• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng đêm dần buông xuống, trăng khuyết treo cao, trời trong gió mát, dưới mặt đất từng đốm lửa vẫn đang tiếp tục liếm láp mỗi một nóc nhà làm sáng cả góc trời.

Từng hàng quân Phủng Thánh bồng súng trên vai tiến quân vào bản Tà Niết, nối theo là từng đoàn dân phu vận chuyển lều trại, lương gạo vào theo.

Lê Chiêm cùng Trịnh Tú song song trên lưng ngựa chậm rãi đi sau đám dân phu, vừa vào đến bản đã nghe thấy mùi mỡ người cháy ngây ngấy, từ tường đá trải dài vào trong bản la liệt là xác người, mùi mỡ cháy chính là từ mấy cái xác chết trước thềm nhà, đã cháy đến không còn hình dạng.

Hai người xuống ngựa bước đi chậm rãi dọc bản Tà Niết, Trịnh Tú hít một hơi thật sâu, nét mặt hiện vẻ say mê, trong đáy mắt có một chút hung lệ lóe lên rồi rất nhanh tán đi, hắn lắc đầu tự giễu quay sang Lê Chiêm nói.

- Già rồi, nếu là ngày xưa kiểu gì anh cũng phải nhảy vào chém vài tên mới thỏa.

Trịnh Tú năm nay hơn sáu mươi tuổi, đã đến tuổi ở nhà ngậm kẹo đùa cháu được rồi, thế nhưng chủ gia chỉ còn cậu nhỏ, thế nên cái thân già của lão vẫn phải bươn chải vì tương lai tiểu chủ nhà mình.

Một trước một sau bước vào ngôi nhà sàn hiếm hoi còn chưa làm mồi cho lửa, phần lớn công trình khác đã tàn lụi cả rồi. Lê Chiêm kê ghế cho Trịnh Tú rồi ánh mắt hắn nặn ra vẻ khâm phục cực kỳ giả tạo hướng Trịnh Tú cười an ủi.

- Anh Tú nói gì vậy, em thấy anh vẫn sung sức đấy chứ, lũ chúng em chỉ ước sau này bằng tuổi anh có thể hành quân đánh trận mười mấy ngày trời mà vẫn tinh thần sáng láng như anh mà thôi

- Các chú cũng không kém, hà hà ...

Ngồi xuống ghế xếp, lẫn nhau vuốt đuôi thật là vui vẻ.

Chỉ một chốc, mấy tên quan lang, phù nạm cùng đám cơ trưởng của Phủng Thánh quân dắt díu nhau chạy tới báo cáo. Một tên cơ trưởng quân Phủng Thánh tiến lên phía trước một bước hướng Trịnh Tú chắp tay.

- Bẩm Tổng quản đại nhân, đã có thống kê thiệt hại rồi ạ.

Trịnh Tú vẻ mặt lạnh nhạt.

- Nói

- Thiệt hại của quân ta tổng cộng bốn trăm hai mươi tám người, trong đó có một trăm bảy mươi sáu người chết, hai trăm năm mươi hai người bị thương.

Trịnh Tú nghiêng người hỏi.

- Quân giặc thì sao?

- Hồi Tổng quản đại nhân, quân ta giết tại trận chín trăm tám mươi ba tên giặc, bắt sống năm trăm mười hai tên khác, khoảng một ngàn ba đến một ngàn bốn trăm tên còn lại đã bỏ chạy về phía Mộc Châu.

Trịnh Tú gật nhẹ đầu, chỉ tính số tử sỹ hai bên thì tỉ lệ đã vượt quá một đổi năm, mức thiệt hại này đã coi là không tệ.

Đương nhiên, một đổi năm, một đổi sáu ở đây không có nghĩa là lúc nào quân ta cũng có thể giết chết năm sáu kẻ địch mới mất một người.

Lúc giáp trận chênh lệch về thiệt hại là có, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một đổi hai đến một đổi ba mà thôi.

Chỉ đến khi đội hình của kẻ địch có dấu hiệu tan vỡ, binh lính chưa có lệnh mà quay đầu bỏ chạy thì cuộc tàn sát mới bắt đầu, lúc này tỉ lệ thiệt hại hai bên mới kéo cao đến mức như thế.

Thậm chí, nếu đây là đồng bằng, có thể sử dụng đại đội kỵ binh thì tăng số thiệt hại nhân mạng của kẻ địch thêm năm thành cũng không phải không thể.

Nào phải tự nhiên mà người Mông Cổ làm bố ở thời đại kia, kỵ binh Mông Cổ tới lui như gió, thua thì nhanh chóng chuồn êm, thắng thì truy sát không bỏ, hãm trận thì đánh như sóng biển liên miên bất tuyệt, bao vây thì vạn kỵ có thể kiểm soát vài trăm dặm.

May mà Đại Việt là xứ sông nước, thủy quân nhà Trần lại tương đối bá, nếu không kể cả vườn không nhà trống cũng chưa chắc đã khá hơn Cao Ly.

Nói đến người Cao Ly, họ cũng tính là kiên cường đấy, cũng vườn không nhà trống đấy nhưng bị Mông Cổ vả liên tiếp năm lần, đến lần thứ sáu có kiên cường hơn nữa cũng không thể không tuân phục.

Dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, Trịnh Tú lắc đầu chẹp miệng, lại hỏi.

- Chỉ huy của quân giặc ở đâu rồi, có bắt được không ?

Đối với tên chỉ huy cứ điểm này, Trịnh Tú có chút ghé mắt, tuy bị áp đảo về số lượng và trang bị nhưng vẫn có thể sử dụng bọn giặc cỏ mà chống trả hiệu quả.

Thổ binh người Thái dưới sự chỉ huy của hắn chịu thiệt hại quá hai phần mười quân số mới bắt đầu vỡ trận, đối với kỷ luật của bọn mán mọi này được như thế đã coi là hiếm có.

Phải biết mấy ngày trước bọn hắn kéo quân vây đánh lũy Việt Châu do hai ngàn quân của Hoàng Túc phòng thủ, quân Việt Châu dựa vào tường đá kiên cố hơn Tà Niết này không biết bao nhiêu mà kể. Thế nhưng cả phá lũy Việt Châu, thiệt hại của quân tấn công chỉ là hơn hai trăm người cả chết lẫn bị thương, tầm một nửa thiệt hại ở cái bản Tà Niết này.

Biểu hiện của Xa văn Thành như thế khiến Trịnh Tú không khỏi nổi lên lòng yêu tài, muốn chiêu dụ hắn về làm gia tướng nhà Lê Niệm.

Cao Tung đứng ra chắp tay trả lời.

- Bẩm ô ông, chỉ huy bản Tà Niết có một chính một phó. Chính là phù nạm Mộc Châu, tên Xa văn Thành, phó chỉ huy là em trai của phù nạm Mường Thanh, tên Cầm Sinh. Từ cuối giờ sáng nay, sau khi trọng giáp bộ binh của ta tiến đến tường đá, Xa văn Thành đã ra lệnh cho Cầm Sinh đem người chạy trước, bản thân hắn thì ở lại đương cự với quân ta. Đầu giờ chiều nay cũng là vì Xa văn Thành trúng đạn tử vong nên quân địch mới vỡ trận sớm hơn dự kiến.

Trịnh Tú ra vẻ đã biết, ngồi thẳng lưng dậy lớn tiếng nói.

- Đinh Dũng nghe lệnh!

Tên quan lang bưu hãn đứng vị thứ tủ bên phải đứng ra chắp tay.

- Bẩm ô ông, Dũng tại.

- Quân Mường Bôn của mi ngay lập tức lên đường đi tiền trạm, dò đường tiến đến Chiềng Hắc, trong đêm nay quân ta phải làm chủ đường thung lũng Mu Náu.

- Rõ.

Trịnh Tú lại hướng Cao Tung nói.

- Đưa tin cho đại doanh Mường Sang, nói cho chúng biết quân ta đã đuổi quân phản loạn chạy về thung lũng Mu Náu, ta cần bọn chúng phối hợp vây giết.

- Rõ.

Để bọn Cao Tung, Đinh Dũng lĩnh mệnh đi ra xong, Trịnh Tú mới hướng bọn sỹ quan, đầu mục còn lại nói.

- Các bộ khác cho quân nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, rạng sáng ngày kia xuất phát, tiến vào Mộc Châu.

- Rõ (x18)

...

Cách bản Tà Niết độ gần bốn mươi dặm về phía đông, trên đường núi có một đoàn người ngựa đang bất kể màn đêm mà tất tả di chuyển.

Dười trời trăng mờ ảo, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ, Cầm Sinh cưỡi ngựa đi song song với đoàn người, tay nắm một cây mã sóc dài tầm bốn thước (1,6 m), miệng liên tục thúc dục đội ngũ tiến nhanh hơn.

Đây là gần một ngàn quân Mường Thanh cùng Mộc Châu rút chạy khỏi chiến trường Tà Niết, nhờ Xa văn Thành tạo điều kiện, hắn dễ dàng tập hợp được số nhân mã này rồi rút lui từ đầu giờ trưa.

Tuy nhiên, từ Tà Niết về Mộc Châu toàn đường rừng núi, quân của hắn đã nai nịt gọn gàng hết cỡ nhưng nửa ngày trời vẫn chỉ đi được không tới bốn mươi dặm.

Nhìn trời càng lúc càng tối, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, Cầm Sinh càng thêm xót ruột, hắn lại một lần nữa thúc ngựa chạy từ đầu đến cuối đội hình, vừa chạy vừa hò hét.

- Trước giờ hợi (21 giờ) phải đến được Mộc Châu, cố lên, chỉ còn hơn mười dặm nữa thôi.

- Nhanh lên, đến Mộc Châu là có thể chăn ấm đệm êm thỏa mái ngủ đến trưa mai, nhanh cái chân lên.

Đám ngũ trưởng nghe thấy thế cũng hối hả thúc dục người của mình tăng tốc.

Xa xa, trên một gò đất phía nam con đường núi, có mấy cái đầu nhú lên cẩn thận quan sát đoàn quân đang di chuyển kia. Vì quáng gà, từ xa, bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy mấy bó đuốc sáng leo lét trên đường rừng tối thui.

- Tổng quản đại nhân, đánh như thế này e là không tốt đâu.

Lê Bồi hơi nghiêng đầu hỏi tên đội trưởng trẻ tuổi bên cạnh.

- Làm sao lại là không tốt?

Thanh niên khó khăn đáp.

- Đó hẳn là quân Thái, chỗ này cách Mộc Châu chỉ hơn mười dặm, tuy rằng mấy ngày nay quân giặc không tấn công đại doanh của chúng ta nữa nhưng hẳn là vẫn để lại mật thám ở quanh đây giám thị. Nếu quân ta tấn công đám quân Thái này hẳn là quân Mộc Châu sẽ ra đến tiếp viện rất nhanh, đến lúc đó quân ta lưỡng đầu thọ địch, ty chức e rằng ...

Lê Bồi đưa bình nước lên làm một ngụm, lại hỏi Đỗ Lam.

- Lam, mi biết vì sao bố mi đưa mi lên chỗ chú không?

Đỗ Lam có chút lắc đầu, nhà hắn đã coi như là huân quý có số má, khắp Đại Việt này thiếu gì chỗ lịch luyện, sao nhất nhất phải ném hắn lên cái xứ khỉ ho cò gáy này.

Lê Bồi hơi nhếch miệng lên, ngạo nghễ nói.

- Bọn mán mọi này tuy là ngoài mặt tuân phục triều đình nhưng ngấm ngầm mới liên kết với Vạn Tượng động tác luôn luôn. Bố mi cũng coi là quyết đoán, nhét mi vào vệ Ưng Dương đóng quân nơi khỉ ho cò gáy này có chút cơ hội thấy việc đời. Hơn tháng nay thủ lũy chỉ coi là màn khai vị thôi, chưa nói lên gì nhiều. Hôm nay chú Bồi cho mi thấy một chút việc đời, để mi hiểu năm xưa nhờ vào đâu quân Lam Sơn bọn ta có thể vây đánh quân Minh đông gấp năm gấp mười mà thành được đại sự.

Nói rồi hắn gật đầu với mấy tên thủ hạ ở phía sau rồi đội chiếc khôi mạo lên che kín mặt, khí chất của hắn ngay lập tức trở nên nồng nặc một mùi túc sát.

[Huýttt ...] Cầm Sinh đang thúc ngựa tiến lên thì nghe thấy tiếng còi đồng quen thuộc mấy ngày nay từ ghề núi phía bắc.

- Xung phong ...

Ngay sau tiếng còi đồng là hàng loạt tiếng reo hò xung trận từ trên ghề núi vọng xuống, khẽ nheo mắt lại, hắn thấy thấp thoáng phía trên kia là những bóng người tay cầm khiên, tay cầm đoản đao đang dựa thế trên cao xông xuống như muốn cắt nát đội hình đang rời rạc của hắn.

- Có địch tập kích ...

- Người Việt đuổi đến rồi ...

- Chạy mau ...

- ...

Khắp cả con đường núi là những tiếng hò hét phẫn nộ kèm theo cả hoảng sợ của thổ binh người Thái. Cầm Sinh thấy tình thế không ổn, giơ cao mã sóc lên chạy từ đuôi đến đầu, vừa chạy vừa cố ổn định tình hình.

- Không được hoảng loạn, không được hoảng loạn, tập hợp đội hình chống trả tại chỗ ...

Hắn vừa dứt lời thì đã có mấy chục tên người Việt tựa như mãnh hổ hạ sơn đánh vào một đám người Thái chưa kịp tập hợp.

Bọn chúng cứ thế chia thành bốn năm tổ, mỗi tổ bốn năm người yểm trợ cho nhau, tay cầm khiên tay cầm đao chém ngã hết người này đến người khác.

Cam đảm mới được xốc lại của đám người Thái này mau chóng tan vỡ, tên đầu mục hét lớn.

- Đại nhân mau cứu chúng ta.

Cầm Sinh thấy thế không thể không dẫn theo mấy tên thân tín cưỡi ngựa chạy lại cứu. Hắn phi ngựa xông lên, cánh tay như bắp đùi của hắn vung lên mã sóc, thuận theo thế ngựa đấm một phát thủng cả khiên của tên lính triều đình trước mặt. Lại lấy đà đâm thêm một tên nữa, hắn hơi dùng sức rút mã sóc ra khỏi thân thể tên lính người Việt rồi ngẩng đầu lên nhìn.

Người Việt ước chừng có khoảng hai mươi đội hình tấn công, hết thảy không nhiều hơn bốn trăm người.

Tuy chỉ có quân số chưa bằng một nửa quân của hắn nhưng bọn chúng có tổ chức rõ ràng, điều lệnh minh bạch, mọi người trong đội hình tiến công đều vô tình hay hữu ý mà bọc lót cho nhau.

Đây hẳn là quân của vệ Ưng Dương.

Cầm Sinh nheo mày, không phải bọn Cầm Lý, Xa văn Hồi đã đang áp chế quân Ưng Dương trong đại doanh Mường Sang sao?

Cứ như thế này chẳng mấy chốc quân của hắn sẽ bị băm nát.

Hắn ra lệnh cho đám thân tín kéo người của chúng tập trung lập tuyến phòng thủ chống đỡ thế công của kẻ thù.

Dù người Thái không quen đi chăng nữa thì không trâu bắt chó đi cày, dùng xác người điền vào chỗ trống cũng phải giữ bằng được tuyền trước.

Không giữ được tuyến trước thì kể cả quân tiếp viện có đến nhanh đến mức nào cũng không tài nào cứu nổi.

Thấy tuyến trước đãn tương đối ổn định rồi, hơi chần chừ một lát, hắn móc trong ngực ra một quả pháo hiệu, hướng lên trời châm lửa.

[Viuuu ... bụp ...] Quả pháo nổ thành một bông hoa sáng chói trên bầu trời đêm, đây là tín hiệu cầu cứu, chỉ cần cầm cự tầm nửa canh giờ, kỵ binh Mộc Châu sẽ đến đây tiếp viện.

Đỗ Lam ngồi xổm sau lưng Lê Bồi, chưa có lệnh tấn công nên hơn bốn trăm người của hắn vẫn đang ẩn núp ở ghề núi phía nam án binh bất động xem quân ta ở sườn núi phía bắc đổ ra đánh.

Đúng lúc Đỗ Lam có hơi xót ruột thì hắn thấy một quả pháo hiệu cầu viện được bắn lên trời.

Lê Bồi vẻ mặt lạnh nhạt, coi như không thấy quả pháo hiệu kia, trong mắt hắn chỉ có đội hình kẻ địch đã từ bỏ canh phòng mặt nam, tập trung toàn lực cố thủ mặt bắc.

Lê Bồi nhếch mép cười hung tàn, leo lên ngựa nói.

- Địch đã sập bẫy, các anh em, theo mỗ ... GIẾTTT ...

Bắn xong quả pháo hiệu, nét mặt Cầm Sinh có chút giãn ra, hắn gật đầu ra hiệu cho mấy tên thân vệ, cả bọn theo hắn lao vào trận tiền.

Hắn không phải Cầm Sương, cũng không phải Xa văn Thành, không thể giống mấy tên đó đứng ở hậu tuyến điều phối quân tốt.

Hắn chỉ có thể đi trước dẫn đầu làm gương cho anh em, đâm thêm được tên quân triều đình nào hay tên nấy.

[Huýttt ...] Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng còi đồng nổi lên từ ghề núi phía nam, ngoảnh đầu nhìn lại, một luồng hơi lạnh từ xương cụt chậm rãi lan đến ót của Cầm Sinh.

Từ sau ghề núi thấp phía nam đột nhiên có độ hơn bốn trăm bộ binh cùng hơn trăm kỵ binh nổi lên bắt đầu tấn công vào sau lưng quân của hắn.

Quân của Cầm Sinh hiện tại đang bày trận nghênh địch ở hướng bắc, bây giờ hướng nam có phục binh đâm sau lưng chính là tử lộ.

Cầm Sinh hơi thất thần thì một tên lính triều đình chớp cơ hội cầm câu liêm vung về hướng hắn.

Đến khi Cầm Sinh nhận ra nguy hiểm thì đã muộn, trong mắt hắn chỉ còn nhìn thấy một chiếc câu liêm sắc lạnh đang vồ về phía cổ của mình.

Cầm Sinh vung tay lên toan đỡ nhưng với tốc độ này chỉ e là không thể nào kịp, đúng lúc này, [kenggg] một luồng hàn quang chặn đứng lưỡi mâu ngay trước cổ Cầm Sinh.

Chủ nhân của luồng hàn quang đấy thuận thế lấn tới đưa mâu đâm xuyên qua ngực tên lính triều đình. Cầm Sinh bình tâm lại, gật đầu cảm kích nhìn về phía tên thân tín.

- A Piêu, tao thiếu mày một cái mạng.

Tên thân tín tên A Piêu cười sang sảng nói.

- Được chiến đấu bên cạnh A Sinh là vinh hạnh của tao rồi, không cần nói lời ấy.

Cầm Sinh gật mạnh đầu với tên thân tín, đoạn tức tốc ra lệnh.

