Ngàn năm lưu tiếng, uy chấn kim cổ, tham vọng của Chu Kỳ Trấn chỉ có thể đạt được bằng cách dẫm lên cái Đế quốc hùng mạnh nhất loài người từng biết đến. Đúng vậy, chỉ dẫm lên cái thây khô của nó là chưa đủ, chỉ có để cho nó một lần nữa tái sinh rồi ra chân đạp vỡ mới khiến tâm linh tràn đầy trung nhị của hắn đạt được thoả mãn.
“Đến lúc đó ta sẽ cắt đầu Thoát Thoát Bất Hoa cùng Dã Tiên đem tế ở Thái Miếu, lại biến toàn bộ đại thảo nguyên thành bãi chăn dê của Chu thị ta.”
Đang thả hồn vào hoài bão của mình, Chu Kỳ Trấn chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ở đàng sau phá vỡ tiếng đồng hồ nước tí tách, đoạn nghe tiếng trầm thấp mà nhẹ nhàng cất lên.
- Bệ Hạ, đây là đồ ăn khuya do Hoàng Hậu nương nương sai nô tài đem sang cho người, nô tài không dám thử độc ạ.
Nghe là Hoàng Hậu đích thân làm, Chu Kỳ Trấn không nhịn được trên mặt hiện nét mừng, xoay người ngồi lại trước bàn, thoả mái nói.
- Dọn ra đi, đồ ăn Hoàng Hậu làm còn thử độc cái gì.
Cúi thấp đầu, viên hoạn quan cẩn thận để một chiếc lồng ủ sơn son thiếp vàng lên bàn, chậm rãi bãy từng món ra trước mặt Chu Kỳ Trấn. Món ăn không cầu kỳ, chỉ có một bát cơm trắng, một đĩa thịt xào ớt, một bát canh trứng cùng vài miếng dưa chua.
Chu Kỳ Trấn ngồi xuống vừa ăn vừa lầu bầu.
- Nàng ấy chỉ biết làm thịt xào ớt thôi à, nếu không phải biết rõ nàng ấy lớn lên ở Yên Kinh còn tưởng là người Xuyên Thục đấy.
Viên hoạn quan đứng hầu bên cạnh thấy Chu Kỳ Trấn mồm thì chê tay thì gắp liến thoắng, ăn xong cơm húp bát canh trứng đến cạn cả đáy thì khoé miệng giật giật. Rõ ràng là rất thoả mãn, hà cớ gì cứ phải khẩu thị tâm phi như thế.
Hoàng hậu Tiền thị xuất thân từ Tĩnh Nan huân quý, tức là gia tộc thân tín thuộc Yên hệ của Chu Đệ. Năm Chính thống thứ bảy, Trương Thái Hậu tự biết ngày giờ không còn dài, muốn nhìn thấy cháu trai cưới vợ sinh con bèn chọn trong hàng con gái các công thần một đứa cháu dâu. Thế là ngay mùa xuân năm đó, Tiền thị mười sáu tuổi kết duyên với Chu Kỳ Trấn mười lăm tuổi (tính cả tuổi mụ).
Nghi thức sách phong Hoàng Hậu của Tiền thị cũng là lần đầu tiên Đại Minh cử hành nghi thức cưới gả của Hoàng Đế. Các đời trước đều là đã có chính thất rồi mới lên làm Hoàng Đế, vậy nên nghi thức sách phong Hoàng Hậu chẳng qua cũng chỉ là qua loa. Lần này Hoàng Đế cưới hỏi phải nói là cực kỳ long trọng, Trương Thái Hậu cũng vì ngày giờ không nhiều nên đối với nghi lễ này có thể làm lớn đến đâu đều làm hết mức.
Anh Quốc công – Trương Phụ cùng Văn Cái điện Đại học Sỹ Dương Sỹ Kỳ đích thân đến xin dâu. Thành Quốc công Chu Dũng cùng Vũ Anh điện Đại học sỹ Dương Phổ đích thân chủ lễ, nhã nhạc nghênh đón từ Nam môn vào đến Tử Cấm Thành … có thể nói là trước nay chưa từng có.
