Quảng Đông Bố chính Sứ ty - Tả Bố chính Sứ Yết Kê đại nhân lại về Quảng Châu. Nói thẳng ra là mấy tháng nay Cố thị dựa hơi Tri phủ Quảng Châu chèn ép Quảng Châu thương hành.

Ai cũng biết Tả Bố chính sứ đại nhân cùng với Quảng châu Tri phủ đại nhân là cùng một phe, nhưng nói gì thì nói, Cố gia dựa thế Tri phủ phu nhân chèn ép thương hành của phủ thành cũng có chút khó coi.

Nói đùa cái gì, thương buôn nhà Minh phần lớn đều xuất thân thư hương môn đệ, thế gia vọng tộc cả dây mơ rễ má khắp nơi. Đừng nhìn Quảng Châu thương hành bị Triều Châu thương hành vờn cho dục tiên dục tử mà hiểu nhầm, đó là vì Cố gia lưng dựa vào Mân Trung Lâm thị nen bọn chúng phải nhẫn nhục chịu đựng mà thôi.

Quảng Châu thương hành không làm gì được Triều Châu thương hành không có nghĩa là bọn chúng không làm gì được một Tả Bố chính Sứ như hắn. Nhất là lúc này trên triều đường lão sư của Yết Kê – Hà Văn Uyên đang mọi bề thất thế buộc phải về vườn trồng rau nuôi cá.

Ân sư của Yết Kê là danh sỹ Giang Tây Hà Văn Uyên, Uyên thi đậu Tiến sỹ năm Vĩnh Lạc thứ 16 (1418), hơn hai mươi năm làm quan.

Đến năm Chính Thống thứ 6 (1441) Hà Văn Uyên đứng ra can gián Chính Thống Đế không nên động binh Lộc Xuyên, bị Vương Chấn ghét gán cho tội liên đới mà bị bỏ tù, đầu năm nay vì bệnh tật nên mới được tha về quê dưỡng lão.

Những lúc như thế này Quảng Châu thương hành vận dụng quan hệ áp lực lên Yết Kê mà lão không có chút thái độ nào thì cũng khó xem.

Thành ra vừa có tin phân tranh giữa Quảng Châu thương hành cùng Triều châu thương hành đến hồi quyết định, Tả Bố chính Sứ đại nhân của chúng ta liền mượn cớ về Quảng Xương thăm thầy, cắp đít chạy một mạch về Giang Tây.

Yết Kê vì giải quyết vấn đề thiên tai, mất mùa, nạn dân từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay nên cho tới bây giờ vẫn chưa có thời gian về thăm thầy.

Yết Kê canh đúng lúc bọn Lê Ý, Trịnh Đạo sang Quảng Châu quyết thắng bại thì mượn cớ về thăm thầy lẩn đi một thời gian cho đỡ buốt óc.

Nay thấy các bên đã bắt đầu ngồi lại với nhau phân chia lợi ích, Yết Kê cũng thỏa mái về Quảng Đông tiếp tục nhảy nhót dây máu ăn phần.

Trong trang viên của Phương gia ở ngoại thành Quảng Châu, Yết Kê ngồi trên chủ vị ở khách sảnh, thỏa mái uống một ngụm trà rồi nói.

- Chốt như vậy đi, lợi nhuận chuyển hàng vào Hồ Quảng, Giang Tây tính phần của Vĩnh Xương thương hành 19%, phần của bản quan 21%, phần của Tri phủ Phương Tá đại nhân 15%. Tổng cộng là 55%, còn lại 45% hai nhà thương hành lẫn nhau chia, như thế nào?

Phương Tá cùng Lê Ý ngồi hai bên tả hữu đều vuốt cằm ra chiều không có dị nghị gì. Đừng nhin mười mấy hai mươi phần trăm lầm tưởng là nhiều, trung thực mà nói, bất kể là Yết Kê, Phương Tá hay Lê Ý cũng chỉ có năng lực ăn một phần nhỏ trong số đó.

Yết Kê ngoài phần của bản thân còn phải tính phần của ân sư Hà Văn Uyên, Hữu Bố chính Sứ đại nhân cùng quan viên dưới quyền, phần thực thu về đến tay hắn tầm 5-6% là cùng.

Phương Tá cũng thế, cũng phải chia cho bản gia ở Tô Hàng, cho nhà vợ ở Mân Trung, cho quan viên dưới quyền, thực thu về tay hắn tầm 3% đã coi là khá.

Lê Ý thì khỏi bàn, thương hội Vĩnh Xương tới hơn hai mươi nhà, nhà Lê Ý nắm 13% cổ phần quy ra cũng chỉ được 2,5% mối lợi từ hợp đồng này mà thôi.

Phần tiếp theo là chuyện của hai thương hội phân chia với nhau. Quảng Châu thương hành quy thua nhưng Triều Châu thương hành muốn hoàn toàn đá đít Quảng Châu thương hành khỏi mối làm ăn này nói nghe thì dễ.

Chưa kể đến quan hệ phức tạp giữa Quảng Châu thương hành với một số vị đại nhân trên triều, chỉ riêng Quảng Châu tri phủ Phương Tá đại nhân cũng không phải dễ qua.

Phương Tá không ngu, Cố thị có thể vì quan hệ với nhà vợ hắn là Mân Trung Lâm thị mà gia nhập vào mối làm ăn này chia một chén canh không có nghĩa là Triều Châu thương hành đã trở thành thương hội của thành Quảng Châu.

Hắn cần đích nữ của Lâm thị để nâng cao dòng dõi của mình cũng không đồng nghĩa với Phương Tá sẽ bịt tai che mắt để thương hội chính của phủ thành bị người ngoài dẫm chết.

Bất kể là quan hệ, dòng dõi của Lâm thị hay thuế phú của Quảng Châu thương hành đều là vốn liếng của hắn cả.

Thậm chí, hắn cùng Yết Kê đại nhân hai vị quan phụ mẫu đứng ra đảm bảo cho Quảng Châu thương hành ăn phần lớn trong hợp đồng này cũng không phải không được.

Thế nhưng đầu năm nay Phương Tá hắn cùng Yết Kê đại nhân đứng ra kêu gọi quyên góp mà đám nho thương của Quảng Châu thương hành mỗi nhà chỉ góp vài chục lượng bạc lấy lệ.

Làm như vậy có khác gì bôi tro trát trấu lên mặt hai vị quan phụ mẫu đại nhân. Đối diện thì sao, Triều Châu thương hành cứ mỗi nhà lại ra vài trăm gần ngàn lượng bạc.

Tri phủ Triều Châu mũi đã sắp vểnh lên trời, nói đùa cái gì, cứu tế nạn nhân là chứng tích, là tư lịch đấy, thăng quan tiến tước đều dựa vào đó cả. Chặn đường quan lộ như thù đoạt vợ giết cha.

Thế nên bọn ôn con Quảng Châu thương hành không có lý lẽ nào đòi Phương Tá đại nhân nhà chúng ta đứng ra làm chủ. Bọn chúng đã làm mùng một há lại có mặt mũi trách quan phụ mẫu đại nhân làm mười lăm?

Phương Tá đủng đỉnh ngồi nhìn mười mấy tên nho thưởng của hai bên đứng ra đấu khẩu, khóe miệng nhếch lên một đường nghiền ngẫm.

- ...

- Ông chủ Cố chia như thế sai rồi, Quảng Châu thương hành chúng ta bốn năm nay gầy dựng quan hệ, tìm tòi đường dây mới có nhưingx thuận tiện như ngày hôm nay. Ông chủ Cố đây há miệng ra đòi ăn tới ba mươi lăm phần trăm không khỏi có chút quá đáng.

Cố Vinh tựa hồ ăn chắc Thôi Hiến, không vội không chậm trả lời

- Ông chủ Thôi có lẽ đã quên, Cố gia chúng ta đối với Vũ Xương Thư thị, Trường Sa Lý thị cũng có một chút quan hệ, so với chỗ dựa của các ngài là Nhạc Dương Bùi thị lại thua kém chỗ nào? Chưa nói Bùi Luân - Bùi Cảnh Nghi đại nhân vẫn chỉ là Hầu Giảng Học sỹ, lui một bước kể cả Bùi đại nhân có trở thành Nội các Học sỹ thì Thư thị cùng Lý thị vẫn không chút nào thua kém Bùi thị a.

Phương Từ ngồi bên cạnh Thôi Hiến cũng không bị Cố Vinh dọa sợ, cười nhạt nói.

- Lý là như thế, nhưng ngài thử nói xem bây giờ chắp nối cùng Thư thị, Lý thị xây dựng lại mạng lưới phân phối từ đầu, nói ít cũng bị liên lụy một hai năm tiền lãi. Quảng Châu thương hành đương nhiên là chờ được, dù gì so với hơn nửa năm nay cũng không có khác biệt gì lớn. Chỉ e là hai vị phụ mẫu đại nhân cùng Vĩnh Xương thương hành có ý kiến a.

Uống một hớp trà, Phương Từ đủng đỉnh.

- Lại nói, cách đây mấy ngày Phương Mỗ có nghe tiếng gió ở Yên kinh truyền ra, tháng trước Bùi đại nhân đứng ra can gián Bệ Hạ siêng năng quốc sự. Hoạn quan Vương Chấn có ý ghen ghét, vu tội bắt giam Bùi đại nhân, nhưng hôm sau Bệ Hạ lên triều liền hỏi tả hữu “Bùi sinh ở đâu?”. Thế là Vương Chấn không thể không cung kính mà đích thân đưa Bùi đại nhân ra khỏi chiếu ngục đấy. Không biết tin này đã đến tai chư vị đại nhân hay chưa?

Không chỉ Cố Vinh, Yết Kê, Phương Tá nghe Phương Từ nói ra tin tức động trời này có chút nhíu mày. Mấy năm nay Trương Thái hậu hoăng thệ, tam Dương thủ phụ lui dần về phía sau, Vương Chấn có thể nói là quyền khuynh triều dã.

Ngay cả Hàn lâm viện Hầu giảng Lưu Cầu mà Chấn nói giết là giết, vu cho tội “có lẽ có” sai người phân thây ở chiếu ngục. Triều đình bây giờ chỉ còn Anh quốc Trương Phụ còn dám trả treo với Chấn mà thôi.

Thế mà từ thông tin trong lời Phương Từ, Hàn lâm viên Hầu giảng còn lại - Bùi Luân đại nhân vậy mà dám tiếp tục dâng sớ can gián Chu Kỳ Trấn.

Bùi Luân làm chuyện này so với xin chết khác nhau ở chỗ nào? Cuối cùng đích thân Chu Kỳ Trấn lại đứng ra bảo kê cho Luân, một chút biểu hiện bên ngoài đã đủ để thấy Bùi Luân tương lai ắt được trọng dụng, tay nắm quyền to.

Cứ đà này độ mươi mười lăm năm nữa Bùi Luân ngồi lên ghế thủ phụ cũng không phải không thể.

Yết Kê không khỏi có điều suy nghĩ, ân sư của hắn Hà Văn Uyên bởi vì can gián Chu Kỳ Trấn không nên phát binh Lộc Xuyên mà bị Vương Chấn ghen ghét làm hại. Phải chăng lần này Hoàng Đế bảo kê cho Bùi Luân là một cơ hội để ân sư của hắn quay lại chính đàn?

Nói như thế không phải năm trước năm sau mà thành, nhưng người làm chính trị ăn nhau ở đường dài.

Theo xu hướng này sớm thì vài ba năm, muộn thì dăm bảy năm ân sư của hắn sẽ được trọng dụng trở lại.

Đến khi đó con đường thăng tiến của hắn chẳng phải sẽ rộng mở hay sao? Như vậy ... từ bây giờ phải tìm cách thắt chặt quan hệ với Nhạc Dương Bùi thị.

Nghĩ đến đây ánh mắt Yết Kê nhìn về phía Phương Từ cùng đám nho thương Quảng Châu thương hành không khỏi dịu lại, so với lợi ích khi Bùi Luân thượng vị, chút khó chịu khi quyên góp lương tiền cứu tế bị qua loa cho có lại đáng là gì!

Lê Ý ngồi bên phải Yết Kê cũng bất giác nheo mắt lại. Xem ra Chu Kỳ Trấn không đần độn như lịch sử miêu tả, tam Dương thủ phụ vừa xuống đài liền thả chó ra cắn xé, xua tan bè lũ quan lại triều trước. Trong lúc thả chó vẫn không quên đào tạo thủ phụ đời kế tiếp phục vụ cho mình.

Phe quan văn đang như rắn không đầu vô lực hoàn trả, bây giờ nhìn thấy tín hiệu của Hoàng Đế ắt sẽ biết phải hướng về phía ai bão đoàn sưởi ấm, đó là gầy dựng thế lực cho thủ phụ đời tiếp theo.

Đợi đến lúc bọn Bùi Luân, Hà Văn Uyên lông cánh đã vững vàng cả rồi bắt bọn chó dữ đem nấu nồi rượu mận. Quân thần cùng nhau ăn nhậu, không phải trên dưới đều vui vẻ cả sao.

“Con mẹ nó, ngồi trên chiếc long ỷ kia không có tên nào là loại hiền lành gì, rặt một lò tiếu diện hổ!”

Trong lòng chửi thề một câu, Lê Ý cũng cùng Yết kê đi đến một kết luận duy nhất, Nhạc Dương Bùi thị nhất định phải giao hảo.

Nghĩ đến đây, nó không nhịn được đưa mắt nhìn Yết Kê, Phương Tá hai vị đại nhân. Yết Kê đại nhân tựa như không nhận ra ánh mắt soi mói của Lê Ý, [khụ] một tiếng cất lời.

- Nói như vậy ông chủ Phương có vẻ có lý hơn, không chỉ bản quan mà Phương tri phủ, Lê công tử đây hẳn là đều không thể chấp nhận được lợi tức suy giảm trong vòng hai năm tới, hai vị nói có đúng không?

Phương Tá cùng Lê Ý méo cả miệng, con mẹ nó lão già chết tiệt, khiêng nồi một mình không được à, hà cớ gì kéo bọn ta vào.

Bụng nghĩ như thế, ngoài miệng hai người vẫn là đồng tình liên tục.

- Yết đại nhân nói phải lắm, bản quan cũng là ý đó.

- Ý cũng là cùng một nhịp thở với hai vị đại nhân ...

Yết Kê hài lòng kéo hai tên này xuống nước, nói gì thì nói, đắc tội Lâm thị mà không có tên con rể như Phương Tá cùng đối tác độc quyền như Lê Ý thì Tả Bố chính Sứ đại nhân như lão cũng không có nắm chắc gì.

Cố Vinh nghe thấy ba người bày tỏ thái độ chỉ cảm thấy từ xương cụt đẩy lên đầu một luồng bất lực, miếng ăn vào miệng rồi vẫn phải nhả ra.

Tuy Triều Châu thương hành dựa hơi Lâm thị chắc chắn sẽ không bị đá ra khỏi cuộc chơi này, thế nhưng có thể tranh thủ được bao nhiêu phần trăm, bây giờ phải dựa vào bản sự.

- Ông chủ Phương đã nói như thế, Cố mỗ cũng không ngại lùi một bước để tỏ thành ý ...

- ...

Từ giữa giờ chiều đến nhá nhem tối, mười mấy tên nho thương hai bên dựa vào lý lẽ mà biện luận, hơn thua với nhau từng phần trăm một, Lê Ý cũng không biết mình đã ngủ gật đến lần thứ mấy mới nghe Yết Kê giọng sang sảng cười nói.

- Bản quan cho rằng đã chốt được rồi đấy, người đâu, viết vào khế ước, Quảng Châu thương hành được chia 18%, Triều Châu thương hành được chia 27%, mỗi ba năm chia lại một lần.

Đối với Quảng Châu thương hành, đây đã coi là chấp nhận được, Triều Châu thương hành dựa lưng vào Mân Trung Lâm thị nghiễm nhiên được ăn phần lớn hơn.

Phương Từ khoác lên tấm da hổ Bùi Luân tuy rằng uy lực, nhưng nói cho đúng ra thì Bùi Luân hiện tại vẫn chỉ là Hàn lâm viện Hầu giảng Học sỹ. Tương lai thủ phụ cũng chỉ là mọi người thôi diễn đoán ý Chu Kỳ Trấn, cứ chờ khi nào hắn vào được Nội các thì con bài này mới đủ sức xuay chuyển càn khôn, bây giờ vẫn non một chút.

Thành ra, Quảng Châu thương hành tung hết bài vở cũng chỉ là đáng để Triều Châu thương hành lùi bước đến thế mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK