Phương Từ trong bụng nhăn như trái mướp, bên ngoài lại dường như không thấy ý tứ của Lê Ý, liều chết giả ngu tới cùng nói.
- Ngài đây chính là làm khó chúng ta nha, ta không ngại cùng Lê công tử nói chút lời thật lòng, chúng ta ngồi đây hơn ba mươi người, chưa hẳn đã là bền chắc như thép. Nếu như ... ta nói là nếu như có một vài nhà đã nhịn không được tuồn thông tin của chúng ta cho Thiều Châu thương hành, vạn nhất xảy ra hệ sự gì ... chúng ta như thế nào hướng các vị bàn giao.
Lê Ý vẻ mặt thâm tình nói.
- Haiz ... ông chủ Phương, ngài thừa biết ta nói đến tiết lộ thông tin không phải là lo lắng cho an nguy của ta bị tay chân của Thiều Châu thương hành uy hiếp. Cho chúng một vạn lá gan cũng không dám đụng đến một cọng lông của đại diện Vĩnh Xương thương hành ở Quảng Châu. Nói đến sợ, ta chỉ lo là ... trong quý vị ngồi đây có người dùng cái mạng của mỗ khiến cho Vĩnh Xương thương hành triệt để trở mặt kết thù với Thiều Châu thương hành. Chỉ cần quý vị không động ý muốn giết mỗ, mỗ ngược lại không có gì lo lắng, không phải sao.
Hơn ba chục tên cự thương ở dưới ngay lập tức tỏ thái độ.
- Lê công tử, ngài nói gì vậy, quan hệ giữa chúng ta là loại gì cơ chứ, sao chúng ta có thể dở trò hèn mạt như thế được.
- Đúng, Lê công tử không nên để người ngoài châm ngòi ly gián quan hệ của chúng ta.
- ...
Ai nấy lời thế son sắt thề thốt, chỉ còn thiếu móc tim moi phổi ra cho Lê Ý xem là đỏ hay tái. Lê Ý liếc mắt về phía Phương Tu, chỉ thấy lão lâm vào trầm , thấy ánh mắt nó đưa tới không khỏi nổi lên một nụ cười miễn cưỡng.
Hơn bất cứ ai hết, lão biết nhưng thứ Lê Ý nói không phải đều là vô căn cứ, chỉ cần Lê Ý ở Quảng Châu có mệnh hệ gì nghiễm nhiên quan hệ của Vĩnh Xương thương hành với Thiều Châu thương hành sẽ trở nên ác liệt.
Chỉ cần đạt được mục đích đó, ngay cả lão Phương hắn cũng không dám chắc mấy đứa con mình có quyết tâm hạ thủ hay không. Lão chắp tay hướng Lê Ý nói.
- Lê công tử, cái này ...
Lê Ý phẩy tay ra hiệu không cần nói tiếp.
- Vô sự, Ý đi chuyến này không chỉ đến Quảng Châu mà còn tiện đường đi Hàng Châu, Cao Ly, Đại Hòa các nơi, vậy nên hộ vệ mang theo cũng là sung túc, không nhọc công ông chủ Phương lo lắng.
Đám cự thương đang dâng lên lời cam đoan chúc tụng bỗng dưng im tiếng lại. Phương Tu như bắt được cái gì, giọng nói hòa nhã không khỏi có chút bé đến gần như không thể nhận ra gấp gáp.
- Chuyến này Lê công tử còn đi Tô - Hàng?
- Mỗ chỉ có thể nói cho ông chủ Phương biết, lần này mỗ ra biển là nhậm mệnh từ chư vị chủ sử phía trên.
Nói rồi Lê Ý chỉ cười chắp tay trươc bụng, không hé thêm nửa lời. Nó cũng chẳng để bụng Phương Tu có nghe thấu ý mình hay không.
Nếu hắn thấu thì phải đưa cho mình một chút bàn giao, thực không thấu thì chứng tỏ loại đối tác này quá đần, sớm ngày liên hệ kẻ khác, nó không hy vọng thương hội Vĩnh Xương bị kéo chân sau.
Cuối cùng, đã thấu nhưng cố tình tỏ vẻ không thấu ... cái này cứ từ từ, dù sao lần này nó dự định ở lại Quảng châu ít nhất nửa tháng.
Lại nói, chuyện thông tin nó đến nơi này làm việc lộ ra ngoài, trung thực mà nói nó cũng chẳng có chút huyền niệm nào. Nó thừa biết hiện nay số nhà bị “tặc phỉ đương đêm cướp giết” ở Quảng Đông đã lên đến năm nhà, phe Quảng Châu lẫn phe Thiều Châu đều có, thương trường tanh máu nhìn qua thấy ngay.
Tình hình hiện tại họ Cố ở Thiều Châu thế lớn dựa vào vợ kế của Tri phủ Quảng Châu - Phương Tá. Phương Tu tuy cũng là họ Phương nhưng đối với Tô – Hàng Phương thị - bản gia nhà Phương Tá chẳng liên quan mẹ gì, vậy nên thế yếu khó mà xoay chuyển.
Nếu có vài nhà chuyển qua đứng về phía Thiều Châu thương hành nó cũng chẳng lấy làm ngoài ý muốn, mà không, phải nói là chắc chắn đã có mấy nhà làm điều đó rồi mới đúng.
Dự là trưa nay Lê Ý đến Quảng Châu, sáng mai sẽ có người của Thiều Châu thương hành tiếp xúc, tối nay phải ngủ một giấc thật đẫy, ngày mai xem bài vở trong tay Cố lão gia đến mức nào.
Nói như thế không có nghĩa là Lê Ý dễ dàng từ bỏ đối tác của mình, chẳng qua nếu Cố lão gia cho thực sự đủ nhiều thì nó cũng chẳng ngại xem xét điều kiện của cả hai bên.
Ngược lại, nếu điều kiện của Thiều Châu thương hành đưa ra chỉ sêm sêm Quảng Châu thương hành thì thôi, mục tiêu của nó là làm Đại Việt đệ nhất chó nhà giàu, vậy nên mặt mũi mà, vẫn là phải giữ gìn một chút, không phải sao.
Lại nói, hàng của thương hội Vĩnh Xương đều là hàng tốt, cùng lắm thì đánh thuyền lên Tô – Hàng, thậm chí Bắc Trực Lệ cũng không phải không thể, tốn thêm một chút công sức giấy tờ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lê Ý không khỏi nhếch nhẹ khóe môi, ung dung tự đắc nhấc cái chén khải bằng sứ men xanh lên, gạt nhẹ hai cái rồi phẩm một ngụm trà nhỏ, đoạn cũng không nói lời nào. Như là phát hiện ra trò chơi gì thú vị, nó đủng đỉnh tay trái cầm chén khải không buông, tay phải cầm nắp khải chậm rãi gõ nhẹ vào thân khải, phát ra từng tiếng lanh lảnh như dội vào nội tâm từng vị cự thương đang ngồi trong khách sảnh.
Người ngồi hàng thứ nhất bên phải chịu không được tiếng gõ như ma âm này, đứng phắt dậy, Phương Tu chưa kịp ngăn cản hắn đã lớn tiếng nói.
- Lê công tử, Vĩnh Xương thương hành cung cấp cho chúng ta tuyết điềm, nhục tinh, hổ phách tửu v.v. ngược lại chúng ta cũng cung cấp cho quý thương hội đồ sứ cao cấp từ nội lục với giá gốc, đây không phải là mối quan hệ hai bên cùng có lợi hay sao. Thái độ này của ngài là ý gì?
Phương Tu bất lực đưa tay lên đỡ trán không muốn nói thêm gì nữa. Lê Ý thì dường như đột nhiên mất hứng với trò gõ chén, nâng cao cái chén khải lên ngang ngực. Cũng không để ý đến trung niên vừa đứng dậy quát tháo, chỉ là khoan thai hướng Phương Tu hỏi.
- Ông chủ Phương, ngài nói xem, Cảnh Đức trấn gần cảng Hàng Châu hơn hay Quảng Châu hơn?
Thấy Lê Ý bắt đầu không thèm bóng gió gì nữa, Phương Tu vẻ mặt lãnh tĩnh đáp.
- Từ Cảnh Đức trấn đến cảng Hàng Châu gần ngàn dặm, còn đến cảng Quảng Châu là hơn hai ng ...
- Là hai ngàn tám trăm dặm, lại còn có quá nửa là đường núi.
Chưa đợi Phương Tu nói xong Lê Ý đã không mặn không nhạt cắt đứt, bây giờ hắn ánh mắt lãnh liệt khóa chặt tên trung niên vừa đứng dậy chất vấn kia.
- Ông chủ Thôi cho rằng chúng ta không biết đồ sứ Cảnh Đức trấn ở Quảng Châu đắt gấp hai đến ba lần ở Hàng Châu sao? Hay ông chủ Thôi cho rằng Vĩnh Xương thương hành không có năng lực đặt chân đến đất Hàng Châu mua đồ sứ? Vì sao chúng ta sẵn sàng tại Quảng Châu mua đồ sứ giá đắt gấp hai gấp ba lần ở Hàng Châu? Chẳng lẽ ngài thực sự cho rằng chúng ta duy trì ngài là đối tác là vì không còn lựa chọn nào khác. Nói thẳng ra nhé, vì sao mỗ mạo hiểm bị phụ thân cùng các vị thúc bá, cổ đông ở An Nam trách tội mở cho quý vị một con đường ra? Chẳng qua vì một mảnh tình nghĩa còn vương như vậy, nếu không phải như vậy ...
Thấy Lê Ý ngôn từ có chút nóng nảy, Trịnh Đạo nãy giờ ngồi im lặng bên cạnh đột nhiên để tay lên vai Lê Ý lắc đầu, đoạn hắn buông cái chén khải xuống bàn đủng đỉnh nói.
- Ông chủ Thôi đúng không? Mỗ là lần đầu theo thuyền ngoại bôn, chẳng qua ... ngay cả khi còn ru rú ở trong nước mỗ cũng biết một chút tình hình hợp tác giữa chúng ta. Ngài có lẽ đã quên, chúng ta là lấy được giấy phép buôn hàng vào Đại Minh rồi mới ký kết hợp đồng phân phối với các ngài chứ không phải ngược lại. Không nói đâu xa, Lâm thị - thê tộc của Tri phủ Phương Tá đại nhân từ nửa năm trước đã miễn phí tặng chúng ta một gian hàng ngay mặt đường lớn Hà Phường, ngài nói xem chư vị lão bản cảng Hàng Châu có sẵn lòng hướng chúng ta đưa ra cánh tay hay không? Nói trắng ra ... chúng ta hiện tại là đang bị các ngài liên lụy, từ đầu năm đến nay lãi ròng của chúng ta đã suy giảm hai phần mười.
Hắn chỉ ngón tay trỏ lên trên trời than thở.
- Mấy vị cha chú chúng ta ở phía trên cũng đã có chút ý kiến, nếu không phải nể mặt bốn năm năm qua tình nghĩa thì chuyến hàng này không đến lượt chư vị nhúng chàm đâu.
Đoạn, hắn không bắt chết ông chủ Thôi nữa, ánh mắt hắn quét qua toàn trường, chắc nịch nói.
- Tình nghĩa dù thâm hậu đến mấy, một mực tiêu xài mà không có bổ túc cũng sẽ có ngày không khác người dưng. Hôm nay dừng ở đây đi, chúng ta sẽ còn ở đây ít nhất một tuần, hy vọng trước khi chúng ta lên thuyền chư vị có thể cho hai huynh đệ ta câu trả lời chắc chắn.
Đám cự thương mang theo tâm trạng đè nén đứng dậy cáo từ, thấy bọn chúng lui ra, khóe miệng Trịnh Đạo không khỏi cong lên một đường vi diệu, hắn ý vị nhìn bóng lưng ông chủ Phương cùng ông chủ Thôi, gọi với ra.
- Còn nữa, dự là người của Thiều Châu thương hành hẳn là đã biết ta cùng Lê công tử đã đến, chúng ta sẽ tránh mặt chúng ba ngày, đây coi như là một chút tình nghĩa với chư vị đi.
Chờ bọn chúng lui ra hết, Trịnh đạo không vội không chậm ngồi lại hữu vị, nhấc chén trà lên gạt hai phát rồi làm một hớp. Chậm rãi nhai mấy mảnh lá trà lẫn trong nước, Trịnh Đạo phun ra một hơi nói.
- Đèo mẹ, trà Phổ Nhĩ này nghe đồn là cống phẩm của Vân Nam, còn tưởng hương vị tinh tế lắm, hóa ra vừa vào miệng đã một mùi nấm mốc.
Lê Ý ngồi bên tả chậm rãi phẩm trà, đủng đỉnh nói.
- Không phải sao, linh chi cũng giống vậy, nghe đồn là đại bổ dược, uống vào chả khác gì gỗ thông đun với cặn mốc.
Trịnh Đạo cầm cái cốc sứ họa tiết hoa mẫu đơn cực kỳ tinh xảo, xét riêng về độ tinh xảo trong hoa văn gốm Đại Việt chưa hẳn đã thua kém gì gốm sứ Đại Minh, cái sai khác khiến đồ sứ Đại Minh được ưa chuộng như vậy là ở các đặc tính tổng hợp khác.
Giả như cái cốc bằng sứ trong tay hắn đây, thành cốc mỏng như cánh ve, xúc cảm ôn nhuận, chỉ cần gõ nhẹ vào sẽ phát ra tiếng reo lanh lảnh êm tai không một chút tạp âm.
Tấm tắc khen tạo tác tinh mỹ trên tay, hắn nhấm một ngụm nước khoáng, cái này hắn học theo Lê Ý, sau khi uống ngụm trà làm ngụm nước khoáng sẽ tôn thêm dư vị ngọt dịu, cũng coi là một thú vui lúc thưởng trà.
Vừa cảm nhận hậu vị của lá trà hắn vừa hài lòng đắc ý biểu hiện của mình hôm nay, hắn cùng Lê Ý hát mặt xanh mặt đỏ vô cùng thành công.