Không những lễ lạt khoáng cổ tuyệt kim, Trương Thái Hậu còn đề bạt cha ruột của Tiền thị - Tiền Quý từ Đô chỉ huy Thiêm sự lên làm Trung quân Đô đốc Đồng tri. Ân điển đến mức này, ngay cả thân nhân của Thái Hậu cũng không được thụ hưởng.
Trương Thái Hậu địa vị tôn sùng, tuy nhiên bảy tám năm cầm quyền chưa bao giờ trọng dụng người nhà, nghiêm cẩn tới mức không cho phép con cháu Trương thị can thiệp quốc sự. Nay đột nhiên dùng quyền riêng đề bạt nhà mẹ đẻ của cháu dâu là chuyện chưa từng có, Nội các cũng biết Thái Hậu ngày giờ không nhiều nên đối với yêu cầu của Trương Thái Hậu không dám mảy may ngăn cản.
Cưới vợ cho đích tôn được năm tháng thì Trương Thái Hậu hoăng, thọ 63 tuổi.
Từ đây, Hoàng Đế mười lăm tuổi có kết tóc hiền thê, Chu Kỳ Trấn lại không còn cô đơn một mình ngồi trên ngôi vị chí tôn trong thành Bắc Kinh thụ hưởng vạn chúng quỳ bái nữa. Tuy rằng nàng dâu này là tuân theo mệnh lệnh của bà nội mà cưới về nhưng hắn đối với Hoàng Hậu vẫn là tương đối vừa lòng. Dáng hình dịu dàng đoan trang lại khéo hiểu lòng người.
Vốn hắn coi là gia tộc Hoàng Hậu tuy là Tĩnh Nan cựu thần nhưng chức tước chưa đủ, muốn học theo ông già mình gia tăng chức tước cho nhà vợ. Đối với ý đồ của Chu Kỳ Trấn, Tiền thị tuy là cảm kích nhưng tuyệt đối không đồng ý, nói là không muốn bởi vì mình là Hoàng Hậu mà mẫu tộc không công được hưởng lộc, đó là hỏng danh dự của Hoàng Đế.
Chu Kỳ Trấn còn tưởng rằng nàng thiện phép ba mời ba chối, chỉ là làm dáng bề ngoài, hắn cũng chiều chuộng năm lần ba lượt đề nghị ban thưởng tước vị cho thê tộc. Ngoài ý muốn là Tiền thị thực lòng như thế, bất kể hắn đề nghị chức tươc cao hay thấp Hoàng Hậu cũng nhất quán chối từ.
Rõ ràng tấm lòng của Hoàng Hậu rồi, Chu Kỳ Trấn đối với nàng càng thêm yêu thương tôn trọng. Hiền thê bực này quả là trời ban cho, ta lại có đức gì xứng với nàng sao?
Đối với vấn đề Hậu tộc đã thế, với chuyện dòng dõi của Chu Kỳ Trấn, Tiền thị lại càng tỏ ra quan tâm. Vợ chồng mới cưới được hơn một năm nhưng Tiền thị đã đích thân đem Chu Kỳ Trấn đi tuyển lựa cung nữ. Chỉ chờ Hoàng Hậu có tin mừng là đám cung nữ kia sẽ vào hầu Chu Kỳ Trấn.
Thu dọn bát đĩa đã sạch bóng vào trong lồng ủ, viên hoạn quan lại tâu.
- Bệ Hạ, chư vị đại nhân đã chờ ở ngoài từ lâu, xin vào diện kiến ạ.
Chu Kỳ Trấn ánh mắt chợt lạnh rồi rất nhanh thay bằng vẻ ôn hoà cười nói.
- Trẫm không muốn ngươi làm trò này lần thứ hai, hiểu chứ, Vương Chấn.
Vương Chấn vọi vàng quỳ mọp xuống, đầu cụng vào nền đá chan chát, chẳng mấy chốc nửa vầng trán bê bết toàn máu là máu, Chu Kỳ Trấn mới phất tay.
- Lăn ra. Để chư vị đại nhân vào cung Càn Thanh, trẫm sẽ sang ngay.
