• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Khẩu là một cảng biển nhỏ, mà cũng chả phải, nói nó là hải cảng chẳng bằng nói nó là một cái cảng cá thì đúng hơn.

Từ thời Tiền Tần nơi này đã là một bộ của Lạc Việt, người Lạc Việt xưa phân bố khắp một vùng đông nam cao nguyên Vân – Quý, miền tây Quảng Tây và miền bắc Việt Nam, khu vực bán đảo Lôi Châu cùng đảo Hải Nam cũng không ngoại lệ.

Đến cuối thời Chiến Quốc, Tần Thủy Hoàng mở cuộc chinh phạt xuống phương nam, người Lạc Việt đã dần triệt thoái khỏi các khu vực miền nam cao nguyên Vân - Quý, miền tây Quảng Tây mà bỏ chạy về khu vực đồng bằng sông Hồng, (1) một phần khác vượt biển chạy xuống đảo Hải Nam.

Một phần chạy vào sâu trong đảo hòa vào cộng đồng người Lê đã di cư từ hàng ngàn năm trước đó, phần khác thì định cư ở cảng biển đối diện đại lục, chính là Hải Khẩu.

Cứ như thế đến mãi sau khi người Hán tiêu diệt nước Nam Việt mới đặt huyện Nhai Châu cai trị ở đây. Thế nhưng, khu vực Nhai Châu (đảo Hải Nam) từ xưa vẫn bị coi là vùng khỉ ho cò gáy, quan lại tranh đấu quyền lực thất bại thì đuổi xuống Nhai Châu câu cá đã thành thông lệ. Vậy nên tình hình phát triển kinh tế, xã hội ở đây cũng không mấy khả quan.

Cứ thế hơn ngàn năm sau, đến khi người Hán chạy loạn Mông Cổ xuôi nam thì dân cư ở đây mới khá khẩm hơn, kinh tế cũng vì thế mà khởi sắc.

Đoàn thuyền lớn của thương hội Vĩnh Xương không được vào cảng, mà thực ra cái cảng cá bé tí cũng chẳng đủ chỗ chứa cả đoàn thuyền lớn như thế, chỉ có thể cho vài ba chiếc Đại Phàm ghé vào cảng trao đổi hàng hóa.

Đám thương nhân đã chờ đợi từ lâu, mấy năm nay đều thế cả. Trước kia, khi hàng hóa của thương hội chưa có danh tiếng đã từng phải dừng hẳn ba bốn ngày sai người vào truyền tin cho đám thương nhân. Bây giờ thì khỏi cần, chúng bố trí cả cửa hàng ở cái cảng này chờ thuyền của thương hội đi qua mỗi nửa tháng một lần.

Từ ngoài khơi dương ống nhòm lên nhìn, Lê Ý không khỏi khẽ nhếch miệng lên. Không ai nỡ long khó xử hoàng kim bạch ngân, không phải sao.

Vì kiếm tiền đám thương nhân đã chờ đợi ở cầu cảng từ sớm, thấy thuyền Đại Phàm tách đội ghé vào trên gương mặt ai nấy đều tỏ vẻ hoan hỷ.

Nói đùa cái gì, hàng của thương hội Vinh Xương bất kể rượu, xà phòng, nhục tinh hay tuyết điềm đều là hàng tốt, nửa tháng một lần hàng cũng hơi có vẻ chưa đủ. Thậm chí ngay cả tơ lụa sống An Nam cũng có phong vị riêng, tuy không có độ mềm và mịn như tơ lụa thiên triều nhưng độ cứng, độ phồng và dai đặc trưng cũng có tập khách hàng riêng.

Trịnh Đạo đứng bên cạnh buông ống nhòm xuống cười nói.

- Xem ra chúng ta rất được hoan nghênh, mi xem ba thuyền hàng chưa vào đến nơi đã được tiếp đón nhiệt tình như thế, mi nói thử xem, anh mà theo thuyền vào bờ có cuộc diễm ngộ với em gái Hán gia nào không, hà hà ...

Lê Ý cười nhạt nhẽo.

- Hoan nghênh? Đúng là chúng hoan nghênh, nhưng là hoan nghênh hàng của chúng ta, nghĩa là lợi ích do chúng ta mang đến chứ không phải bản thân chúng ta.

Trịnh Đạo vỗ vai Lê Ý vẻ mặt chẳng đáng nói.

- Con người mà, trăm nhà ganh đua cũng vì chữ lợi mà thôi.

