Tiếng nổ này khiến cho hàng ngũ vừa mới chỉnh tế, nhất thời hỗn loạn một vòng, mười mấy người trực tiếp bày ra tư thế phòng ngự, cảnh giác co rút người lại, nhìn chung quanh.
"Chẳng lẽ là người của Diệp Cô Thành đã phát hiện ra chúng ta?"
"Chết tiệt, đám người này không lẽ là âm hồn bất tán sao?"
“Mọi người đừng hoảng sợ, nếu như xảy ra chuyện gì thì tôi đi sau cùng, các người đi trước đi.” Phù Mãng khẽ thở dài một tiếng, ổn định lại tầm tư của quân đội.
Phù Ly và Thi Ngữ hai người nhìn nhau rồi vộ vàng lao ra ngoài.
“Đi theo tôi!” Phù Mãng phất tay, cúi người, dẫn đầu đám người, cũng theo ra ngoài.
Khi nhóm người đến được một bục cao trống trải, nhìn xung quanh, bóng tối vô tận nuốt chửng mọi thứ xung quanh, không thấy bất cử động tĩnh gì.
Ngoài mấy mươi dặm của thành Hoả Thạch, đèn được thắp sáng, dường như có thể nghe thấy được tiếng cười nói trong thành trong đêm tối yên tĩnh này. Xem ra, hình như không phải là đội ngũ của Diệp Cô Thành tìm tới.
Chính vào lúc mọi người đang vô cùng khó hiểu, lúc này lại nghe thấy một tiếng động nhẹ, mọi người tìm kiếm nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy một bóng đen buông xuống ở lưng chừng núi cách đó không xa.
Thi Ngữ tiến lên trước mấy bước, đang muốn nhìn rõ, bóng đen kia đột nhiên từ phía dưới lao thẳng lên, xém chút nữa dán mặt vào Thi Ngữ!
Mọi người lập tức rút kiếm, sau khi bay lên trời, bóng đen kia lại vội vàng đập về phía mọi người.
"Bùm!"
Mọi người hoảng sợ tản ra, bóng đen đó liền đập vào chính giữa gây ra một tiếng động lớn.
Phù Mãng cầm dao đi đầu, sau khi nhìn thấy rõ bóng đen trên mặt đất, không khỏi vui mừng và kinh ngạc: "Giang hồ Bách Hiểu Sinh, Lân Long?"
Bóng đen này chính là Lân Long mang theo Giang hồ Bách Hiểu sinh, chỉ là, hình bóng của Lân Long lúc ẩn lúc hiện, Giang hồ Bách Hiểu Sinh sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Mau, đỡ vào nhà trước đi.” Nhìn thấy tình cảnh này, Phù Ly vội vàng nói.
Mọi người không khỏi nói chuyện, lúc này đỡ giang hồ Bách Hiểu Sinh và Lân Long vào trong căn nhà tranh, Thi Ngữ ở lại tiếp tục canh gác, Phù Ly vội vàng theo bước chân của Phù Mãnh và những người khác, cũng cùng đi vào căn nhà tranh.
Phù Ly vội vàng kiểm tra vết thương của hai người, sau đó mới thở ra một hơi: "Không sao, phạm phải vết thương nghiêm trọng lần trước, cộng thêm lao lực quá độ, không nguy hiểm đến tính mạng!"
Nghe vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng Phù Mãng cũng được đặt xuống, ít nhất trong lúc khó khăn này vẫn có một trong những trụ cột của liên minh là giang hồ Bách Hiểu Sinh ở đây.
Phù Mãng cũng không nhiều lời, liếc nhìn những người có mặt tại hiện trường, gật đầu với nhau ra hiệu. Một nhóm người ngồi xung quanh Lân Long và Giang hồ Bách Hiểu Sinh, đồng bộ vận khí ngưng thần, đem năng lượng ít ỏi tồn tại trong cơ thể dần dần truyền vào trong cơ thể của hai người.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mười mấy người vận khí trị thương cũng dần dần tái mặt, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi.
Bọn họ đều đã bị thương, thậm chí đến bản thân còn không thể tự bảo vệ được, hiện tại còn phải dốc hết sức chữa trị cho người khác, hiển nhiên ai nấy đều là nỏ mạnh hết đà.
Một trong những người bị thương nặng đã không thể kiên trì được nữa, mười mấy người cũng bị nội lực phản phê tập thể, tất cả đều bị đánh ngã xuống đất, miệng nôn ra máu tươi.
Phù Mãng chật vật đứng dậy, nhìn thấy mười mấy người anh em của mình đều bị thương nặng nằm trên mặt đất, nhất thời trong lòng lo lắng. Nhìn lại lần nữa, Bách Hiểu Sinh và Lân Long đã chậm rãi mở mắt ra, điều này khiến trong lòng ông ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lúc này Phù Ly cũng đứng dậy, giúp đỡ mọi người lên, còn Phù Mãng cũng đỡ giang hồ Bách Hiểu Sinh đến một vị trí thoải mái.
Những đệ tử bị thương đó, nhìn thấy Giang hồ Bách Hiểu Sinh và Lần Long đã tỉnh lại, ai nấy đều bất chấp thương tích của bản thân, đỏ mắt mong chờ nhìn Giang hồ Bách Hiểu Sinh và Lân Long.
Hai người nhìn nhau, Giang hồ Bách Hiểu Sinh tràn đầy chua xót, Lân Long cũng cúi đầu.
"Thực xin lỗi, các vị huynh đệ, đều là tôi không tốt, nếu như tôi hộ tống Nghênh Hạ đến nơi an toàn, cũng sẽ không khiến Tam Thiên lo lắng, càng không thể xảy ra chuyện sau đó, cũng sẽ không hại các người như ngày hôm nay…....." Mỗi khi Giang Hồ Bách Hiểu Sinh nghĩ đến chuyện quá khứ, trong lòng lại cảm thấy vô cùng hối hận.
Trong thâm tâm hắn, hắn cho rằng nền tảng vĩ đại đã bị phá hủy trong tay mình!
"Đây hoàn toàn không liên quan gì
- -----------------