- Mẹ nó, thằng Lê Cổ chết tiệt, chưa đầy hai mươi mà khỏe thế, đã bảo là anh em giao hữu mà xuống tay nặng thật.
Vừa xoay eo vừa lầm bầm, nó nghểnh cổ lên nhìn trời, trời trong mây mỏng thế này kiếm một bóng mây dựa hơi đỡ nắng cũng không có.
Hồi còn học cấp hai nó chuyên có trò đạp xe đuổi bóng mây núp nắng, sau lên cấp ba không làm trò đó nữa.
Thứ nhất khi đó nó đã có xe điện, không đạp xe thì không nóng lắm. Mặc áo dài tay đội mũ lưỡi trai vào là đã che gần hết người, cũng không đến mức phải cố sống cố chết tránh nắng như vậy.
Thứ hai, nó nhận ra khi đuổi mây trông mình hơi đần độn, lỡ may crush đi sau nhìn thấy thì ... nói chung là cấp ba không nên đạp xe đuổi mây.
Nắng bể đầu, nhưng mà tối qua có tí hơi cồn vào đi đấu vật với tay Lê Cổ (ngũ trưởng ngũ Thập Tam) xong nó mệt quá bò một thân bụi bặm, gỗ, cỏ lên chõng ngủ, sáng tới trưa chưa tắm giờ này ngứa người không chịu được, nó lại lật đật cầm bánh xà phòng chạy ra bờ sông.
Doanh trại không lớn nhưng vẫn bố trí kỹ càng, ba mặt dựa vào núi, mặt nam nhìn ra sông. Trại ở địa thế cao, lại đúng khúc quành của Lỗi Giang (sông Mã/ sông Mạ) nên kể cả có lũ cũng không lo bị cuốn đi làm mồi cho cá. Chia làm bốn khu tiền hậu tả hữu bảo hộ lấy trướng của ông già nó ở trung tâm, chếch về bên trái độ dăm trượng là trướng của nó.
"Ông già hẳn là đem hai ngũ khinh kỵ ra ngoài đi "săn hươu" từ sớm."
Vừa đi nó vừa lầm bầm.
"Cái gì ? Ông già có sợ bị hổ vồ không á?"
"Đùa à, sức ông già bắn cung 3 tạ (thiết lập 1 cân ~ 0.6kg/ tạ ~ 60kg) còn dư lực, cỡ cánh cung to bằng cổ tay ấy bắn voi có khi còn hẹo, dăm ba con cọp rừng ăn thua gì."
Vừa nghĩ đến trưa nay lại có thịt rừng ăn, nó lại tí tửng đi xuyên qua tiền doanh. Bọn lính có kẻ dọn dẹp lán trại, có kẻ ôm võng màn ra đi phơi, có kẻ vừa nhú đầu ra chào hỏi:
- Tiểu hầu gia lại đi tắm ạ!
- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta đã xuất sĩ, bọn mi phải bỏ chữ "tiểu", hiểu chưa.
Bọn lính vạm vỡ ôm bụng cười to.
- Tuân lệnh, TIỂU hầu gia.
Nó vô lực thực sự rồi, dẫu biết quân Thanh, Nghệ càng thân cận với tướng chủ càng liều mình phấn chiến, thề chết không lui. Chẳng qua, đám dã nhân này thật là!
"Đám mất nết này, nếu tụi bây không phải thân binh của ông, ông chặt hết chân tụi bây đem băm nuôi lợn."
Bụng nghĩ thế, nhưng miệng nó lại câu lên điệu cười mỉm đầy ý vị, sau đó đầu quay bốn phương, mồm phun tám hướng.
- Nhớ tắm rửa đàng hoàng rồi mới được vào ăn cơm, kẻ nào quá hai ngày chưa tắm rửa để mỗ bắt được có chấy rận bò trên người tự đi lĩnh 10 quân côn.
Nhìn đám đô con mặt ủ mày chau dù không quen tắm nhưng vẫn không thể chống lại lệnh của mình, nó bỗng cảm giác khoan khoái đến lạ.
"Khà khà, lũ ăn lông ở lỗ tụi bây, mới 3 tháng chứ mấy, đời còn dài zai còn nhiề ... à nhầm, núi xanh còn đó, không sợ không có củi nấu mấy trăm con ếch xanh đầy chấy rận tụi bây láng mịn thơm sạch chuẩn thanh niên thời đại Lê Bang Cơ".
Đến tận bây giờ, đám khỉ đột này vẫn nghĩ là do nó ăn ngon mặc sạch quen rồi, nhìn thấy bọn chúng bẩn thỉu nên bày vẽ.
Chúng nào biết từ râu, tóc, cổ áo, nách, bẹn bọn chúng thi thoảng lại có mấy con vật nhỏ xếp hàng diễn hành như nghìn năm Thăng Long diễu binh, nhìn thôi đã nổi da gà.
Đùa gì vậy, ngồi ăn cơm trong hoàn cảnh như thế nó ăn cái quái gì nữa, nếu như để đám chấy rận đó lan truyền bệnh gì thì chết cả đám.
Ở cái thời không có Penicilin, không có Tetracycline, không có Berberin thì một trận ỉa chảy, một cơn sốt hoặc bất cứ thứ mẹ gì trên đời cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến cái chết, chết hàng loạt. Nó năm nay tính cả tuổi mụ mới có mười lăm, còn chưa muốn chết vì bệnh tật truyền nhiễm sớm thế.
Lại nói, nó nhờ ông già mò được cái chức Đội Trưởng một đội giờ chờ lệnh dưới trướng vệ Hổ Bôn, quân Hải Tây. Đội quân bốn trăm người này cũng sẽ đi cùng nó đến khi giải ngũ.
Đừng ai hỏi vì sao nó có thân binh vào thời Thái Hòa (1443-1453), ông già nó đơn giản là đỉnh tiêm hoàng tộc huân quý, đánh trận ngưu phê chí cực, lão còn có hai ngàn thân binh trước đóng ở Thuận Hóa, giờ đã chia ra phân phát về Cẩm Giang và Ngọc Sơn, lão chỉ cần sống thêm mười đến mười lăm năm thì nó sẽ có hơn hai ngàn thân binh.
Sĩ tốt ở đây không ai là hạng thường, đều là con cháu quân Thiết Đột cả, đám dã nhân này mười mấy năm trời như một ngày triều đình nuôi cho ăn tập, theo luật thì đến tuổi phải sung vào quân Thiết Đột hoặc làm dự bị.
Ông già nó chèo kéo mặt mũi, xuống nước với hai lão già Lê Ngang, Lê Thụ. Hai lão già tham lam còn chưa chịu nhả, sau nó phải biếu mỗi lão ba ngàn bánh xà phòng, một ngàn cân đường tinh mới kiếm được bốn trăm bảo bối này. Chả lẽ lại nhìn đám bảo bối thân binh của mình bị chấy rận hút máu truyền bệnh đến chết.
Vậy nên ngay sau ngày đầu ăn cơm cùng lũ này (mà thực tế nó chả ăn được mẹ gì, ăn vài miếng gạo đồ với rau luộc xong còn ói cả ra mật xanh mật vàng) nó phải sai ngựa chạy về kho hàng ở huyện Ngọc Sơn đưa hai xe hàng lên Lạc Thủy (nay là huyện Cẩm Thuỷ) hơn bốn trăm bánh xà phòng, mấy chục cân muối, mấy cân bồ kết, lại đi kèm bốn chục cái nồi đun nước tập thể phát cho hai mươi ngũ, mỗi ngũ hai cái.
Vì sao là nồi sắt à, vì 6 năm đầu tư luyện kim mà nó chưa tìm ra cách tạo hình cho nồi gang chứ sao. Tưởng dễ lắm hả, nó học văn, sử cùng với một chút sinh học (ai biểu học khối C mà năm lớp 10 sĩ gái, ngứa mồm, bị bắt đi học ôn đội tuyển sinh làm chi) chứ đâu có học lý, hóa. Hơn nữa kiến thức cũng chỉ loanh quanh bảy năm trung học chứ nào có nhiều nhặn gì.
Dẫu rằng nó cũng nghe qua loa người ta bảo đúc gang bằng khuôn cát nhưng nó đâu phải người chuyên nghiệp. Thành ra nó phải chọn lọc mấy thợ khéo trong xưởng ngày đêm thí luyện. Phương hướng đã có, chưa biết khi nào đại công cáo thành mà thôi.
Không chỉ gang, hai xưởng nghiên cứu nhà nó ở Cẩm Giang (một đơn vị hành chính trực thuộc huyện Lạc Thuỷ) với Ngọc Sơn (nay là huyện Tĩnh Gia) còn nghiên cứu đổ thép, đúc súng, khoan nòng, ưu hóa thuốc nổ, lai tạo giống lúa và đậu, đóng thuyền đi biển v.v. nói chung nghe nói qua cái gì thì nó cũng phải đầu tư một chút.