Sắc mặt Lê Ý có chút lạnh lại, nói khẽ đến mức chỉ có Lý Vĩ cùng Nguyễn Tuy đứng ngay phía sau có thể nghe thấy.

- Đúng vậy, lợi ích nha. Cho nên bọn chúng trăm phương ngàn kế câu bố em, bố anh ra khỏi Đông Kinh. Anh đoán xem, thành Đông Kinh không có ít nhất một trong hai người trấn giữ thì cái mạng của tiểu Hoàng Đế cùng Thái Hậu có thể giữ được bao nhiêu lâu?

Con ngươi Trịnh Đạo co rụt lại, quay qua nhìn Nguyễn Tuy, chỉ thấy cả Nguyễn Tuy lẫn Lý Vĩ đều cúi mặt đếm kiến trên sàn tàu, lâm vào trạng thái giả điếc. Hắn gằn từng chữ với Lê Ý.

- Nói như vậy, từ đầu tháng sáu đến nay xứ Hưng Hóa căng thẳng lên là do ...

Lê Ý đưa cái ống nhòm cho Lý Vĩ, vẻ mặt hài hước nhưng ngôn từ không mang chút nhiệt độ nào, chậm rãi nói.

- Từ nửa cuối tháng năm, ngay sau khi bố em đưa ra ba điều kiện để phổ cập phương thức canh tác lúa mới, bọn chúng đã động tác luôn luôn. Tây đạo Tham tri bạ tịch Hà Lật đã bắt đầu xui khiến bọn thổ ty ở Mai Châu, Mộc Châu, sau lại khích bác bọn kimi ở Lai Châu, Luân Châu, Khiêm Châu, Lễ Tuyền, Chiêu Tấn v.v. rục rịch động binh.

Trịnh Đạo đập tay xuống mạn thuyền, có chút mất bình tĩnh.

- Hay, hay lắm, hẳn là chúng chê Đại Việt còn chưa đủ chuyện giải quyết nên mua việc cho triều đình. Ý, nói cho anh biết bọn nào mà đốn mạt đến thế.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Lê Ý đáp.

- Không biết, có quá nhiều thế lực có thể hưởng lợi từ sự biến chuyển của triều đình đông kinh. Bất cứ bằng chứng nào, dù chân thực đến mấy cũng có thể là do kẻ khác cố tình cung cấp cho chúng ta. Trong bể thông tin hỗn loạn như vậy sử dụng tư duy chủ quan, duy ý chí mà hướng mũi dùi vào bất cứ phe nào cũng có thể là không công làm lợi cho thủ phạm thực sự. Hơn nữa ...

Trịnh Đạo cũng lâm vào trầm tư, nói kế vào.

- Hơn nữa thủ phạm không hẳn chỉ là một phe, càng có khả năng hơn là nhiều phe cùng thuận nước dong thuyền, thuận thế bố cục, đúng không?

Không chờ Lê Ý trả lời, Trịnh Đạo gấp gáp nói.

- Chuyến này hẳn là phải mau về, anh xót ruột chết mất.

Trên biển văn vẳng tiếng chim kêu, Lê Ý ngửa mặt lên nhìn trời một lúc rồi thỏa mái cười nói.

- Sao phải về vội? Mưu đồ của chúng chẳng qua là tìm cách kéo hết những người cầm quân quyền của chúng ta ra khỏi Đông Kinh, sau đó tìm cách thay một Hoàng Đế mới mà thôi. Dù sao Tiên Đế để lại tới bốn đứa con trai cơ mà. Nay ta đã biết được phương hướng hành động của chúng, khắc chế còn không dễ dàng hay sao? Thứ bây giờ anh phải quan tâm là các em gái Hán gia, cái cảng cá này toàn là gái điếm hạng ba phục vụ đám thủy thủ cả nửa năm chưa biết mùi gái thôi. Đối với bọn thủy thủ đó thì lợn mẹ cũng có thể coi là Tây Thi, khách hàng như thế thì gái điếm ở đây có thể tốt đến mức nào? ài bữa nữa cập bến Quảng Châu em đưa anh đi nghe hát, lần trước em đi Đại Hòa ghé qua đấy có mấy em gái An Nam thủy linh lắm, hà hà ...

Lê Ý dâm tiện xoa tay cười hà hà, vẽ cho Trịnh Đạo một kế hoạch ăn chơi hưởng lạc ở phủ thành Quảng Châu.

...

Trong lúc câu chuyện của Lê Ý cùng Trịnh Đạo đã biến đổi từ quốc sự sang chuyện đi chơi gái thì trong điện Hội Anh đang tranh cãi ỏm tỏi.

Nội mật viện Phó sứ Nguyễn Nhật Thiêm đầu đã hai thứ tóc, mấy ngày nay màu bạc lại càng lấn át hẳn màu đen. Lão là người chịu trách nhiệm Hộ bộ, để chuẩn bị cho kế hoạch nam chinh năm ngoái của Lê Nguyên Long, lão đã phải giật gấu vá vai chạy vạy khắp nơi, may sao năm ngoái Lê Nguyên Long băng, ý chết, lại khẩu nghiệp, là không may, không may mới đúng.

Thế là lão đã mơ đến một năm an nhàn với mớ lương tiền không trôi theo cuộc nam chinh. Phải cái sang năm nay thiên tai dị tượng liên tục, các lộ Thanh Hóa, Thuận Hóa từ đầu năm đến nay đã mấy trận bão lụt, hoa màu mười phần mất năm sáu, kho của các phủ lộ toàn lực cứu tế. Đã thế còn phải chuẩn bị năm sau đắp đường, quân dịch v.v. quốc khố vốn đã không lấy gì làm thâm hậu lại đã vơi quá nửa.

Khả năng cao sang năm lại có đánh trận với Chiêm Thành, giờ lại nghe tin người Thái ở xứ Hưng Hóa rục rịch làm loạn, nghĩ đến đây, da đầu Nguyễn Nhật Thiêm có chút tê rần. Lão dứt khoát bước ra khỏi hàng hướng sập vàng vái.

- Tâu Bệ Hạ, Thái Hậu, về việc cử binh đi dẹp loạn ở xứ Hưng Hóa, binh ít thì dẹp không nổi, binh nhiều thì nuôi không nổi, tuyệt đối không thể khinh thị mà tiến hành đàn áp bằng vũ lực. Thần cho rằng trước hết vẫn nên vỗ về chiêu an, chờ ta dẹp xong mối họa Chiêm Thành đã rồi hẵng tính.

- Tâu Bệ Hạ, Thái Hậu, thần cũng cho là Nội mật viện Phó sứ đại nhân nói phải, mấy năm nay triều ta thiện dùng binh đao, thế nên Hạo Thiên mới giáng tai dị để cảnh báo thiên tử. Kính xin Bệ Hạ, Thái Hậu xem xét kỹ hơn, dụng đức mà khuất phục bốn phương, đó chẳng phải là đức của thánh nhân sao.

Hàn lâm viện Trực học sỹ Nguyễn Khắc Hiếu là người tin vào thuyết thiên mệnh, cho rằng tất cả tai dị, không lành trên đời đều là do Hoàng Đế không chịu tu sửa đức độ, Hoàng Đế còn nhỏ thì người đại diện cho uy quyền của Thiên Tử là Thái Hậu phải chịu trách nhiệm.

Lê Ý mà ở đây thì nhất định sẽ vỗ tay khen hay, sau đó dương ngón cái với lão Hiếu mà nói.

“Đúng vậy, thiên nhân cảm ứng, vì vậy lần này Thái Hậu liên hợp với Lê Khôi đụng chạm lợi ích của tất cả mọi người, đó là nguyên nhân của tai dị, ha ha ...”

Đỗ Bí có chút không nhịn được, con trai lão, Đỗ Lam mới bị chính tay lão đưa lên xứ Hưng Hóa, xung vào vệ Ưng Dương lịch luyện từ tháng trước. Giờ đám mán mọi ở đó nổi loạn mà triều đình không làm gì thì lão chỉ có nước lập mộ quần áo cho thằng quý tử mà thôi.

- Quân vệ Ưng Dương đã lên đóng quân ở xứ Hưng Hóa từ cuối năm ngoái, lập đồn trại trấn giữ ở đó. Bây giờ triều đình mặc kệ không động mà đám thổ ty có ý làm loạn thì có khác gì đưa hơn hai ngàn binh sỹ vào chỗ chết. Nguyễn Khắc Hiếu, chẳng lẽ mi muốn để tướng sỹ Đại Việt ta chém giết mở đường máu về xuôi hay sao?

Đỗ Bí gắt thật rồi, lão còn chẳng thèm kính xưng với Nguyễn Khắc Hiếu nữa, mắt đỏ lom lom nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Nguyễn Khắc Hiếu chẳng bận tâm, đủng đỉnh đáp.