Vương Chấn như được đại xá, lăn theo nghĩa đen ra khỏi Dưỡng Tâm Điện. Chu Kỳ Trấn nhìn theo cái bóng Vương Chấn lui ra, nhếch miệng cười khẽ.
Chút tâm tư của Vương Chấn sao hắn không biết, chẳng qua là muốn cho đám đại thần chút màu sắc nhìn mà thôi.
Mấy năm trước bà nội còn sống, hai ba ngày lại gọi Vương Chấn cùng gia chủ Trương gia vào Từ Ninh cung chửi một trận đe nẹt hoạn quan, ngoại thích không được can chính. Đám Nội các Đại học sỹ được thế không coi Vương Chấn ra gì, mấy năm nay Thái Hậu ngày càng ốm yếu rồi hoăng, Dương Vinh đã chết, hai lão già Dương Sỹ Kỳ, Dương Phổ cũng ít khi tham chính. Vương Chấn thấy cơ hội lật người đã đến làm chút trò mèo thử xem thái độ của Hoàng Đế ra sao mà thôi.
Nói trắng ra, Chu Kỳ Trấn không ngại trao cho đám hoạn quan một bộ vuốt sắc để chúng lao ra cắn xé Nội các. Đế vương chi thuật mà, không nên để quần thần đoàn kết quá làm gì, văn võ một lòng mà không có kẻ địch bên ngoài thì chúng sẽ đấu tranh với ai? Đến lúc đó có gì đảm bảo chúng sẽ không hướng mũi mâu về phía Hoàng Đế?
Hoạn quan chẳng qua là con chó của Hoàng Đế, sủng ái đến mấy vẫn vậy. Khi cần thì thả ra cho cắn người vài bữa, đến khi bá quan văn võ biết điều trở lại rồi thì giết vài con làm nồi thịt chó, quân thần cùng nhau ăn thịt uống rượu lại vui vẻ, không phải sao.
Mang một bụng tâm sự ra khỏi điện Dưỡng Tâm, sải bước đến Cung Càn Thanh, không hiểu sao lúc này Chu Kỳ Trấn có chút nhớ bà nội. Nếu bà còn sống những lúc như thế này ắt sẽ cốc đầu hắn chỉ bảo nên làm thế nào vừa ổn định được thế cục lại có thể thu về lợi ích lớn nhất. Bất giác đầu mũi Chu Kỳ Trấn có chút mỏi nhừ, hơi ngẩng nhẹ đầu thu giọt nước mắt vào trong, bây giờ hắn đã là Hoàng Đế, Hoàng Đế chân chính.
...
- Bệ Hạ giá đáo ...
Bước vào trong điện Càn Thanh, Chu Kỳ Trấn thấy hơn chục bóng người đang thấp giọng bàn thảo gì đó. Hoàng Đế đi vào ai nấy đều ngậm miệng khom lưng không nói gì nữa, chờ Chu Kỳ Trấn ngồi lên long ỷ, bọn hắn đều quỳ rạp xuống.
- Ngô Hoàng vạn tuế. (x43)
Chu Kỳ Trấn chờ tiếng vọng trong cung Càn Thanh tắt hẳn mới chậm rãi mà uy nghi nói.
- Bình thân, ban ngồi.
Hắn vừa dứt lời mười mấy tên nội thị bê ghế đẩu đến kê vừa vặn ở phía sau các vị đại thần.
- Tạ Bệ Hạ. (x43)
Để ai nấy an vị rồi Chu Kỳ Trấn mới nói.
- Chư vị ái khanh có biết vì sao giờ này trẫm vẫn phải triệu chư vị nhập cung nghị sự chăng?
Đình thần ai nấy nhìn nhau, Anh quốc công – Trương Phụ đứng ra nói.
- Xin Bệ Hạ cho chúng thần được tường tỏ.
Chu Kỳ Trấn vẫy tay gọi Vương Chấn vào, Vương Chấn cả vầng trán bê bết máu không dám lau rửa hai tay dâng một cuộn tấu chương cho Trương Phụ. Phụ chưa vội đọc mà ý vị nhìn Vương Chấn, khoé miệng khẽ nhếch, vờ chắp tay hỏi.