- Địch tấn công từ phía sau, nhanh lên, cắt người ra phòng thủ.

Nói thì lâu diễn tiến thì nhanh, Cầm Sinh chưa bố trí được người thủ phía sau thì quân Việt đã đẩy tới.

[Keng ... xoẹt .. kịch ... phập ... ] Khắp một bãi chiến trường toàn là hình ảnh người Việt kết thành đội hình bốn năm người bọc lót cho nhau.

Mà người Thái thì không quen đội hình, chẳng hiểu tương hỗ, mệnh ai nấy đánh, cuối cùng bị quân Việt chém giết như chém chuối.

Từng tiếng hò hét, kêu gọi, rên rỉ thảm thiết vang vọng khắp một vùng rừng núi, không đến một khắc đồng hồ (14 phút 24 giây) kể từ khi nhánh quân Việt thứ hai giáp công, gần ngàn quân Thái đã bị chém giết đến quá nửa.

Cầm Sinh cắn răng trợn tròn mắt dẫn theo mười mấy tên thân tín cưỡi ngựa xông vào cả phá một ngũ (20 người) của quân Việt đang triển khai đội hình tấn công thì bị một ngũ kỵ binh của người Việt hợp vây từ bên phải.

Cầm Sinh vừa đâm chết một tên người Việt đã thấy một tên kỵ binh thân mặc bố diện giáp, tay cầm mâu dài đâm vào ngựa của hắn, con ngựa của Cầm Sinh bị đau chồm hẳn lên hất Cầm Sinh xuống dưới đất.

Tên kỵ binh kia nhân cơ hội thúc ngựa xông tới vung mâu toan đâm vào cổ Cầm Sinh.

Mã sóc của Cầm Sinh đã rơi mất, hắn rút kiếm ra đỡ nhát đâm của đối phương. Lại nhân cơ hội đối phương chạy qua nhảy lên quật đối phương xuống ngựa.

Hai bên lao vào quần ẩu, đối phương hẳn là ngũ trưởng hoặc đội trưởng gì đấy, sức lực rất lớn, Cầm Sinh chỉ kịp nghĩ như vậy, sau ba bốn lần giao thủ, tay cầm đao của hắn đã bị đối phương chém đến tê rần, kiếm của hắn bị đao của đối phương chém bay ra ngoài.

Cầm Sinh ngồi tựa vào gốc cây, hắn thực sự rất mệt rồi, lại thấy đối phương chậm rãi tiến lại gần, nghe chừng là muốn chém đầu hắn.

Cầm Sinh nhắm mắt lại ra vẻ cam chịu, chờ tên người Việt kia vung đao toan chém, đột nhiên hắn vùng dậy, đầu hơi nghiêng né khỏi tầm đao, tay cầm dao găm chuẩn xác đâm vào khe áo giáp của đối phương.

Tên kia chỉ kịp kêu lên vài tiếng ú ớ rồi đổ gục trên người Cầm Sinh, trong mắt tên kỵ binh người Việt kia, Cầm Sinh đọc được vẻ bất ngờ, không cam lòng.

Hắn mệt đến trắng bệch cả mặt mày, vất vả đẩy thân thể của đối phương ra một bên rồi dùng chút sức cuối cùng lăn vào một lùm cây, không dám thở mạnh.

Rúc trong lùm rậm, hắn đã quá mệt mỏi, không động đậy gì nữa, cứ như thế nằm nhìn theo từng bóng lưng quân Thái đổ rạp dưới câu liêm cùng đoản đao của quân Việt.

May mà lùm cây đủ rậm rạp, mấy lần có nhóm quân Việt đi qua nhưng không ai nhìn thấy hắn.

Độ nửa khắc giờ sau (7-8 phút), thanh âm chém giết dần lắng lại, người chạy được đã chạy, không chạy được thì chết, người Việt không thu tù binh.

Đám quân lính ai vào việc nấy nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, thu dọn xác tử sỹ, cứu chữa thương binh và còn ... bổ đao cho từng cái xác của người Thái la liệt khắp mảnh rừng núi này, đảm bảo không kẻ nào có thể giả chết.

Hắn đột nhiên nghe thấy bốn năm người Việt quây lại ngay chỗ đối thủ của hắn gục xuống. Một tên lớn tuổi, nghe chừng là chỉ huy ngay lập tức sao sử thân vinh của hắn chạy đi tìm ai đó.

Chỉ một lát sau đã thấy tên thân binh kia đem theo một tên khác hớt hải chạy đến, tay tên đó còn cầm chiếc hòm, vừa đến đã sà xuống xem xét.

Hắn lại mơ hồ nghe thấy giọng nói lớn tuổi la hét thật lớn cái gì đấy, hình như có hai chữ “công tử”, tiếng Việt của hắn không tốt lắm, trong điều kiện như thế này lại càng bập bõm.

Cầm Sinh không hiểu bọn chúng nói gì cho lắm, nhưng từ thái độ của những người Việt này cùng hai chữ “công tử”, hắn đoán hẳn là tên bị mình đâm gục là con trai của đại nhân vật nào đấy.

Chỉ thấy tên y sư, đúng rồi, hẳn là y sư kia móc từ trong hòm gỗ móc từ trong đó là một chai chất lỏng gì đấy đổ lên vết thương do dao găm gây ra, sau đó lại cẩn thận dùng đồ may vá quân áo khâu vết thương của tên kia lại.

Cầm Sinh trợn tròn mắt, trần đời hắn chưa bao giờ thấy cách cứu người quái lạ như vậy, đến đây, hắn lịm hẳn đi không còn biết gì nữa.

Cầm Sinh không biết mình đã thiếp đi bao lâu, hắn lồm cồm bò dậy, chỉ thấy trước mặt la liệt toàn là xác chết của anh em người Thái.

Mường Thanh cũng có, Mộc Châu cũng có, hắn quỳ xuống trước bãi chiến trường, hai hàng nhiệt lệ không nhịn được chảy dài.

Khóc chán rồi, Cầm Sinh phải tìm đường về Mộc Châu, hắn còn lời hứa chưa hoàn thành với Xa văn Thành, hắn phải nuôi dạy hai đứa con của anh Thành nên người, không chỉ thế, còn vợ con A Piêu nữa, hắn cũng thiếu A Piêu một cái mạng.

Chợt từ xa có tiếng vó ngựa.

Tiếng vó ngựa dồn dập ngày một gần.

Cầm Sinh hoảng hốt trở lại núp vào lùm cây, nhìn qua khe hở của tán lá, hắn không biết, liệu có phải là đám người Việt kia đã trở lại hay không.

Trời đêm rét lạnh, nhưng không lạnh bằng cõi lòng Cầm Sinh bây giờ, hắn chỉ muốn sống.

Cầm Sinh mơ hồ thấy mẫy chục bóng kỵ binh tiến hành xem xét chiến trường, chỉ một lát sau lại có độ hơn hai trăm kỵ khác rầm rậm chạy đến. Hội họp với đám kỵ binh tiền trạm nói gì đó, bọn chúng sử dụng là tiếng Thái.

“Là người mình.”

Cầm Sinh thầm nghĩ như thế, nhận ra tiếng nói thân thương, hắn suýt chút nữa lại lần nữa bật khóc. Cầm Sinh nhảy ra khỏi bụi cỏ la lớn.

- Có phải anh em người Thái ở Mộc Châu đó không?

Tên cầm đầu nhanh chóng phi ngựa đến trước mặt Cầm Sinh, lao xuống ngựa ôm chầm lấy hắn.

- A Sinh đấy đúng không, không phải sợ, anh đây, anh Sương đây.

Người ôm chầm lấy Cầm Sinh, đúng là anh trai của hắn, Cầm Sương.

* Chương lớn 4k chữ, coi như đến bù tối qua, hề hề ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK