Chu thiếu vừa lấy tay móc móc cái lỗ tai, vừa buồn cười nhìn lấy Hàn Tam Thiên, nói với người thủ thành:
"Ngươi...Vừa rồi ngươi có nghe thấy cái gì không? Có một kẻ ngốc vừa mới nói, hắn ta muốn đi vào chỗ này?"
Những người thủ thành cũng cười lớn, bọn họ cũng giống như Chu thiếu, đối với những gì mà Hàn Tam Thiên đã nói, bọn họ hoàn toàn chỉ coi đó là trò cười:
"Chu thiếu, ngươi cũng biết đấy, trên đời này cũng không có thứ gì là quá nhiều, nhưng đồ ngốc lại có nhiều nhất, luôn luôn ngu xuẩn như vậy, rõ ràng là không có cái thực lực ấy, nhưng lại cứ nhảy nhót giống như một tên hề, lại nhảy lên đây để khiêu chiến."
Gương mặt Hàn Tam Thiên lạnh như băng:
"Đây chính là thái độ phục của phòng bán đấu giá các người không?"
"Buồn cười, ngươi đang nói chuyện về thái độ phục vụ với ta? Phòng bán đấu giá của chúng ta có danh tiếng hàng trăm năm, khách khứa luôn đông đúc, nhưng cũng phải tùy từng người, người cho là loại người rác rưởi giống như ngươi, mà cũng xứng hưởng thụ sự phục vụ của chúng ta sao? Không có cây gậy lớn nào hầu hạ ngươi, đã là cho ngươi mặt mũi lắm rồi, biết điều thì nhanh cút đi."
Người thì thành tức giận mắng.
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên cũng cười mà không tức giận nói:
"Được, một lát nữa, anh ngàn vạn lần cũng không cần cầu xin tôi, các anh có chỗ để đổi thạch anh tím không?"
"Mắt chó của ngươi không nhìn thấy hay sao, gian phòng nhỏ ở bên cạnh, đó chính là chỗ đổi của chúng tôi, sao hả, ngươi đang dọa ông đây sao? Ngươi cho là ông đây sẽ sợ sao? Có gan thì ngươi nhanh đi đổi đi."
Đương nhiên là hắn ta sẽ không tin tưởng những gì Hàn Tam Thiên đã nói, càng coi đó là những lời hù dọa của Hàn Tam Thiên.
Nhìn quần áo của Hàn Tam Thiên, hoàn toàn không phải là quý tộc gì cả, hơn nữa Chu thiếu cũng rất khinh thường người này, nếu như hắn thật sự là một tên thổ hào ẩn hình thật, thì cho dù hắn ta có nhìn nhầm, nhưng sao Chu thiếu cũng có thể nhìn nhầm được chứ?
Hàn Tam Thiên gật đầu, xoay người đi về phía phòng đổi.
"Ta phi."
Tên thủ thành nhổ một ngụm thật hèn mọn với bóng lưng của Hàn Tam Thiên, sau đó, hắn ta vừa cười vừa chào đón Chu thiếu, bộ dạng khúm núm giống như một con chó vậy:
"Chu thiếu, đừng để ý đến những tên ngốc này, thời tiết bên ngoài lạnh, xin hãy vào trong hội trường ngồi di."
Chu thiếu lạnh lùng cười, đôi mắt nhẹ nhàng liếc Bạch Linh Nhi, lúc này cũng không vội vàng tiến vào trong phòng đấu giá nói:
"Không vội, dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, tên ngốc kia muốn giả bộ với ta, vậy thì ta sẽ diễn cùng hắn."
Bạch Linh Nhi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói:
"Đúng vậy, khó lắm mới có được một con khỉ làm trò cho chúng ta xem ở trước việc đấu giá, không xem xong, thì sẽ khiến cho kẻ đang ra sức biểu diễn kia thất vọng mất."
Tiếng nói của Bạch Linh Nhi vừa dứt, ba người đều cất cao giọng cười lớn.
Lúc này Hàn Tam Thiên đã đi đến phòng trao đổi.
Có vài cô gái ăn mặc những trang phục kỳ lạ hở hang, đứng chiêu đãi khách nhân, bên trong còn có mấy kẻ có tiền mặc quần áo xa hoa, đang ở bên những cô gái ấy, tiến hành công việc.
Lúc Hàn Tam Thiên đi vào, vẫn còn ba cô gái không có khách, nhưng sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của Hàn Tam Thiên, thì nụ cười quen thuộc của ba nàng đều cứng lại trên mặt, sau đó là người này đầy người kia, đẩy qua đẩy lại, dường như cũng không có ai muốn đi tiếp đãi Hàn Tam Thiên.
Thật ra Hàn Tam Thiên cũng không để ý đến, anh bị coi thường cũng không phải lần một lần hai nữa, càng quan trọng hơn là chuyện này cũng đã ở trong dự kiến của anh, mặc dù thế giới Bát Phương còn cao hơn Trái Đất và thế giới Bát Phương mấy cấp bậc, nhưng bản tính con người cũng sẽ không thay đổi.
Chỉ cần nơi nào có người, thì sẽ còn gặp phải loại đối đãi khác biệt như thế này.
"Xin chào, tôi muốn đổi thạch anh tím."
Hàn Tam Thiên đi đến trước mặt ba người, nhẹ giọng nói.
Ba cô gái cũng dừng việc đẩy nhau lại, cô gái đứng giữa vì Hàn Tam Thiên đang đứng đối mặt với nàng, cho nên đành lúng túng, nhưng cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì nói:
"Nếu như ngài muốn đổi thạch anh tím, vậy phiền ngài đi đến của số một."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, ở chính giữa phòng, có hai phòng, nhưng mà, rõ ràng là xung quanh cửa số một không hề có bóng dáng của bất kỳ người nào, mấy vị phú hào kia đều đang đứng ở trước cửa sổ hai, Hàn Tam Thiên nói:
"Cửa số một cũng có thể đổi được sao? Tôi nhìn thấy bọn họ đều đang ở của thứ hai."
"Thiếu hiệp, dưới một trăm nghìn thạch anh tím, thì đều đổi ở cửa số một."
Hàn Tam Thiên gật đầu:
"Vậy tôi sẽ đến cửa thứ hai."
Rất rõ ràng, dưới một trăm vạn thạch anh tím hoàn toàn không đủ cho Hàn Tam Thiên dùng, cho nên Hàn Tam Thiên chỉ có thể lựa chọn số hai.
Lời này vừa nói ra, hai cô gái bên cạnh liền nâng tay lên, che miệng cười trộm, thầm nghĩ rằng may mà vừa nãy họ cũng không có tiếp đón Hàn Tam Thiên, nếu không, thật sự là quá mất mặt.
Mấy vị khách nhân ở phía xa xa, lúc này cũng nghe thấy những lời nói này, không nhịn được mà đánh giá Hàn Tam Thiên, sau đó lại phát ra tiếng cười nhạo, cô gái ở giữa cũng trợn tròn mắt nhìn.
Mỗi cô gái ở phòng hối đoái đều có yêu cầu về nghiệp vụ, cho nên mọi người đương nhiên đều hi vọng sẽ gặp được người có tiền một chút, như vậy khi trích phần trăm ra cũng sẽ được nhiều hơn, nhưng hôm nay nàng thật không gặp may rồi, vừa rồi cũng không tiếp được người giàu có nào, bây giờ lại còn gặp được một tên quỷ nghèo, hơn nữa còn là một tên quỷ nghèo có chỉ số thông minh không được bình thường.
"Thiếu hiệp, cửa số hai là khu vực phục vụ khách quý, công việc rất bận rộn, nếu như ngài không có đủ một trăm ngàn thạch anh tím, thì phiền ngài hãy đi đến cửa số một, cảm ơn."
Ở trong mắt ba cô gái, Hàn Tam Thiên chính là một tên nhóc con nghèo hèn, không biết đạt được bảo bối gì, cho nên mới chạy đến đây đổi chút thạch anh tím, rồi mua chút rượu nhâm nhi để sống qua ngày.
Dù sao, nhìn cách ăn mặc của anh nhìn cũng không giống như là một kẻ có tiến, nếu muốn đi đến của số hai, đương nhiên là sẽ chọc người khác bật cười.
"Được, vậy tôi sẽ đi đến cửa số một, đến lúc ấy có hậu quả gì, cô đến phụ trách."
Hàn Tam Thiên bỏ lại một câu, sau đó xoay người đi đến cửa số một.
Cô gái hừ lạnh một tiếng, lòng dạ cao tận mây xanh, chỉ là một tên nghèo đáng thương, còn có thể có hậu quả gì? Qủa đúng là rất buồn cười.
Đi đến cửa số một, bởi vì đây không phải là khu khách quý, cho nên người đàn ông trung niên ngồi ở phía bên trong cũng vô cùng lười biếng, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đến đây, ông ta cũng không chút để ý nào mà gõ gõ cái bàn nói:
"Có vật gì đáng giá thì lấy ra đi."
"Để ở trên bàn hay sao?"
Hàn Tam Thiên nói.
"Hỏi thừa."
Người đàn ông trung niên trừng mắt liếc nhìn Hàn Tam Thiên một cái.
Hàn Tam Thiên cười cười, vận dụng năng lượng ở trong tay, ngay sau đó, anh giơ tay lên phía trên bàn rồi phát động chiếc nhẫn không gian lấy được từ chỗ Tử Long.
"Rầm!"
Một tiếng ầm lớn vang lên, vô số vàng bạc châu báu giống như là nước lũ, điên cuồng trào ra từ trong chiếc giới chỉ, mạnh mẽ chồng từng đồng lên trên mặt bàn.
Càng khiến cho người phát điên hơn chính là, khi mấy người phản ứng lại cũng đã trôi qua thời gian mấy giây rồi, nhưng vàng bạc châu báu trong tay Hàn Tam Thiên vẫn cứ cuồn cuộn không ngừng trào ra bên ngoài giống như cũ, vẫn không hề có dấu vết dừng lại nào hết.
Mà lúc này, trên bàn đã bị vô số châu báu chồng chất thành một tòa núi nhỏ, thậm chí bởi vì số lượng quá nhiều, mà bắt đầu không ngừng rơi xuống mặt đất.
Ba cô gái trợn mắt há hốc mồm, khẽ há miệng, không thể tin được nhìn một màn ở trước mắt, còn có cả những vị khách nhân vừa rồi cười nhạo Hàn Tam Thiên nữa, lúc này cũng đang vô cùng kinh ngạc.
"Chuyện này..."
Ở trước cửa quầy số một, người đàn ông trung niên vừa nãy còn không thèm để ý đến, lúc này cũng sợ ngây người nhìn Hàn Tam Thiên.
Vốn nghĩ đến đây cũng chỉ là một tên nhóc con nghèo hèn, nhưng ông ta cũng không bao giờ ngờ đến, mình lại nghênh đón một vị phú hào.
Nhưng ngay khi ông ta mới phản ứng lại sau khi sợ ngây người, đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi, nội tâm vô cùng sợ hãi, bởi vì số lượng châu báu càng ngày càng nhiều, rất nhanh của số một đã bị châu báu đắp đống đến mức tràn đầy ra, nhưng mà Hàn Tam Thiên lại không hề có ý định dừng lại nào hết.
- -----------------