- Không biết Ty lễ giám Thái giám đại nhân bị làm sao vậy, vỡ đầu chảy máu như thế nên làm sạch rồi băng bó ngay, nếu không để nhiễm trùng thì quỷ thần khó cứu, Đại Minh ta lại tổn thất một năng thần á, hà hà ...
Vương Chấn thấy Trương Phụ trên miệng quan tâm nhưng trên mặt lại việt rõ hai chữ chế nhạo, trong bụng hắn cuồn cuộn hoả diễm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ phục tùng, cùi thấp đầu đáp.
- Hồi Anh Quốc công, lão nô là phạm lỗi bị phạt.
Nói xong chắp tay lui về phía sau Chu Kỳ Trấn, cúi đầu khom lưng tập đếm kiến.
Thể chế nhà Minh không có Tể Tướng, mọi tấu chương từ trung ương đến địa phương tâu báo lên đều thông qua Nội các, Nội các xem xét sau đó đưa ra phiếu nghĩ (1) rồi mới đưa đến chỗ Hoàng Đế, Hoàng Đế phê hồng thì chính sách mới hoàn chỉnh, có hiệu lực về mặt pháp lý.
Tuy nhiên, vì Ty lễ giám chịu trách nhiệm ghi chép và truyền đạt các sắc lệnh của Hoàng Đế nên quyền phê hồng cũng gần như là thuộc về Ty lễ giám Bỉnh bút Thái Giám (2).
Những thái giám này ngày đêm ở bên cạnh Hoàng Đế, lại rất giỏi xem mặt đoán ý chủ tử, thường lợi dụng điểm yếu của quân vương là sống cô độc, ít tiếp xúc với văn võ bá quan trên triều đình. Chúng có thừa không gian để dối trên lừa dưới, làm người trung gian chúng có thể chọn lọc thông tin mà Hoàng Đế thu được cũng như xuyên tạc, giả mạo chỉ dụ của Hoàng Đế.
Vương Chấn vốn là nho sinh, thi đậu Cử nhân, tự thấy thi Tiến sĩ vô vọng bèn tự thiến vào cung.
Xét tới tình trạng sỹ phu khinh thường thiến hoạn thời phong kiến, trường hợp đã thi đậu Cử nhân còn chịu kiếp thiến hoạn vào cung hầu hạ như Vương Chấn quả thực ít càng thêm ít.
So với đám hoạn quan khác đa phần là ít học, Vương Chấn thông hiểu cổ kim, văn hay chữ đẹp quả thực là khác biệt một trời một vực.
Chẳng mấy chốc Chấn đã lấy lòng được Chu Kỳ Trấn, bấy giờ còn là Thái tử. Sau khi Chu Kỳ Trấn trở thành Chính Thống Đế, Vương Chấn nghiễm nhiên được thăng lên làm Thái giám Ty lễ giám. Thường thay hoàng đế phê hồng lên sắc mệnh của triều đình.
Từ sau khi Trương Thái Hậu hoăng còn ba vị thủ phụ họ Dương tỏ vẻ không quan tâm chính sự nữa thì triều chính gần như do Vương Chấn quyết định. Đối với những thành phần còn chống đôi trên triều đình, Vương Chấn không ngại sử dụng thủ đoạn lôi đình để trừ hoạ.
Mới mùa xuân năm nay (1443) có một tia sét đầu xuân làm hư hỏng một góc của điện Thái Hoà, Chu Kỳ Trấn lấy làm lo lắng, liền ban đặc chỉ xin lời khuyên từ những bậc bác học trong thiên hạ, văn võ toàn triều đều nên bày tỏ hay dở được mất của thiên tai.
Hàn lâm viện Thị giảng - Lưu Cầu bèn cho là thiên khiển, khuyên Chu Kỳ Trấn nên sửa sang triều đình để trời nguôi dận. Nội dung sửa sang chính sự của Lưu Cầu đại ý là khuyên Chu Kỳ Trấn đích thân lâm triều xử lý chính sự, cân nhắc kỹ càng thưởng phạt đối với bá quan, Hoàng Đế tích cực vi hành giám sát quan lại, gia tăng quyền lực của tam pháp ty (tức là Hình Bộ, Đô sát viện, Đại lý tự) mà giảm quyền lực của Xưởng vệ, giảm lao dịch, tăng cứu tế, chiêu an phản loạn ở Vân Nam v.v.