Vừa xây dựng hình ảnh trọng tình nghĩa xưa của Lê Ý. Lại thông qua đám phản đồ của Quảng Châu thương hành bắn tín hiệu đến Thiều Châu thương hành “ân tình của thương hội Vĩnh Xương với Quảng Châu thương hành đã sắp dùng hết, còn chần chờ gì mà không xách hồ sơ đến trả giá đi”.
Nghĩ đến đây, Trịnh Đạo không khỏi chẹp miệng.
"Thằng Ý, khẩu vị thật là lớn đây, rất hợp ý ta, ta thích, hà hà ..."
...
Trong một dinh thự nào đó ở phủ thành Quảng Châu, một thân ảnh mặc vải thô ao gai nhưng dáng điệu đường hoàng, mặt hiển rõ nghiêm từ, dưới cằm một chòm râu dê đang ngồi trên ghế dựa ung dung câu cá.
Từ phía sau hắn bỗng có tiếng chân nhẹ nhàng mà hữu lực, người kia đến phía sau thân ảnh mặc áo gai, thấy hắn đang câu cá thì dáng điệu phủ phục đứng hầu một bên, không gây một tiếng động nào.
Chỉ một lát sau, dây câu khẽ động, thân ảnh kia thiện xảo mà nhanh chóng đưa thành quả lên khỏi mặt nước, là một con các chép, độ ba cân (1.8 kg).
Hắn gác cần câu sang một bên, đưa con cá chép cho nha hoàn đã cầm giỏ chực sẵn, khoan hòa nói.
- Mạn Nhi, đem con cá này vào phòng bếp, dặn bọn chúng hấp với hành gừng lên cho phu nhân bồi bổ.
- Vâng.
Đợi nha hoàn đã đi xa rồi, thân ảnh đang dáng điệu phục tùng mà đứng kia mới như chợt tỉnh, hướng thân ảnh trên ghế chắp tay kính cẩn nói.
- Bẩm lão gia, Lê Ý đã đến phủ thành Quảng Châu rồi ạ?
Thân ảnh mặc áo gai không lắm để ý, lấy xà phòng rửa tay thật sạch rồi ngồi xuống bàn trà, pha một khải trà vừa đủ, hắn thích chí nhấp một ngụm rồi mới hỏi.
- Tin này có bao nhiêu phần thực?
Thân ảnh sau lưng hắn lại càng cung kính, có gì nói nấy.
- Bẩm lão gia, tin này do người của chúng ta trong Quảng Châu thương hành truyền về, hẳn là có chín phần thật.
Thân ảnh áo gai hơi gật nhẹ đầu, cái gai này hắn gài vào bên kia đã mười mấy năm, nếu là hắn đích thân truyền tin về thì đúng là có ít nhất chín phần thực. Hắn không khỏi cảm thán nói.
- Tên kia, gần hai năm không gặp, vẫn là người không biết sợ, haiz ... hắn có biết hay không, người muốn mạng hắn nhất ở tòa thành này không phải là Thiều Châu thương hành mà là đám đối tác của hắn.
- Bẩm lão gia, theo lời bên kia truyền về, Lê Ý hẳn là cực kỳ rõ ràng lúc này hắn mà có mệnh hệ gì thì ai là người được lợi lớn nhất. Vừa chạm mặt đã phủ đầu mấy lão già của Quảng Châu thương hành.
Thân ảnh áo gai thú vị nói.
- Ồ, đã biết rõ còn dám sang, ý hắn là sao, có chỗ nào dựa vào?
Từ sau lưng hắn giọng nói khiêm cung kia rất nhanh đã trả lời.
- Theo lời Lê Ý thì cha chú nhà hắn ở Đại Việt đã mất dần sự kiên nhẫn, hàng hóa không bỏ ở Quảng Châu thì sẽ gia tăng ở Hàng Châu, Lâm thị đã vươn tay ta mời chào Vĩnh Xương thương hành, hứa cho Lê Ý một vị trí cắm dùi ở Hàng Châu. Vậy nên, Lê Ý lần này đến đây là vì giao tình cũ mà cho Quảng Châu thương hành một cơ hội cuối. Hắn muốn trong vòng bảy ngày phải nhận được câu trả lời, hơn nữa, trong vòng ba ngày sẽ không tiếp xúc với Thiều Châu thương hành. Trong tầm năng lực của hắn, đây đã coi là hết sức quan tâm giúp đỡ.
Thân ảnh mặc áo gai trầm lặng một lúc, sau đó nhếch miệng cười tỏ vẻ thú vị nói.
- Lâm thị a, Lâm thị ... bàn tính này tính toán hay lắm, theo thời mà động, bày bố dài lâu, khẩu vị thật lớn.