Nguyễn thị Anh ngồi trên sập vàng, tiếng là buông rèm nghe chính sự nhưng thực tế là ôm tiểu Hoàng Đế ngồi ngai cao nhiếp chính, chuyện lớn chuyện bé trong nước đều đến tay bà quyết đoán cả.
Nghe Nguyễn Khắc Hiếu nói đã đưa cả đích trưởng tôn nhà mình vào quân Ưng Dương thì Nguyễn thị Anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Khóe miệng không khỏi nhếch nhẹ lên, bên tai văng vẳng lời bọn Lê Khôi, Trịnh Khả, Lê văn Linh nói với bà từ tháng trước.
- Vấn đề hiện tại của Đại Việt không phải là không có quân đi dẹp loạn mà là thiếu lương. Dẹp loạn xứ Hưng Hóa, quân triều đình là phe công, muốn ngăn đường nghiêng, chặn ngõ tắt, vừa tấn công trên nhiều mặt trận vừa bảo vệ được đường quân nhu v.v. không có ít nhất một vạn tám ngàn quân nghe chừng khó.”
- Cái chết dở là không giống như Thuận Hóa dọc bờ biển có thể tiếp vận bằng thuyền lớn, xứ Hưng Hóa là miền rừng núi, địa hình đường bộ khó khăn, đường sông cũng chỉ dùng được thuyền nhỏ, phải dùng rất nhiều phu vận lương. Số phu phen theo hầu ít nhất phải là một phu/ lính, vậy là phát binh một vạn tám ngàn quân cần ít nhất một vạn tám ngàn phu. Tính sơ sơ đoàn quân dẹp loạn cũng gần bốn vạn người. Một trăm sáu mươi vạn cân gạo trong kho lương ở phủ Gia Hưng chỉ đủ cho bốn vạn đại quân dùng không đến một tháng.“
- Tháng trước mới xuất lúa ở kho Hải Tây ra phát cho quân của Lê Khuyển vào Nghệ An, các kho ở Bắc Đạo và Đông Đạo đều dùng để đề phòng người Minh, mấy năm nay các tỉnh phía nam Đại Minh động binh luôn luôn, nghe đâu là dẹp loạn ở Vân Nam. Quanh đi quẩn lại chỉ có hai con đường, một là tạm thời mặc kệ cho thổ ty ở xứ Hưng Hóa làm loạn, hai là Hoàng Tộc phải bỏ vốn gốc ra cấp lương cho đại quân đi dẹp, đến lúc đó hẳn là một trong hai vị đại nhân Lê Khôi, Trịnh Khả phải đích thân đốc sát. Theo cách thứ nhất thì uy tín triều đình Đông Kinh suy giảm, Thái Hậu ngài phải đứng mũi chịu sào. Theo cách thứ hai thì Hoàng Tộc thương gân động cốt, lại đẩy được cốt cán tay cầm binh quyền của Hoàng Tộc ra ngoài. Dù là Thái Hậu người quyết đi đường nào chúng ta cũng thiệt hại cả.”
“Quả nhiên, mấy lão già này thật là đủ quyết tuyệt, nếu không phải đã xử lý tử trước thì hôm có ra sức đến mấy cũng không thể cứu vãn được tình hình. Chỉ sợ hiện tại đường lớn ngõ nhỏ khắp thành Đông Kinh đã rộ tin đồn triều đình bỏ mặc hai ngàn quân của vệ Ưng Dương rồi.”
Thấy Trịnh Khắc Phục đứng ra chắp tay nói đã không phải lo đến chuyện ở xứ Hưng Hóa, Nguyễn thị Anh vô cùng phối hợp vội vàng phẩy tay nói.
- Lời của Tư Khấu đại nhân là thực chăng?
Trịnh Khắc Phục giọng đanh thép nói.
- Hồi Bệ Hạ, Thái Hậu, chuyện người Thái ở các châu Hưng Hóa nổi loạn manh nha từ hơn một tháng trước, Nhập nội Kiểm sát ty đã can thiệp từ lâu, đảm bảo trước tháng chạp chúng sẽ không tập hợp đủ người để làm loạn.
Thái Hậu tỏ vè ngộ ra, chợt quay sang hỏi.
- Nguyễn Cung, là thế này sao?