Đương nhiên không phải cái gì cũng thành công, từ tám mươi ba hạng mục ban đầu, sau sáu năm chỉ có mười một hạng mục thành công cùng hai mươi sáu hạng mục tiếp tục được rót vốn. Bốn mươi sáu hạng mục không tìm ra manh mối phải hủy bỏ.
Nói đi cũng phải nói lại, nó cũng từng đọc mấy bộ tài liệu tham khảo của các tiền bối có hoàn cảnh tương tự. Cái gì mà nấu xà phòng thơm công lược quý tộc phu nhân, cái gì mà chưng cất rượu nặng bình định quân ngũ đại lão, cái gì mà đạn gang tên thép hoành tảo chiến trường, cái gì mà vương bát chi khí nhân tâm quy phục v.v.
Nhớ năm 8 tuổi nó bừng bừng khí thế đem bình cồn hai lần chưng cất đưa cho lão đầu rồi trình bày ý tưởng độc quyền buôn rượu mạnh, làm thiên hạ đệ nhất chó nhà giàu. Ông già nó không nói không rằng lấy roi mây quất cho nó một trận lên bờ xuống ruộng.
Mấy tháng sau đó gia thần nhà nó chạy khắp thiên nam địa bắc, thế là hai mươi ba tên chưởng quỹ tụ họp về nhà nó ở huyện Ngọc Sơn thay mặt huân quý sau lưng đến ký khế ước chia lãi. Ông chú quý hóa kia của nó ngồi trên long ỷ ở tít tận Đông Kinh còn mặt dày ăn đến 24% cổ phần, nhà nó sáng lập, cung cấp công nghệ, nhà xưởng, bến bãi chỉ được 13%.
Đó là lần đầu tâm linh mong manh của nó biết được đám tác giả não tàn kia viết truyện toàn dái chó. Trong thiên hạ này làm đếch gì có chuyện ăn một mình dễ thế, đám huân quý đâu phải rặt một lũ ngu.
Ngay ngày đầu tiên xà phòng cùng nồi sắt lên đến Lôi Dương, nó bắt đám khỉ đột kia cầm xà phòng đi tắm, tắm xong lại lên ngâm nước muối 15 phút từ đầu đến chân. Nước muối dây vào vết chấy rận cắn làm đám khỉ đột vạm vỡ rên như xẩm.
Ngâm nước muối xong lại xuống tắm, tắm xong lại lên ngâm nước bồ kết 15 phút nữa mới tha cho chúng.
Từ đó về sau không cần ngâm nước muối, hai ngày tắm một lần là được. Mới ba tháng mà đã có một số tên ngày không tắm chịu không nổi rồi. Chết nỗi là lũ khỉ đột này còn không chịu uống nước đã đun sôi, chúng chê không ngọt bằng nước ngoài sông suối. Đúng là lũ chưa gặp tiêu chảy chưa biết sợ.
May mà ông già nó nửa đời trận mạc, biết sự đáng sợ của bệnh dịch nên chính lão phát quân lệnh kẻ nào uống nước chưa đun sôi, kẻ nào để lều trại tối tăm ẩm mốc thì xử 10 quân côn. Thế nên hằng ngày mới có cảnh lúc nãy, đám khỉ đột kia hí hoáy dọn dẹp lều trại, phơi võng màn.
Chạy ra khúc sông nhiều cây cối nơi bọn khỉ đột đang tắm, bờ bên kia có mấy cái đầu nhú lên nhìn trộm, là các em gái người Thái trong bản Uôn đối diện. Mấy tên tắm giờ này thường là sợ tắm như sợ cọp cái trong nhà, vậy nên cứ sát hạn 2 ngày chúng mới đi tắm, mà lại còn canh giữa trưa cho da đỡ nhạy cảm. Nó thả mình xuống dòng Lỗi Giang, nước không tính là quá trong nhưng mát lành, đưa miếng xà phòng lên xoa đầu rồi cười thỏa mãn.
Ngoái cổ nhìn lũ khỉ đột mặt nhăn như trái mướp đắng cầm bánh xà phòng kỳ cọ ở bờ sông, lại có một đám khác đang châu đầu đun nước sôi, trong tim nó có một luồng tự hào mãnh liệt.
"Mặc kệ tụi bây ý kiến, sau này biết được ích lợi của giữ gìn vệ sinh sẽ phải đội ơn ta, chúc tụi bây sớm tiến hóa thành người, Nam Xương Quân của ta".