Nửa đêm trời trong gió nhẹ, dọc tường tây bản Tà Niết thi thoảng có lính canh ném đuốc ra ngoài tường soi sáng đề phòng quân Việt đánh đêm, trong bản chỉ còn lác đác vài nóc nhà sàn có đèn đóm còn sáng.
Trong căn nhà lớn nhất ở trung tâm bản Tà Niết, năm sáu người đang châu đầu ghé tai bàn bạc.
- ...
- Anh Thành, hiện tại quân địch sỹ khí đã xuống, ta thực sự không thể làm gì sao?
Xa văn Thành cười nhạt nhìn Cầm Sinh, chậm rãi giải thích.
- Quân địch đóng trại dọc theo suối Sập, tuy bị kéo dài nhưng từ đầu tới đuôi vẫn có lớp lang thứ tự đàng hoàng, nếu ta ra khỏi Tà Niết chủ động tấn công chính là hợp ý chúng, không cần phung phí tính mạng anh em như thế.
Thấy Cầm Sinh vẫn có chút không cam, Xa văn Thành lại thấm thía nói.
- A Sinh, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta ở đây là gì. Làm quân chặn đường, ta chỉ cần câu thật nhiều thời gian cho quân dân ở Mộc Châu chạy càng xa càng tốt. Anh có dự cảm rằng ngày mai nhịp độ tấn công của chúng còn ác liệt hơn hôm nay, vậy nên cách phân bổ lực lượng của hôm nay sẽ có vẻ hơi vô lực.
Bọn đầu mục nghe vậy đều tỏ vẻ mặt nghiêm trọng, ai nấy chúc đầu lại gần hơn nghe Xa văn Thành bàn giao.
- Từ sáng mai, lực lượng của ta sẽ chia làm bốn phần, mỗi phần hơn năm trăm người, ba phần chia phiên phòng thủ, hai canh giờ thay một lần. Mỗi phiên có bốn trăm người thủ lũy, hơn trăm người dự bị. Phần còn lại sung làm cứu thương kiêm trừng giới. Ta sợ, một khi binh lính bắt đầu hoảng loạn thì lực lượng ứng biến của ta không đủ để ứng phó.
- Vâng! (x5)
...
Đêm hôm qua Xa văn Thành không sao ngủ được, mãi đến cuối giờ sửu (gần ba giờ sáng) mới chợp mắt được một chốc. Hắn mơ thấy cha mẹ, vợ con, mơ thấy người Việt đạp cửa nhà sàn xông vào bắt giết vợ con hắn.
Xa văn Thành chợt bật dậy, không biết đã ngủ được bao lâu, dưới thung lũng đã vang lên từng hồi trống điều phối đều đặn, thế là hắn lại lanh lẹ xuống giường chủ trì phân chia lại các phiên.
Đến cuối giờ mão (gần bảy giờ sáng) các đội, ngũ của quân Việt đã lại hàng ngũ tề chỉnh đánh trống thổi còi chạm rãi tiến công.
[Thùng ... thùng ... thùng ...] từng hồi trống trận dồn dập liên hồi vọng lại từ phía thung lũng. Phía trước, từng khối thổ binh Thái, Mường chậm rãi theo nhịp trống tiến lên.
Vừa bước vào tầm ba mươi trượng, điểu thương của quân Phủng Thánh lại khai hỏa xen kẽ mà tiến không khác gì hôm qua [huýt ... đoàng ... đoàng ... đoàng].
- Hai ba, lên ... hai ba, lên ...
Bộ binh cũng theo nhịp bắn của súng tay mà hò hét đẩy tới.
Vào tầm hai mươi trượng (80m), quân Thái ở trên rào đá theo thói quen từ hôm qua canh điểu thương vừa tề xạ xong thì nhú đầu lên tấn công quân công lũy dưới ghề.
[Kịch ... kịch ... phập ...kịch ... phốc ...]ngay lập tức có gần hai mươi tên thổ binh bị loại khỏi vòng chiến. Ngay lúc này, từ phía xa tiếng trống trận dồn dập bỗng nhiên thay đổi thành từng hồi ngắt quãng.
Như nhận được tín hiệu nào đó, tiếng còi đồng cũng theo đấy mà đổi hiệu lệnh thành ba hồi ngắn.
[Huýt ... huýt ... huýt] hai trăm lính của hàng đầu tiên nghe thấy tiếng còi thì đồng loạt giương súng lên nhưng chỉ có một trăm người khai hỏa [đoàng ...đoàng ... đoàng...].
Độ bốn đến năm giây sau, đúng lúc người Thái trên lũy lũ lượt ngoi đầu lên chuẩn bị bắn tên thì hơn trăm tay súng còn lại đã canh sẵn nãy giờ mới siết cò.
[Đoàng ... đoàng ... đoàng ... vèo ... phịch ... phanh] điểu thương đã vào trong tầm dưới hai mươi trượng (80m), độ tản mát của đạn đã đạt mức dưới một thước (nhỏ hơn 40 cm), chỉ trong một loạt bắn, hơn trăm khẩu điểu thương đã hạ được gần bốn mươi quân Thái sau rào.
Đám thổ binh phe tấn công thấy thế lớn tiếng hò reo bắt đầu đẩy nhanh tốc độ đẩy tới, chẳng mấy chốc, tiền đội của Quách Luân chỉ còn cách tường đá chừng mười trượng (40m), đám cung thủ, nỏ thủ của quân tấn công đã bắt đầu có thể bắn trả người Thái núp sau hàng rào.
Quách Luân giơ cao kiếm hét lớn.
- Bọn chuột nhắt trên kia đã sắp không xong rồi, ai muốn lấy ba mươi đồng bạc trắng, ai muốn ngủ với ả đàn bà đẹp nhất bản Tà Niết thì theo ta, xông lên!
- Xông lên ... xông lên ...
Đứng trên chòi cao nhìn về phía tường tây, Xa văn Thành ngay lập tức hiểu được cảm giác bất an của mình đến từ đâu, kẻ địch chỉ đơn giản là chấp nhận giảm số lượng súng bắn mỗi loạt để gia tăng tần suất khai hỏa.
Cứ như thế chẳng mấy chốc kẻ địch sẽ có thể tràn vào đánh xáp lá cà, lợi thế trên cao của quân thủ lũy Tà Niết không còn lại chút nữa. Hắn cắn răng quay sang nói với tên thân tín.
- A Sùng, ra lệnh cho quân thủ lũy, dù là phơi mình cho xạ thủ quân địch bắn giết cũng phải ngăn cản bọn chúng tiến bước. Dù là dùng xác chất lên cũng phải đẩy chúng ra xa tường phía tây.
- Rõ.
Quân của Quách Luân đã gần chạm đến tường lũy đã bị bọn thổ binh trong lũy bất chấp thiệt hại nhú ra dùng nỏ bắn chết mười mấy người. Cứ như vậy, năm lần bảy lượt quân thủ lũy như một bầy chó điên không tiếc mạng sống, mặc kệ xạ thủ quân công lũy bắn giết mà nhú ra tấn công quân tiền phương của Quách Luân.
Cứ như vậy tuy tỉ lệ đổi mạng lên tới một đổi hai, thậm chí một đổi ba với quân thủ lũy nhưng nhất thời Quách Luân cũng chẳng thể tạo được cửa mở cho quân mình tiến vào.
Trịnh Tú giờ này đã ngồi chễm chệ trên ngựa, vẻ mặt lãnh tĩnh nói với bọn Cao Tung.
- Cho bộ binh trọng giáp lên theo đi, trận đánh này giờ mới bắt đầu ác liệt.
Mấy tên quan lang, phù nạm đồng loạt chắp tay kính cẩn.
- Rõ (x4).
...
[Tùuu ... tùuu ... tùuu...] hắn đang vò đầu tìm cách khắc chế thì hướng thung lũng vang lên tiếng tù và sừng trâu cất lên từng hồi dài, chắc nịch mà hữu lực.
Theo tiếng tù và nhìn lại, Xa văn Thành thấy cỡ gần hai ngàn quân đang chậm rãi tiến đến, trong đó có hơn một ngàn quân nhìn qua tương đối giống quân chính quy nhà Lê, chẳng qua chúng dùng khiên chữ nhật, áo giáp cũng có chút sai khác, có vẻ như không phải giáp da mà là ... giáp sắt.
Không chỉ Xa văn Thành, ngay cả quân phe công nghe thấy tiếng tù và cũng không khỏi ngoái đầu lại nhìn. Quách Luân thấy đám quân đang chậm rãi tiến lên tiếp viện cho mình, ánh mắt hắn va vào hơn ngàn bộ binh trọng giáp phía trước, trong đáy mắt không khỏi có chút lửa nóng tham lam.
Lần này có tổng cộng mười bốn mường đem quân theo giúp Lê Chiêm đánh phản loạn ở trấn Gia Hưng, trong đó có sáu mường vì trước nay nhiều lần nghe theo hiệu triệu của họ Lê nên được đặc biệt thưởng trước, mỗi mường đều được Lê Chiêm phát xuống ba trăm bộ chiến giáp.
Chiến giáp này không phải loại giáp da phổ biến trong quân đội đại Việt mà là kiểu mới của công xưởng Vĩnh Xương, bên ngoài lớp da trâu còn được khảm thêm một lớp giáp sắt. Những miếng sắt này cũng không quá dày, chỉ độ hai đến ba ly (0.8 – 1,2 mm) nhưng kết hợp với da trâu lại là một khái niệm khác.
Chính mắt Quách Luân đã thấy qua, ngoài mười trượng nỏ chiến cũng không làm gì được người mặc loại giáp này. Không những thế, các mường này còn được ưu tiên cấp khiên scutum chữ nhật rộng bản thay cho khiên mây hình tròn.
Ước ao là có, tham lam là có nhưng Quách Luân cũng không dám ghen tỵ, để đạt được những đồ tốt này, toàn bộ sáu mường kia đều phải trả giá bằng máu. Hơn nữa, đánh xong chiến dịch này không hẳn là hắn không có cơ hội kiếm về cho mường của mình một vài trăm bộ.
Chính miệng Lê Chiêm đã xác nhận lần này có tổng cộng ba ngàn bộ chiến giáp, mới phát cho sáu mường kia một ngàn tám trăm bộ mà thôi, một ngàn hai trăm bộ chiến giáp còn lại sẽ được phân phát theo chiến công của từng mường. Mấy ngay nay Quách Luân đích thân đi đầu cổ vũ sỹ khí là vì lẽ ấy.
Có thể nói để đảm bảo chiến thắng của chiến dịch này Lê Khôi không ngại bỏ vốn gốc.
Nhìn thấy trọng trang bộ binh chậm rãi tiến tới, đám quân công lũy không khỏi reo hò cổ vũ.
Cao Tung đích thân mặc giáp cầm khiên, nhân đức không nhường ai đội mưa tên đi trước. Nhìn thấy chỉ huy đích thân đi trước mở đường, đám trọng trang bộ binh cũng xốc lên tinh thần, dưới sự yểm trợ của điểu thương lẫn cung nỏ, quân của hắn chẳng mấy chốc đã leo đến lũy Tà Niết.
Từ phía sau tường khiên của bọn Cao Tung mười mấy tên lực sỹ vung tay ném móc câu về phía rào che chắn. Chỉ cần nhổ được rào gỗ này, khiến quân thủ lũy không còn thứ giảm uy lực tên đạn thì quân công lũy hành động thuận tiện vạn lần.
- Hai, ba nào ... hai, ba nào ...
Rào gỗ của bản Tà Niết dù sao cũng là vội vàng dựng tạm để chống cung nỏ mà thôi. Từ dây thừng buộc chặt mười mấy cái móc câu, mấy trăm người công lũy chẳng mấy chốc đã kéo sập được mười mấy đoạn rào gỗ. Thấy thế, Cao Tung đưa còi đồng lên miệng thổi một hơi rõ rài.
[Huýttt ...] bộ binh trọng giáp theo sau nghe thấy tiếng còi dài thì ai nấy tay trái dựng tường khiên, tay phải nắm giáo dài đều bước đẩy đến.
- Hai ba, lên ... hai ba, lên ...
Quân thủ lũy vẫn tiếp tục thừa hành mệnh lệnh của Xa văn Thành, ai nấy bất chấp mũi tên hòn đạn nhú khỏi rào đá bắn những mũi tên vô vọng về phía quân công lũy.
Xa văn Thành tĩnh lặng nhìn trọng trang bộ binh chậm rãi tiến đến tường đá, chậm mà chắc gỡ từng viên đá khỏi tường mở lối vào, hắn từ tốn nói với Cầm Sinh.
- A Sinh, bọn chúng có bộ binh trọng giáp, e là quân ta không ngăn lại được, mày dẫn theo năm trăm quân Mường Thanh cùng năm trăm quân Mộc Châu trên vách núi bên trái chạy về báo cho Cầm Sương toàn bộ tình hình ở đây, nói với vợ con anh là anh đã chết ở đây, ngay tại bản Tà Niết này.
Sáng nay trong lúc tái bố trí lực lượng hắn đã kheo léo sắp xếp phần lớn lính Mường Thanh của Cầm Sinh vào một phiên, bây giờ bọn chúng đã đang tập trung ở phía đông bản Tà Niết, chỉ chờ giờ khắc thua trận đã đoán trước này mà thôi.
Nói rồi Xa văn Thành đội mũ trận lên chỉ thấy hai con mắt, tay cầm kiếm, tay tầm khiên mau lẹ dẫn theo hai tên thân tín sải bước về phía tường tây.
Cầm Sinh đứng trên chòi cao nhìn bóng lưng Xa văn Thành, mím môi, mặt hơi ngửa lên trời, đoạn hắn hướng về bóng lưng Xa văn Thành xá dài tới đất rồi dứt khoát đứng dậy rảo bước đi về phía đông bản Tà Niết, hắn phải gọi quân Mường Thanh chuẩn bị lên đường, không quên gọi luôn năm trăm quân Mộc Châu trên ghề núi bên trái.
Đây là vốn liếng anh Thành để lại cho con trai - thằng Liêu, Cầm Sinh phải nguyên vẹn đem năm trăm quân này về Mường Mỗi, cháu hắn hẳn là đã đang trên đường chạy về đấy.
Xa văn Thành vừa rảo bước vừa nói với tên thân tín bên phải.
- A Xại, gọi người của phiên thứ hai cùng quân trừng giới đến đây, chúng ta cần phải chặn người Việt ở đây.
- Rõ
A Xại đi rồi, ánh mắt lãnh tĩnh của Xa văn Thành mới có chút chùng xuống, hắn như trở lại ba bốn năm trước, năm ấy, Bạc Thường dẫn theo hơn một ngàn người, phần lớn là phụ nữ và trẻ em chạy loạn qua Mộc Châu.
Quan hệ của hắn và Bạc Thường vốn là không tệ, liền thiết đãi Bạc Thường cùng thân tín một bữa ra trò, cơm nô rượu say rồi Xa văn Thành mới ngỏ ý mời Bạc Thường cùng người của hắn gia nhập Mộc Châu.
Xa văn Thành rất chân thành, hắn còn hứa gả em gái mình – Xa thị Thanh cho Bạc Thường, sau khi hắn chết Bạc Thường chính là phù nạm tiếp theo của Mộc Châu.
Hắn vẫn không thể quên, sau khi nghe đề nghị của hắn, Bạc Thường ngồi thẳng lưng, dùng ánh mắt chân thành của y nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
- Phù Nạm bảo thằng Thường này chính là con Hổ của mười hai xứ Thái. Thường cũng cho là đúng, đã là hổ thì phải tụ chúng với loài báo, loài voi, tệ cũng phải là loài ưng, loài rắn. Con cáo của Mộc Châu cũng là nhân kiệt, nhưng không hợp với hổ đâu.
Người thân quen với Bạc Thường đều biết, khi y nhắc đến hai chữ Phù Nạm mà không kèm tiền tố hay hậu tố nào thì đối tượng chỉ có một, Cầm Cương. Đối với bạc Thường, lời của Cầm Cương chính là chân lý, nếu không phải Cầm Cương ra lệnh cho y chạy trước thì y đã là một trong hơn hai chục nghìn cái đầu bị quân Việt vun vào kinh quan rồi.
Hôm sau Bạc Thường dẫn người của mình tiếp tục băng đường lội suối xuống phía nam. Xa văn Thành biết, Bạc Thường không có ý xúc phạm chính mình, y chỉ trình bày một sự thực đơn giản, mình quá khôn ngoan, làm việc đều lưu lại vài con đường lui. Còn Bạc Thường thì đầu buộc trên eo, làm việc không có gì cố kỵ.
Nghĩ đến đây, giọng hắn hơi run rẩy xoay đầu sang bên trái hỏi.
- A Sùng, mày sẽ chiến đấu cùng với tao chứ ?
A Sùng đấm mạnh tay vào ngực, giọng quyết tuyệt.
- Cho tới chết.
Nghe được lời khẳng định của A Sùng, cánh tay cầm kiếm của Xa văn Thành dường như không còn run rẩy nữa, thấy tiếng rầm rập của hai phiên thổ binh đang đến phía sau, hắn hướng về phía tường đá hét lớn.
- Anh em phiên thứ nhất lùi hết về phía sau, chúng ta sẽ chém chết từng tên người xuôi ngay trong bản Tà Niết này.
Lần đầu tiên trong mười mấy năm qua, hắn - Xa văn Thành - không còn là phù nạm Mộc Châu nữa. Hôm nay, Xa văn Thành hắn sẽ chiến đấu tới chết vì lý tưởng, vì nghĩa khí, vì một luồng huyết dũng như những gì hắn thường mơ thấy.
“Bạc Thường, không nghĩ tới đi, tao - Xa văn Thành, con cáo Mộc Châu hôm nay cũng có cơ hội trở thành rắn Hổ Mang miền sơn cước, hà hà ...”