Phía sau Thái Hậu vang lên tiếng the thé.
- Bẩm chủ tử, đã giải quyết xong phủ Gia Hưng rồi ạ.
Nguyễn Khắc Hiếu mắt sáng quắc nhìn bóng hình ngay sau lưng Thái Hậu, là Nguyễn Cung. Hắn bây giờ đã quay về ngồi lên cái ghế ng vệ sứ Nhập nội Kiểm sát Chỉ huy sứ ty, tất cả thông tin tình báo của Kiểm sát ty đều qua tay Nguyễn Cung cả.
Tứ khi Nguyễn Cung về Đông Kinh, chấp chưởng Nhập nội Kiểm sát ty, không biết bao nhiêu kẻ ở Đông Kinh đã không còn ăn ngon ngủ kỹ được nữa. Nói đùa cái gì, có tên thủ trưởng nham hiểm như Nguyễn Cung ở phía trên gánh áp lực, ngay cả lão già sắp xuống lỗ như Lê Lễ dường như cũng hồi sinh trở lại. Cứ cái bộ dạng “các chú an tâm anh sắp hẹo rồi” mà ngồi trên ghế Tả đô đốc, sẵn sàng bắt thóp bất cứ ai.
Chưa đầy hai tháng ở Đông Kinh mà nước da của Nguyễn Cung đã sáng lên thấy rõ, không còn vẻ đen bóng suốt mấy năm ở Cẩm Giang. Hắn cứ chắp tay đứng sau sập vàng, mắt híp lại môi hơi cong có thể mỉm cười bất cứ lúc nào.
Với chức vụ hiện tại của Nguyễn Cung có thể được ban ngồi, nhưng hắn nhất quyết không chịu, chỉ đứng sau sập vàng không nói không rằng. Chỉ sợ cả triều đình không biết y là con chó dữ mà Lê Nguyên Long để lại cho mẹ con Lê Bang Cơ.
Như cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Khắc Hiếu, Nguyễn Cung khẽ nhướng mày xác nhận chủ nhân ánh mắt rồi lại rũ cụp xuống, mãi tới khi nghe Nguyễn thị Anh sai hắn lấy một chút tài liệu có thể công bố được cho chư vị đại nhân xem xét mới lững thững quay vào trong nói nhỏ với một tên nội thị khác.
Một lúc sau đích thân Nguyễn Cung đem tài liệu xuống giao vào tay Bùi Cầm Hổ, lão Hổ lật dở từng trang tài liệu nhìn thật kỹ, cân nhắc một hồi mới cười nói.
- Nhập nội Kiểm sát ty đúng là xuất quỷ nhập thần, vô thanh vô tức mà bớt cho chúng ta một mối họa vậy. Ngày mười lăm tháng sáu, Lê Chiêm đem một ngàn hai trăm quân Hải Tây hợp với mười bốn mường còn trung thành với chúng ta được gần sáu ngàn quân. Ngày hăm mốt đánh lên Chiềng Yên, thuận thế hai ngày đánh liền ba trận dẹp yên được Mai Châu. Ngày hai bảy tháng sáu cho quân nghi binh, giả vờ muốn phá vây cho vệ Ưng Dương ở Mộc Châu, đương đêm đi đường vòng đánh lên Việt Châu (Bắc Yên ngày nay). Đến bốn ngày trước đã đang kéo quân từ Việt Châu xuống Mộc Châu hợp với vệ Ưng Dương trong đánh ra ngoài đánh vào rồi. Bọn giặc ở Phủ Gia Hưng căn bản đã dẹp yên, giờ chỉ còn bọn giặc ở Phủ Quy Hóa, hẳn là nhìn thấy sự sụp đổ của bọn giặc ở Gia Hưng cũng chưa dám vội manh động gì.
Trình Thanh cũng vừa buông tập hồ sơ xuống, than thở.
- Lại xem hành động của Thái Giám đại nhân từ cuối tháng tư, đầu tháng năm lên Tâm Châu không những dọn sẵn đường đi mà còn đem lên trên đó ba ngàn bộ giáp da, sáu vạn mũi tên sắt. Một ngàn hai trăm quân của Lê Chiêm chỉ mất bốn ngày là lên đến di chỉ cũ của Chiềng Mai, vác súng hỏa mai bắn tan nát hai ngàn quân giặc ở Chiềng Yên chỉ mất một buổi chiều.
Nguyễn Khắc Hiếu cầm tập hồ sơ, khóe miệng run rẩy, những lời lão nói ở đây hôm nay hẳn là đã lan khắp cả thành đông kinh, bất kể lão có thanh minh thế nào cũng chẳng ai tin. Thằng đích tôn của lão từ đại doanh Gia Hưng trở về lão biết nhìn mặt nó thế nào đây.
Tham tri chính sự Nội mật viện Phó sứ Nguyễn Hữu Quang vẻ mặt như không, đứng ra chắp tay hướng sập vàng đĩnh đạc nói.
- Tâu Bệ Hạ, Thái Hậu, những chiến báo như thế này đáng lẽ ra phải trình lên Nội mật viện từ sớm, nếu như bọn lão thần biết được quân cơ như thế này đã chẳng tốn công sầu lo ...
Nguyễn Cung đang đứng rủ lưng, híp mắt cúi đầu sau sập vàng bống nhiên thẳng lưng dậy, nhìn qua Lê Khôi, Trịnh Khắc Phục, Lê Sao thấy mấy lão già vô sỷ này nhắm mắt dưỡng thần như không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt hắn nham hiểm quay lại nhìn thật sâu vào Nguyễn Hữu Quang giọng the thé ngắt lời.
- Nguyễn Hữu Quang, xin Nội mật viện Phó sứ Nguyễn Hữu Quang đại nhân nhớ cho. Nhập nội Kiểm sát Chỉ huy sứ ty là nô tài của Hoàng Đế cùng tông tộc họ Lê chứ không phải của triều đình. Hôm nay Thái Hậu cho các vị xem tập hồ sơ này đã là vượt ra ngoài khuân phép rồi đấy.
Tham tri Nam đạo kiêm Nội mật viện phó sứ Hoàng Thanh hừ lạnh nói.
- Chuyện của hoàng gia tức là quốc sự, sao có thể che giấu thông tin như thế, những hồ sơ như thế này đáng ra phải được báo cáo cho Nội mật viện, Trung thư sảnh từ trước mới không làm lỡ đại sự của quốc gia.
Nguyễn Cung đảo ánh mắt hung tàn qua bọn Nguyễn Hữu Quang, Hoàng Thanh giọng rít lên.
- Nếu như có xử tội kẻ làm lỡ đại sự quốc gia thì phải chém đầu bọn mi trước.
Nguyễn Hữu Quang nhảy dựng lên.
- Tên thiến hoạn kia, ý mi là gì.
Liếc qua Nguyễn Hữu Quang, Nguyễn cung đủng đỉnh châm chọc.
- Ta chẳng có ý gì hết, cứ thích chửi đổng như thế, đứa nào có ghẻ thì tự thấy ngứa, há há ...
- ...
Nguyễn thị Anh ngôi trên sập vàng nghe hai bên lời qua tiếng lại, vẻ mặt nghiêm trang nhưng trọng bụng thì nhún nhảy.
“Chửi hay lắm, chửi độc vào, mát ruột ta lắm ...”
Hoạn quan Đại Việt vốn chẳng phải loại khúm núm hèn kém gì, trước có Lý Thường Kiệt, sau có Phạm Bỉnh Di làm gương, nếu xét lâu dài hơn nữa về sau thì có Hoàng Ngũ Phúc, Lê Văn Duyệt đều là phường hiệt kiệt cả.
Ngay cả thời Lê Sơ, bọn hoạn quan như Lương Đăng, Đinh Thắng đứng ra chửi quan lại trong triều là chuyện thường. Mà lại còn chửi cho nguyễn Liễu là người của phe Nguyễn Trãi bị lưu đày đi châu xa.
Hai bên cãi nhau đến khi vị đại thần cuối cùng xem xong hồ sơ thì Nguyễn thị Anh mới phất tay cho hoạn quan thu tài liệu lại. Ai nấy thấy thế cũng thôi, không khẩu chiến nữa, Nguyễn Cung lại khom lưng cúi đầu đứng sau sập vàng giả chết. Thái Hậu cười giả lả nói với quần thần.
- Nô tài nhà ta ý mà, ỷ mình là thân cận của Tiên Đế vô lễ quen thói mất rồi, quả nhân thay mặt Bệ Hạ tạ lỗi với chư vị ái khanh.
Trình Thanh đứng ra nói đỡ cho Nguyễn Hữu Quang, Hoàng Thanh.
- Tâu Bệ Hạ, Thái Hậu, chúng thần thực không có ý dòm ngó chuyện riêng của Bệ Hạ cùng Hoàng gia Tông tộc, chỉ là muốn nhanh chóng nắm bắt quốc sự mà thôi.
Chưa đợi Thái Hậu trả lời, Trình Thanh đã cảm nhận được một ánh mắt lập lòe hàn quang từ bên cạnh sấn tới, khiến lông gáy lão dựng đứng hết cả lên, chậm rãi quay đầu qua chỉ thấy bọn Lê Khôi, Trịnh Khắc Phục đã rời khỏi trạng thái giả vờ ngủ tự bao giờ. Lê Khôi chậm rãi nhả từng chữ như chuông đồng.
- Trình Thanh, ý mi muốn Kiểm sát ty phải báo cáo cho Nội mật viện?
Nhìn ánh mắt hung tàn chí cực kia, Trình Thanh như rơi vào hầm băng, từng vết đao gió rét lạnh như đang lăng trì tâm hồn lão. Trình Thanh biết chỉ cần mình há mồm nói nửa chữ có thì Lê Khôi sẽ bất chấp tất cả đưa cả nhà lão xuống âm phủ theo hầu Tiên Đế. Một lúc sau mới thoát ra khỏi khí tràng của Lê Khôi, Trình Thanh nuốt một ngụm nước bọt, vội nói.
- Không ... không, Thái Giám đại nhân hiểu nhầm rồi, ý của ta là cần phải chấn chỉnh lại hệ thống dịch trạm ... đúng vậy, là hệ thống dịch trạm. Chờ năm sau khi đường liên làng, liên xã được đắp xong ta phải có một hệ thống đường cái quan lớn hơn, không chỉ từ bắc vào nam mà còn từ đông sang tây với hệ thống dịch trạm đi kèm. Đợi ta soạn thảo ra phương án chi tiết sẽ tâu lên cho cả triều đình cùng tham nghị.
Trình Thanh vừa hết câu, Lê Khôi bỗng ngửa mặt lên trời cười ha hả.
- Ha ha ha ... bỏ quá cho, bỏ quá cho, thói quen của Khôi trong quân doanh ý mà. Nội mật viện Chánh chưởng đại nhân không cần lo lắng như thế, Khôi chỉ đùa một chút mà thôi, ha ha ha ...
Thái Hậu cũng cười theo làm cả triều đường cũng được một phen rôm rả, đâu vào đó Nguyễn thị Anh phất tay ra hiệu cho quần thần lui hết ra, chỉ có bọn thân tín Nguyễn Hạc, Trịnh Khả, Lê Khôi mười mấy người ở lại ăn bữa tối.
Ra đến sân đan trì, Đào Công Soạn đút hai tay vào ống tay áo, ngước nhìn mặt trời đã hơi đổ về phía tây thở dài nói với tả hữu.
- Lời tên nô tài kia chính là ý chí của Tông tộc họ Lê, xem ra chúng ta không có cách nào đưa một chân vào Nhập nội Kiểm sát ty rồi.
Trình Thanh sao lại không biết hôm nay triều đường là một màn kịch của Thái Hậu cùng Tông tộc họ Lê, lão cảm giác hai bên má thật là bỏng rát, đường đường là Chánh chưởng Nội mật viện mà bị Lê Khôi chấn nhiếp tới mất kiểm soát ngôn từ. Tu dưỡng như lão cũng không nhịn được có chút thất tiết, lão rên rỉ.
- Thôi, hành sự theo thời thế, đó mới là cảnh giới cao. Người ta đã đoán biết được xu hướng thời cuộc mà bố cục từ trước để đón lõng chúng ta như vậy. Lê Khôi ngoài mặt lầm lỳ, cục mịch mà tâm tư lại tinh tế như vậy, quả là sâu không lường được, chúng ta thua không oan, không oan ...