Hàn Tam Thiên lại kể một số chuyện cho Vương Tư Mẫn nghe.
Với anh mà nói, Vương Tư Mẫn là người lấy mạng giúp mình, ban đầu nếu như không phải là nàng ngăn cản họ Diệp thì mình sao có thể bắt được Bất Diệt Huyền Khải, thậm chí đi tới điểm cuối của đời người.
Người khác lấy mạng đối đãi, Hàn Tam Thiên tất sẽ lấy cả tấm lòng để trả, đương nhiên sẽ không giấu diếm Vương Tư Mẫn.
Nghe Hàn Tam Thiên giải thích xong, Vương Tư Mẫn thật lâu không thể bình tĩnh được, ở trong lòng của nàng, khoảng thời gian này Hàn Tam Thiên trải qua vô cùng ly kỳ, mọi thứ thay đổi quá nhanh chóng.
Có chuyện vô cùng may mắn: gặp được quý nhân nhưng cũng bị người âm hiểm tính toán, mạng treo trên sợi tóc.
Nhìn dáng vẻ ngớ ra của nàng, Hàn Tam Thiên nhịn không được cười lên một tiếng: "Làm sao? Cảm giác rất kích thích sao?"
Nàng thở dài một tiếng: "Kích thích thì có kích thích, nhưng ban đầu nếu ta có thể cùng người đi ra ngoài thì thật là tốt biết bao, kích thích hơn nghe lại nhiều."
Hàn Tam Thiên không biết làm sao, cười nói: "Bây giờ câu chuyện cũng nghe xong rồi, người nên nói chuyện chính đi chứ?"
Vương Tư Mẫn liếc mắt, bản thân có chuyện chính cũng bị người này thấy rõ ràng, cảm giác không còn chút thú vị nào: "Ta và cha ta định gia nhập liên minh người thần bí của ngươi, ngươi có ý gì không?"
"Các người muốn gia nhập liên minh của ta?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.
"Đúng vậy, nhưng mà trước đó chúng ta đã gia nhập Diệp gia, ngươi sẽ không chê chúng ta chứ?" Vương Tư Mẫn lúng túng nói.
Lần trước mặc dù Hàn Tam Thiên ở trên lôi đài cứu Vương Tư Mẫn, nhưng mà sau khi trở về Vương Đống suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định gia nhập hai nhà Phù Diệp.
"Các người gia nhập Phù gia?" Hàn Tam Thiên nhưởng mày một cái, một điểm này anh thật sự không chú ý tới, dẫu sao người ở bên trong liên quân Phủ Diệp đa phần anh không thể nào biết hết được, cho dù có thấy cũng không thể nhớ nỗi, dẫu sau trên chiến trường cũng có rất nhiều người.
Chẳng qua là, buổi trưa lúc ăn cơm, trong nội viện cũng không thấy được Vương Đống. Cho nên, Hàn Tam Thiên cũng không biết Vương gia cũng gia nhập Phù gia.
"Ai, ngươi cũng đừng trách cha ta. Vốn dĩ Vương gia ta cũng có chút chút thể lực, hơn nữa cùng mấy gia tộc nhỏ hợp thành liên minh Quần Hùng, hàng năm bọn họ cũng sẽ tổ chức quần hùng tranh bá, tranh ra minh chủ. Nhưng mà năm nay cha ta hắn..." Vương Tư Mẫn nói đến đây, mặt lộ vẻ khó xử: "Năm nay cha ta thua, hơn nữa thua tương đối thảm..."
Hàn Tam Thiên hiểu ý, gật đầu một cái, tranh đoạt không được chức minh chủ, liên minh giữa các gia tộc cũng không còn ý nghĩa gì với Vương Đống nữa, cho nên muốn gia nhập một liên minh lớn hơn, điểm này Hàn Tam Thiên có thể hiểu được.
"Ngươi... Người cũng không hỏi ta tại sao ư?" Thấy Hàn Tam Thiên không có phản ứng gì, Vương Tư Mẫn nhất thời im lặng nói.
"Hả?" Hàn Tam Thiên sững sốt một chút, không biết nàng đang nói gì.
"Ngươi không hỏi ta tại sao cha ta thua rất thảm sao?"
Hàn Tam Thiên sững sốt, có cần phải hỏi
sao?
"Ta không quan tâm, ngươi không hỏi, bổn... Bồn tiểu thư tự trả lời." Thô lỗ nói xong, Vương Tư Mẫn lại đột nhiên lúng túng: "Bởi vì hai chúng ta đã tốn hơn nửa tài sản Vương gia để mua lại ngũ hành kim đan nhưng lại bị bọn trộm trộm đi, cha ta hắn..."
Nghe nói như vậy, Hàn Tam Thiên cũng lộ vẻ lúng túng, lúc này mới nhớ tới ban đầu trộm đồ của Vương gia, quả thật lấy được không ít đan dược, không chỉ có long phượng song độc làm cho mình trúng kịch độc mà còn có ngũ hành kim đan.
Cái trước vô hình trung làm cho mình trở thành người độc, cũng coi là cơ sở để mà Hàn Tam Thiên có thể có thân thể vạn độc bất xâm như hôm nay, mà cái sau lại là thứ quan trọng để Hàn Tam Thiên chống đỡ sau này.
Nhưng không nghĩ tới là lại hãm hại Vương Đống.
"Cha ta bởi vì cầm ngũ hành kim đạn, cho nên quần hùng sẽ cử không ít người trâu bò ra, kết quả lại bị vả mặt một cách thảm hại. Cha ta là một người sĩ diện cho nên ông không ở được trong cái liên minh nhỏ ấy nữa." Vương Tư Mẫn cũng cảm thấy rất có lỗi, dù sao cũng là do nàng bày cha diễn trò thực lực này: "Nhưng gia nhập liên minh Phù Mãng, Vương gia chúng ta lại bởi vì quá nhỏ bé cho nên căn bản không được coi trọng, cha vốn là trông cậy vào nhà chúng ta có thể biểu hiện ở trên lôi đài, vậy mà..."
Hàn Tam Thiên gật đầu một cái, hiểu được vì sao không thấy được Vương Đống ở nội viện, đoán rằng ở trong mắt Phủ Thiên, Vương gia căn bản không tính là cái gì.
"Này, người đừng gật đầu như vậy chứ, nói chuyện đi, người không chê chứ." Vương Tu Mẫn lẩm bẩm nói.
"Chê." Hàn Tam Thiên cố ý lạnh lùng nói, thấy trong mắt Vương Tư Mẫn nhất thời hiện lên mất mác, Hàn Tam Thiên lúc này mới cười nói: "Nhưng mà biết làm sao đây, cầm ngũ hành kim đan của người khác, cho dù chê cũng có thể làm như không thấy thôi."
Nghe được nửa lời sau của Hàn Tam Thiên, Vương Tư Mẫn nhất thời tỉnh táo tinh thần: "Nói như vậy là người đồng ý sao?"
Hàn Tam Thiên gật đầu một cái.
Vương Tư Mẫn nhất thời vui vẻ nhảy cỡn lên, giống như đứa bé, nhưng rất nhanh, nàng đột nhiên nhíu mày, cười lạnh nhìn Hàn Tam Thiên: "Con gà chết nhà người giỏi lắm, dám đùa bỡn ta!"
Tiếng nói vừa dứt, Vương Tư Mẫn nhất thời giương nanh múa vuốt hướng về phía Hàn Tam Thiên.
Nếu như là Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên tự nhiên sẽ để mặc cô muốn làm gì thì làm, thậm chỉ đùa giỡn với nhau, nhưng mà, là Vương Tư Mẫn thì lại không giống.
Mặc dù xem nàng là bạn, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn giữ khoảng cách thích hợp. Sử dụng Thái hư thần bộ, lúc xuất hiện lại, Hàn Tam Thiên đã ở bên ngoài đình.
"Này, người đi đâu đó?" Vương Tư Mẫn đánh hụt, quay đầu lại nhìn Hàn Tam Thiên đã đi ra phía ngoài, không khỏi vội la lên.