Lưu Cầu dâng tấu, có điều nào không phải là trực chỉ vào quyền lực của Vương Chấn, thế là hắn vu cho Lưu Cầu cấu kết với Đổng Lân, bắt vào chiếu ngục, đương đêm sai người sát hại rồi phân thây Lưu Cầu, chôn tại cửa ngục. Đổng Lân vụng trộm dùng áo thấm một chút máu của Lưu Cầu cùng với cánh tay trao cho người nhà chôn cất.
Hành động tanh máu như thế trừ cố mệnh đại thần như Trương Phụ dám ngay mặt chống đối, còn lại văn võ cả triều có ai không sợ. Chuyện hôm nay bị triệu kiến mà phải ngồi chờ gần nửa canh giờ không phải trò quỷ của Vương Chấn còn ai, chẳng qua mọi người sợ không dám nói mà thôi.
Thế mà hôm nay lại thấy Vương Chấn vỡ đầu chảy máu cũng không dám lau chùi băng bó. Đám đại thần liếc mắt nhìn nhau đều thấy trong mắt mọi người tràn ngập hả hê.
Trương Phụ vẻ mặt vui vẻ dở bản tấu ra đọc, nụ cười chợt tắt ngấm, đoạn lão đưa bản tấu cho bọn Dương Sỹ Kỳ, Dương Phổ. Chư vị đại thần thấy lão tỏ vẻ nghiêm trọng cũng nghiêm túc trở lại, hai lão già đọc xong cũng truyền tay đưa cho những người còn lại.
Chờ tất cả mọi người đã đọc xong bản tấu, Dương Phổ mới cất giọng già nua run rẩy nói.
- Tâu Bệ Hạ, chuyện này là thật sao?
Chu Kỳ Trấn hai tay chống lên đầu gối, khoan thai nhả từng chữ.
- Trăm triệu lần thật, gần một tháng trước, Thoát Thoát Bất Hoa đã lấy danh nghĩa Đại Nguyên Hoàng Đế gửi quốc thư yêu cầu Cao Ly Vương tiến cống, hà hà … là Đại Nguyên Hoàng Đế chứ không phải Mông Cổ Khả Hãn, là Cao Ly Vương chứ không phải Triều Tiên Vương. (3)
Trương Phụ đứng ra chắp tay về phía long ỷ nặng nề nói.
- Tâu Bệ Hạ, chuyện này không thể khinh thị, Thoát Thoát Bất Hoa dám xưng Đế hiệu chứng tỏ người Mông Cổ đã một lần nữa dục hoả trùng sinh, chúng ta phải bóp chết bọn chúng từ trong trứng nước.
Binh bộ Thượng thư Vương Ký đứng ra chắp tay nói.
- Tâu Bệ Hạ, không thể xuất binh được, từ thời Tiên Đế đến nay liên tục hao binh tổn tướng ở Giao Chỉ. Nếu là mấy năm nay không đại động can qua thì binh bộ, hộ bộ còn có thể ra sức, đàng này lao sư bình định Lộc Xuyên trước sau tổn thất đến vài mươi vạn người. Tiền bạc lương gạo hao tổn không biết bao nhiêu mà kể, nếu bây giờ lại viễn chinh Mông Cổ xin mời cao minh khác chủ trì quân bộ, thần thực là hữu tâm vô lực ạ.
Không nhắc đến còn tốt, nhắc đến Lộc Xuyên chi loạn mười mấy viên đại thần cả văn lẫn võ đều hướng mắt về phía Vương Chấn. Chuyện là năm Chính Thống thứ năm (1440), thổ phiên Lộc Xuyên là Tư Nhậm Phát đã ngỏ ý tiếp nhận chiêu an của triều đình. Lúc này thủ phụ Dương Vinh vừa qua đời, Trương Thái hậu đã bắt đầu ốm yếu để Chu Kỳ Trấn bước đầu thân chính. Vương Chấn ở bên khuyên Chu Kỳ Trấn nên “tỏ rõ vũ lực của triều đình để man di khiếp sợ”.
Thế là Chu Kỳ Trấn sai Tưởng Quý, Vương Ký, Từ Hy v.v. đốc suất mười lăm vạn quân đi đánh Lộc Xuyên, liên phá các thành Thượng Giang, Lộc Xuyên v.v. nhưng không bắt được Tư Nhậm Phát, tên này từ trước đã chạy sang Miến Điện.
Tuy khải hoàn hồi triều nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề, chờ quân Minh rút đi quân Lộc Xuyên lại về xây đồn luỹ, tích lương thảo chống đối. Đến nay đã là năm thứ tư, trước sau điều động gần ba mươi vạn đại quân, quan quân tổn thất bảy tám phần mười mà vẫn chưa dẹp yên được.
Thủ phụ Dương Sỹ Kỳ thấy không khí có chút căng cứng, đứng ra chắp tay hướng long ỷ.
- Tâu Bệ Hạ, thần cho rằng Đại Nguyên tái sinh là chuyện quan trọng, cần phải chế tài. Tuy nhiên, trước khi tính đến chuyện sử dụng đại quân trấn áp người Mông Cổ ta nên dẹp yên thổ phiên trong nước cái đã. Ba bốn năm nay mấy mươi vạn đại quân bình định liên miên, quốc khố hiện tại không đủ để chúng ta mở một mặt trận thứ hai còn lớn hơn Lộc Xuyên đâu ạ.
Văn Uyên các Tham tri Cơ vụ Tào Nãi cũng đứng ra.
- Tâu Bệ Hạ, thần cho rằng trước nên vỗ yên Lộc Xuyên, sau để cho dân nghỉ ngơi vài ba năm rồi mới động binh hướng Mông Cổ được.
Trương Phụ đứng ra gay gắt nói.
- Chư vị đại nhân chẳng lẽ đã quên Thành Cát Tư Hãn năm xưa đưa người Mông Cổ trở thành bóng ma uy hiếp cả thiên hạ như thế nào sao? Chẳng phải là do Kim, Tống trước sau đều coi Mông Cổ là ưu tiên hạng hai đó ru? Bây giờ chư vị lại định kéo Đại Minh bước vào vết xe đổ đó chăng?
Lễ Bộ hữu Thị lang Mã Du đứng ra phản bác.
- Anh Quốc Công nói quá rồi, không phải triều đình coi Mông Cổ là ưu tiên hạng hai mà thực tế không đủ sức trọng thị hơn nữa mà thôi. Còn vì sao không thể trọng thị hơn nữa thì …
Vương Chấn đứng sau lưng Chu Kỳ Trấn thái dương hơi phồng, mặt đỏ lên nói.
- Vì sao thì ngài Lễ bộ hữu Thị lang nói thẳng ra đi, khỏi cần phải úp mở.
- Người khác sợ Vương Chấn ngươi nhưng ta đây không sợ. Ta chính là mắng ngươi phường hoạn quan hại nước đấy, có giỏi thì …
- …
Chu Kỳ Trấn nhắm mắt ngồi nghe võ quan đấu văn quan, văn quan mắng hoạn quan, khoé miệng không khỏi khẽ nhếch.
“Đế vương chi thuật mà, bà nội, cháu chơi trò này cũng khá đấy chứ, bà có thấy bọn chúng lao vào cắn xé nhau hay không.”
Chú thích:
(1) "Phiếu nghĩ" là tờ giấy hoặc thẻ tre nêu ý kiến của thủ phụ.
(2) "Bỉnh bút Thái giám" là thái giám chuyên cầm bút cho Hoàng Đế.
(3) Bột Nhi Chỉ Cân · Tô Hòa, Bột Nhi Chỉ Cân · Tô Nhật, Na bao · Ba Nhã Nhĩ/Một trăm danh nhân lịch sử Mông Cổ: Nội mông cổ nhân dân xuất bản xã/ Tháng 1, 2017/ Trang 360-362.