Thấy Lục Vô Thần đã phát huy hết nội lực, Áo Thế không ngừng cười lạnh.
Hắn có vẻ như muốn dốc toàn bộ sức lực giúp đỡ Hàn Tam Thiên nhưng đó chỉ biểu hiện bên ngoài mà thôi.
Có lẽ khi người khác múa máy tay chân trước mặt Lục Vô Thần liền bị hắn phát hiện, nhưng người có sức mạnh nnagng ngửa với hắn như Áo Thế, quả thực khiến hắn khó mà nhận ra, đặc biệt là trong hoàn cảnh Lục Vô Thần đang sốt ruột cứu người. Cộng thêm lúc này lại đúng lúc hòa giải của Hàn Tam Thiên và Ma Long, tình hình có vẻ chuyển biết tốt, khiến Lục Vô Thần cho rằng kết hợp sức mạnh của hai người sẽ có hiệu quả tốt hơn, vì vậy không còn một chút nghi ngờ gì với Áo Thế.
Áo Thế nhìn thấy Lục Vô Thần chăm chú như vậy, hiểu được thời cơ đã chín muồi, miệng nở một nụ cười lạnh, tay thì không có bất cứ động thái gì, nhưng đem sức mạnh giúp đỡ Hàn Tam Thiên biến thành sức mạnh hủy diệt, thông qua cơ thể của Hàn Tam Thiên tấn công Lục Vô Thần.
Lục Vô Thần căn bản không biết Áo Thế đã động tay động chân, đúng vào lúc vận dụng hết sức mạnh thì lại phát hiện có điểm không đúng.
Trong cơ thể Hàn Tam Thiên đột nhiên có một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ điên cuồng tấn công ngược lại hắn, hơn nữa vô cùng mạnh bạo.
Điều này khiến Lục Vô Thần hoài nghị và vô cùng kinh ngạc, nhưng lúc này lại không còn cách nào khác, ngoài việc tiếp tục vận công để chống lại ra, thì còn có thể làm gì? Với sức mạnh như vậy, nếu muốn kịp thời áp chế, thì nó sẽ tấn công lại hắn, cái có thể làm chính là dựa vào sức mạnh chân thần rồng của bản thân để từ từ áp chế nó.
Nhưng Lục Vô Thần lại không biết rằng lúc này sức mạnh ma đạo trong cơ thể Hàn Tam Thiên vô cùng lớn, sức mạch chân thần của hắn có thể đối phó được nhưng vô cùng khó khăn, nhưng lúc này lại có thêm một luồng sức mạnh chân thần khác đang tấn công hắn, căn bản sẽ không thể chống đỡ được.
Lục Vô Thần rất nhanh liền cảm nhận được luồng sức mạnh này, đưa ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn về phía Áo Thiên.
Áo Thiên phía bên kia đã sớm có chuẩn bị, dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc như vậy liếc nhìn lại Lục Vô Thần, vội vã nói: “Lục huynh, chuyện này là sao vậy?”
Trong tia sáng màu đỏ đột nhiên xuất hiện thêm một luồng sức mạnh, hơn nửa vô cùng mãnh liệt nhắm về phía ta.”
Lục Vô Thần lập tức xóa bỏ tất thảy nghi ngờ, chẳng lẽ bên trong vòng Hồng Quyền còn có thứ gì khác mà trước đây hai người không hề phát hiện.
“Chẳng lẽ còn điều gì kì lạ ẩn sâu bên trong? Nó có thể làm xáo trộn hoặc tấn công lại hai người chúng ta không?”
Áo Thế giả vờ nói.
Lục Vô Thần đột nhiên ngộ ra, trước mắt xem ra chỉ có khả năng này. Nghĩ đến đây, nổi nghi ngờ của Lục Võ Thần liền biến mất, đáp: “Thế huynh, không thể để tiếp tục như vậy được, ta đếm từ một đến ba, chúng ta dùng toàn bộ nội công tấn công, sau đó rút lui.”
“Cũng được, nếu cứ như vậy hai chúng ta sẽ không trụ nổi, cho dù Hàn Tam Thiên sống hay chết, chỉ đành xem vận mệnh của hắn mà thôi.”
Áo Thế trên mặt tỏ vẻ buồn bã nhưng bên trong lại vô cùng vui mừng.
Hai người nhìn nhau gật đầu, sau khi ba tiếng đếm vừa dứt, dùng toàn bộ sức lực đánh vào vòng Hồng Quyển.
Trời đất bắt đầu rung chuyển.
Ầm!!! Hàn Tam Thiên đáng thương, mới thoát ra được khỏi linh hồn của Ma Long, chuẩn bị tỉnh lại thì đột nhiên bị sức mạnh của hai vị chân thần tấn công rồi lại ngất đi.
Nếu như không phải hai nguồn sức mạnh của chhan thần này chống lại nhau, thì ngay khi đánh trực tiếp lên Hàn Tam Thiên, tuy là cơ thể họ có tán tiên như hôm nay thì không thể chống chọi lại luồng sức mạnh như vây.
"Phù!!!" Trên không trung, Lục Vô Thần phun ra ngụm máu, cơ thể đột nhiên bay ngược ra phía sau, còn Áo Thế lúc này trong mắt hiện lên tia vui mừng.
Trước khi tiếng đếm một hai ba dứt thì hắn đã hành động trước, dùng toàn bộ sức lực tấn công, và sau đó thu lại sức mạnh chậm hơn một chút so với Lục Vô Thần.
Điều này đồng nghĩa với việc Lục Vô Thần đã bị thiệt hại sau đợt xuất chiêu thứ nhất và bị Áo Thế đánh lén.
Lại vì rút lui trước nhưng lại một mình chịu tổn thương ngược lại.
Lục Vô Thần bị thương rất nặng, mặc dù Áo Thế cũng bị thương nhưng nhẹ hơn rất nhiều.
Vì để tránh sự phát hiện của Lục Vô Thần, hắn cũng giả vờ bay ngược ra sau vài mát, đồng thời hộc ra ngụm máu tươi.
“Ông nội! Hai bên vô cùng lo lắng, sau đó hai nhà Áo Lục đều vội vã chạy về phía chân thần của nhà mình.
Cùng VỚI tiếng nổ, chùm tia sáng màu đỏ chiếu rọi lên không trung trong lều trại của Hàn Tam Thiên cũng ầm ầm biến mất, sau khi tia sáng màu đỏ.
biến mắt thì Hàn Tam Thiên bị vụ nỗ kia hất văng ra, vang lên một tiếng rồi ngã khụy xuống đất.
“Không cần vội.”
Lục Vô Thần sau khi rơi xuống đất lập tức bị người Lục gia vây lại, kìm nén đau đớn, đưa mắt nhìn Hàn Tam Thiên nằm ở đằng xa kia: „Đi xem Hàn Tam Thiên thế nào.
Đầu bên kia, Áo Thế cũng rơi xuống đất, đám người Dược Thân Các và các đệ tử của Áo gia rất lo lắng cho hắn cũng nhẹ nhàng lắc đầu, liếc nhìn vê phía Hàn Tam: Thiên: Đi xem Hàn Tam Thiên như thế nào.”
Tất cả mọi người đều vội vã đồng loạt chạy vê phía Hàn Tam Thiên, Lục Ngược Tâm là người dẫn đầu chạy trước tiên trong đám người đó,lúc này đối với cô ta mà nói, cô chính là người quan tâm lo lắng cho Hàn Tam Thiên nhất.
Nhưng mà, Hàn Tam Thiên lúc này là như thế nào?
- -----------------