Lê Niệm không nói gì nữa, ngồi xuống ghế đẩu nhìn ra vườn sau, trong nhà bây giờ yên tĩnh đến lạ, ngay cả mấy đứa em gái bình thường thích nhất đu bám lấy hắn cũng không thấy đâu.
Con ngựa tía yêu quý nhất của hắn đã yên cương chỉnh tề đứng dưới tán cây, thi thoảng ngoe nguẩy cái đuôi như thúc dục chủ nhân nhanh chóng đưa nó ra trận tiền chém giết.
Lần này dẹp loạn Hưng Hóa, Lê Ê đã chỉ mặt đặt tên quân Phủng Thánh của Lê Niệm là đơn vị nhất định phải có. Trước kia Trịnh Tú chỉ đem quân số nửa vệ lên Hưng Hóa thì lão có thể dựa vào chức Đồng Tổng quản mà chỉ huy, hiện tại toàn bộ quân Phủng Thánh đã kéo ra chiến trường, thân là Tổng Quản hắn nào có thể mượn cớ nào nữa?
Hơn nữa, mỗi lần mường tượng ra cảnh mình dẫn đầu hơn hai ngàn quân xung phong giữa mũi tên hòn đạn thân thể Lê Niệm không nhịn được hưng phấn tới run cả người.
Phải cái mấy lão gia thần đều sống chết không để hắn ra chiến trường sớm, còn nói cái gì chờ hắn có dăm bảy đứa con trai mới được thân chinh ra trận tiền.
Nói đùa cái gì, Lê Niệm đương tuổi trung nhị, đời nào chịu đựng được đến ngày con đi đầy nhà cháu bò đầy đất? Trịnh thị vừa có tin vui là hắn đã chịu không nổi xin xỏ chú bác cho lên Hưng Hóa theo Lê Ê học tập đánh trận rồi.
Quân lệnh từ triều đình hẳn là đã phát đến tay bà nội, bà là người phụ nữ đã đích thân khoác áo của Thái Tổ Lê Lợi cho ông nội, lại trước sau ôm xác ba đứa con dứt ruột đẻ ra trận vong, lần lượt từng đứa đưa xuống huyệt chôn cất.
Đối với bà nội, chuyện xuất chinh hay mất mác đã chẳng phải gì mới lạ, Lê Niệm vốn tưởng trong nhà sẽ loạn hết cả lên, hai bà, mẹ cùng các bác hẳn là sẽ khóc lóc om sòm chèo kéo hắn ở nhà. Thế mà từ sáng đến giờ trong nhà an tĩnh một cách quỷ dị.
Lê Niệm bước ra tiền sảnh, đã thấy bà nội, bà cả cùng mẹ và các bác ai vào việc người nấy chuẩn bị quần áo, đồ đạc xếp gọn vào chiếc hòm tre. Trịnh thị đã có hỷ, không thể bị cảm xúc làm động thai được, bây giờ đang ở nhà sau tĩnh dưỡng.
Bà nội thấy hắn bước vào tiến đến thắt bùa cầu bình an lên áo giáp của Lê Niệm, nghe đâu là xin ở chùa Trấn Quốc. Sờ vào mép giáp thép hơi nhíu mày, lại khẽ nhấc khỏi người Lê Niệm càu nhàu nói.
- Sao áo giáp mỏng thế này, không giống áo giáp của bọn ông Tú, chú Thắng. Chiến giáp của bọn hắn bộ nào cũng nặng hơn sáu mươi cân, giáp của mi bà đã cầm qua rồi, cả giáp cả mũ lẫn hộ thủ các thứ cộng lại hết thảy cũng chỉ nặng không quá bốn mươi cân. Chốn binh nhung mũi tên hòn đạn, mi mặc giáp nhẹ thế này làm sao sống nổi!
Lê Niệm vỗ vỗ vào tấp giáp ngực kêu boong boong, cười khoái trá.
- Bà yên tâm đi, bộ giáp này là nội xưởng nhà Bác khôi chế riêng cho cháu, trọng lượng tuy nhẹ hơn sơn văn giáp lẫn ngư lân giáp nhưng mức độ bảo vệ thì không thua kém chút nào. Loại giáp này tháng trước bác Vân mới sai người đem ra Đông Kinh cho bác Khôi cùng đám gia thần nhà bác ý mấy bộ. Cháu thấy tốt quá phải bỏ công nì nèo mãi bác Khôi mới viết thư sai người trong Thanh Hóa làm cho cháu một bộ đấy.
Bà nội nghe hắn giải thích như thế cũng không nói nữa, mẹ cùng các bác vẫn đang cố nhồi nhét thật nhiều quần áo vào hai hòm tre đựng đồ của hắn, Lê Niệm ngăn lại nói.
- Con chỉ cần quần áo mùa hè tới mùa thu thôi, quần áo mùa đông hai bộ đề phòng là được, còn lại mẹ với các bác cất hết đi.
Trận chiến tranh này đánh không quá mùa đông, lương thảo hiện tại chỉ đủ cho đại quân đánh Hưng Hóa bốn tháng, lâu hơn nữa triều đình Đông Kinh không kham nổi.
Bà nội hắn cũng theo lời mà nhìn vào hòm tre, chợt chồm tới đánh vào mặt mẹ.
- Mấy bộ cẩm phục sặc sỡ này cũng cất hết đi, sợ cháu ta trên chiến trường không đủ nổi bật hay sao?
Mẹ bị đánh cũng không phản kháng gì, ngồi bệt luôn ra sàn nhà cố nén nước mắt, đoạn ngước lên hỏi bà nội.
- Thằng Niệm mới mười bảy tuổi, sao những người trên triều kia nhẫn tâm gọi nó đến nơi binh nhung mũi tên hòn đạn như thế, chẳng phải Thái Tổ đã căn dặn chăm sóc ...
Bà nội Lê Niệm không nghe nổi nữa, hướng mẹ hắn đạp một phát, cắn răng nói.
- Câm mồm, nếu Thái Tổ còn thì nghiễm nhiên là như thế, thậm chí Thái Tông còn sống thì vẫn là như thế, nhưng bây giờ Hoàng Đế còn nhỏ, triều đình tranh phong cuồn cuộn, còn bao nhiêu người thực sự để ý lời răn của Thái Tổ? Lại nói, nhà chúng ta là huân quý, là quân công quý tộc, huân quý không biết đánh trận so với đám sỹ phu còn có tác dụng gì? Hiểu không?
Thì ra bà nội cái gì cũng biết, chỉ là không nói mà thôi. Người ngoài nhìn vào cứ tướng Lê Niệm nhẫn nhịn không nổi dòng máu trung nhị rừng rực trong người nên làm càn làm quấy đòi ra trận.
Mấy người lại hiểu hắn từ năm ngoái đến nay như đi trên băng mỏng, Thái Tông Hoàng Đế băng hà, chỗ dựa của con cháu Lê Lai cũng mất.
Bọn chú bác như Lê Khôi, Trịnh Khả, Lê Ngang, Đỗ Bí tuy cực kỳ chiếu cố hắn nhưng giao tình có thâm hậu đến mấy mà một mực tiêu xài cũng có ngày tiêu biến.
Hơn bất cứ ai khác, hắn cấp thiết kiếm quân công, nắm binh quyền trong tay, qua đó để cho hội chú bác Lũng Nhai thấy được tương lai ắt có chuyện cần đến hắn.
Chỉ có như thế tập đoàn huân quý mới không tiếc giá nào thực hiện lời thề độc của Thái Tổ năm xưa.
Bằng không, cái ghế Cận thị cục Chánh chưởng tuy không tính là cao nhưng không thiếu người muốn ngồi. Hắn dựa vào đâu để đảm bảo cả nhà hắn có chỗ sống yên ổn, lại dựa vào đâu giữ gìn lợi ích cho gia đình hắn cùng gần chục nhà gia thần.
Lê Niệm thở dài đỡ mẹ dậy, khuyên giải nói.
- Mẹ an tâm, lần này con cũng không xông lên trận tiền, chỉ đi cùng ông Ê xem ông ấy hành quân đánh giặc như thế nào mà thôi, không có gì nguy hiểm cả. Bà, mẹ cháu cũng gần bốn mươi rồi, chuyện trong nhà bà không nên cáng đáng hết thảy nữa, không có áp lực thì đến sáu mươi tuổi mẹ cháu vẫn thế này thôi.
Bà nội mím môi nhìn ba đứa con dâu, lại đưa mắt nhìn chị dâu, thấy chị dâu gật đầu cười khổ, bà có chút ngộ ra.
Đúng là gần hai mươi năm về làm dâu nhà bà, bà cùng chị dâu chưa để cho mẹ Lê Niệm cùng hai bác gái phải lo toan gì thật.
Nhớ năm đó chưa cưới vào nhà đứa nào đứa nấy đều mà mấy con bé lanh lợi.
Nhà neo người, cưới về rồi bà cùng chị dâu nhất mực yêu thương, ngay cả khi đứa con trai cuối cùng chết trận bà cũng chưa để ba đứa con dâu phải tính toán điều gì. Thấm thoát đã hai mươi năm, đám con dâu lại bị mình nuôi thành một lũ phế vật suốt ngày chỉ biết khóc lóc.
Bà nội thở dài nói với Lê Niệm.
- Mi là nam đinh duy nhất còn lại của gia tộc ta, nhưng ra chiến trường vốn là bổn phận của huân quý, bà không thể vì tình thân mà ngăn cháu lại được. Làm khó mi, chú bác không còn ai, trách nhiệm giữ gìn gia phong lại rơi lên vai đứa nhỏ như mi.
Niệm, nhớ lấy, lần này xuất quân chỉ có thể quang minh chính đại thụ ngàn hô vạn ủng theo quân trở về, không vinh quang mà về thì không về cũng được. Bà chỉ có thể chấp nhận một đứa cháu chiến tử sa trường chứ không thể chấp nhận đứa cháu đào ngũ giữ mạng. Xin lỗi, từ đường còn đây, bà không thể làm khác được!
Thái độ của bà nội quyết tuyệt không ngoài dự liệu của Lê Niệm, đây mới là phụ nữ Thanh Nghệ.
Hai xứ Thanh Nghệ là đất dụng binh, từ thời Dương Diên Nghệ đem ba ngàn nghĩa tử đuổi quân Nam Hán đến nay đã hơn năm trăm năm đều là nơi mộ binh quan trọng mà bất cứ thế lực nào cũng muốn nắm giữ.
Đánh trận đương nhiên là chết người, khắp một dải Thanh Nghệ vải trắng đầy trời, nhà nhà để tang cũng không phải lần một lần hai.
Lê Niệm đi rồi, bà có thể sẽ đương đêm rấm rức khóc một mình, nhưng giờ phút tiễn đứa cháu trai cuối cùng lên đường nét mặt bà lại cực kỳ lãnh tĩnh.
Vái lạy hai bà cùng mẹ và hai bác gái xong Lê Niệm hai tay xách hai cái hòm gỗ để lên xe ngựa.
Vừa sắp xếp xong xuôi thì hắn thấy con bé Đào - thị nữ chăm sóc Trịnh thị đang nhứ đầu nhìn về phía hắn.
Lê Niệm cười khẽ, không vội không chậm đi vào nhà sau.Một thân ảnh mảnh mai đã đang ngồi ở bên cạnh giường, hắn sải bước đi vào ngồi xuống trước mặt Trịnh thị.
- Nguyệt, em ở nhà an tâm dưỡng thai, anh ra quân lần này chỉ là theo ông Ê học tập, hẳn là không có nguy hiểm gì.
Trịnh thị cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói rất khẽ.
- Em chờ anh trở về, nếu ... nếu anh không về được em sẽ ở vậy nuôi con.
Lê Niệm cũng không vội nói, chỉ lẳng lặng ngồi đến bên giường ôm bờ vai mềm mại của Trịnh thị, rất lâu sau mới nói.
- Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trước tháng chạp anh sẽ về, sang năm còn đón con chúng ta chào đời nữa cơ mà. Vợ đẹp con khôn ở nhà, anh đâu nỡ lòng chết dễ thế, thiệt chết à.
Trịnh thị lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Lê Niệm, mắt hàm thâm tình, Lê Niệm nhìn hai mắt long lanh của vợ mình không nhịn được cúi đầu hôn xuống.
Trịnh thị ban đầu còn ngại ngùng ban ngày ban mặt, sau cũng mềm xuống môi lưỡi phối hợp với hắn. Một ngàn năm sau, Lê Niệm mới lưu luyến rời khỏi đôi môi vợ, híp mắt nói.
- Em nói đấy nhé, anh mà có mệnh hệ gì thì trọn đời không gả, anh ở dưới âm phủ mà biết em léng phéng với đứa nào đừng trách thằng Niệm này siêng hiện hồn quấy rối, ha ha ...
Trịnh thị nghe được lời này từ bỏ hình tượng thiếu phụ e thẹn nhéo tai Lê Niệm rít lên.
- Đồ ... đồ ... không biết nói mấy lời cát tường sao? Cứ mở mồm ra là nói lời gàn dở như thế?
Vợ chồng son kẻ xướng người họa, trêu đùa thật vui, đến khi Lê Niệm bước ra khỏi phòng đã là quá giờ xuất phát.
Bốn tên gia thần cùng hai mươi gia đinh đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, tiếng là gia đinh nhưng toàn là tinh binh bò từ đống xác chết ra cả, trong nhà có hết thảy sáu mươi tên.
Bà nội muốn hắn đem hết đi nhưng lần này lên Hưng Hóa đã có gần ba ngàn quân Phủng Thánh theo hầu, bốn mươi tên gia đinh còn lại để hết ở Đông Kinh.
Thành Đông Kinh sóng ngầm cuồn cuộn, đám lão binh này tuy không đủ để gây nên gợn sóng gì nhưng bảo vệ người trong Hầu phủ an toàn vẫn là dư sức.
Dẫn theo hơn hai mươi tên gia thần lão binh vào đại doanh, ngay lập tức đến báo danh với Lê Ê.
Vừa nhìn thấy LÊ Niệm, Lê Ê đã một mặt nghiêm trọng từng câu từng chữ răn dạy.
- Mi lần này xin xỏ quan hệ để xuất chinh, lão phu không có gì để nói. Duy chỉ có một điều tiên quyết, mi phải hết sức ở bên cạnh ta, nhỡ không may có mệnh hệ gì lão đầu ta có chết cũng không mặt mũi nào nhìn thẳng cha ông mi. Hiểu?
Lê Niệm đưa tay lên sờ sờ mũi, lần nay hắn theo quân xuất chinh là không được lòng bọn chú bác lắm. Mấy lão già vô sỷ hiếm hoi một lần không vô sỷ đều hết lời can ngăn Lê Niệm nên ở nhà cười vợ sinh con, đợi nhà hắn có dăm bảy đứa bò đầy đất rồi tính.
Lê Niệm phải cực kỳ vất vả mới thuyết phục được mấy lão đầu cho mình theo Lê Ê xuất chinh, điều kiện tiên quyết là không được lỉnh ra khỏi tầm mắt Lê Ê.
Nghĩ đến cơ hội xuất chinh không dễ, Lê Niệm xoa tay nói.
- Hề hề, trong quân có lão tướng quân ngài đây coi sóc, các vị chú bác ở trên mới có chút an tâm cho tiểu tử theo quân học hỏi. Đương nhiên là tiểu tử sẽ nhất mực làm việc theo mệnh lệnh của lão tướng quân. Lại nói, tiểu tử nghe nói lão tướng quân yêu rượu ngon, trong nhà còn mấy vò rượu hổ phách đã bốn năm năm tuổi. Tiểu tử đã sai người đưa vào hậu trướng rồi ạ.
Lê Ê một lần nữa nhìn Lê Niệm thật kỹ.
“ Thằng nhóc này ... cũng không dễ dàng gì!”
Lão đứng dậy, tiến đến gần Lê Niệm, trước thân hình cao bốn thước năm tấc (1,8m) của lão Lê Niệm không khác gì con gà nhép.
Lê Ê đưa tay ra vỗ nhẹ đầu Lê Niệm nói nhỏ.
- Nhóc con, lão đầu ta cũng không nói nhiều với mi nữa, nhân mạch của cha chú mi hãy còn nhiều, trân quý từng chút, cân nhắc kỹ càng mà tận dụng. Hy vọng lão đầu ta có thể chờ được đến ngày nhóc con mi đường đường chính chính gánh lấy danh tiếng cha ông để lại mà đứng trước mặt ta!
Lê Niệm há miệng ra rồi lại khép lại, đợi đến lúc hắn định thần lại thì Lê Ê đã đi mất tự lúc nào. Lững thững bước ra khỏi doanh trướng của Lê Ê, hắn ngoái cổ lại nhìn thật kỹ vào soái kỳ chữ “Lê” tung bay theo gió miệng lẩm bẩm.
- Huân quý sao, cũng không tàn tệ đến thế ...