- Hồi Nghi Ngô vệ Đồng tổng quản đại nhân, bỏ cái nhỏ vì cái lớn là bất đắc dĩ mà thôi, đích trưởng tôn của lão phu cũng ở trong Ưng Dương vệ, ngài cho rằng ta đưa ra ý kiến này trong lòng rất thoải mái sao? Nếu còn biện pháp khác lão phu có phải đi đến quyết định này hay không?

Đỗ Bí nín hẳn, tên Nguyễn Khắc Hiếu này đúng là người hung ác, đứng trước hơn thiệt của cả tập đoàn lợi ích, ngay cả đích trưởng tôn nói bỏ là bỏ. Đứa thứ tử không nên thân của Đỗ Bí so với đích trưởng tôn nhà Nguyễn Khắc Hiếu ngay cả móng chân cũng không tính. Ngụm hung ác này ngay cả Lê Khôi, Trịnh Khả cũng không thể không cam bái hạ phong.

Lê Khôi ngồi ghế thứ hai bên trái âm thầm lắc đầu.

Tình hình ở xứ Hưng Hóa đã tương đối căng thẳng rồi, quân của mấy mường ở xứ Xương Hóa gần đây đã thấp thoáng xung quanh quânh doanh của vệ Ưng Dương.

Thế nhưng giá lương ở dưới xuôi ngày càng lên cao, so với tháng tư, giá lương ở Thanh Nghệ đã tăng từ ba trăm đồng/ tạ lên ba trăm bảy mươi đồng/ tạ, nghĩa là tăng hơn hai mươi phần trăm. Giá lương cao như vậy khiến triều đình rất khó khăn trong việc chu cấp cho những đạo quân chinh phạt khổng lồ.

Nói đùa cái gì, đại pháo một vang hoàng kim vạn lượng không phải cách nói phóng đại mà là người thật việc thật cả đấy.

Năm đó Lê Ý đã nói với Lê Khôi không nên để các nhà thế tộc nắm hết ngạch buôn gạo như thế, thế nào cũng có một ngày bọn chúng sử dụng lúa gạo làm vũ khí kề vào cổ triều đình, đến lúc đó chỉ có chiến tranh toàn diện với thế tộc Kinh Lộ thôi.

Năm đó lão còn cười nhạt bảo Lê Ý cứ khéo lo, đám thế tộc trong tay không có vũ lực tương xứng với tài phú của chúng sao lại dám chơi trò tự sát mạn tính như thế.

Đến nay Lê Khôi đã cảm thấy bất lực rồi, chẳng lẽ bây giờ lại phải chơi trò đầu người cuồn cuộn rơi.

Lại nói, lời lúc nãy của Nguyễn Nhật Thiêm như vả một phát vào mặt Lê Khôi, muốn tìm chỗ phát tác thì lại nhớ ra đang ngồi trên triều. Xứ Hưng Hóa là vấn đề nan giải của triều đình từ thời Thái Tổ đến nay, lão không biết phải giết bao nhiêu người nữa thì mới bình định được khu vực này.

Khắp cả miền Hưng Hóa loại người như Cầm Cương, Cầm Nương, Cầm Nghiễm đâu đâu cũng có, như cỏ dại cắt hết lớp này lại mọc lớp khác.

Có lẽ, chỉ có theo lời thằng quý tử, tiến hành phân rã, cô lập các mường chống đối, lại kết nối, vỗ béo các mường tuân phục. Sau đó dần dà ràng buộc chúng vào sợi dây lợi ích của triều đình Đông Kinh mới là đạo an ổn lâu dài.

Chứ tiếp tục chính sách bài xích chúng ở miền biên viễn chặt đứt liên thông với miền xuôi thì mầm mống phản loạn lúc nào cũng có cớ phất cờ nổi dậy.

Nghĩ đến đây, Lê Khôi gật đầu với Trịnh Khắc Phục, Trịnh Khắc Phục hiểu ý đứng ra khỏi hàng, nghiêm trang chắp tay lên sập vàng vái.

- Tâu Hệ Hạ, Thái Hậu, chuyện ở xứ Hưng Hóa không cần lo tới nữa ạ ...

*Chú thích:

(1) Thông tin này mình tra trên baidu, cũng khá bất ngờ. https://baike.baidu.com/item/%E9%AA%86%E8%B6%8A/3445756?fromModule=lemma_inlink

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK