Thiên lôi địa hóa, tiếng nổ vang vọng khắp nơi, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, đối mặt với khung cảnh như vậy, cho dù là người mặc áo giáp vàng cầm đầu hàng vạn quân hay là Lục Nhược Tâm đã quá quen mắt với những cảnh tượng như vậy, lúc này cũng ngẩn ngơ không thể nói lên bất cứ lời nào.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn
chính là vốn dĩ cảnh tượng khốc liệt như thế này là do hai luồng binh mã tạo nên, nhưng
ngước đầu nhìn thì chỉ thấy một người bị hàng chục người bao vây, xung quanh là hàng vạn quân hỗ trợ, chỉ có duy nhất một quái thú đang giúp đỡ người bị bao vây bên trong kia.
“Ác thú.
"
Đột nhiên, có người nhận ra được quái thú chính là ác thú, liền lập tức hét lên.
Hắn vừa hét lên, Lục Nhược Tâm, người mặc áo giáp vàng và hàng vạn binh sĩ lập tức hoảng hốt.
Ác thú, quái thú thượng cổ.
“Ác thú sao?"Lục Nhược Tâm vô cùng kích động hết lên, trong đầu nhanh chóng khôi phục lại ý thức: “Nếu như đó chính là ác thú, vậy người trong đó chỉ có thể là.
.
"
Nghĩ đến đây, Lục Nhược Tâm hoang mang đưa mắt ngước nhìn.
“Hàn Tam Thiên"Lục Nhược Tâm thốt lên.
“Cái gì? Hàn Tam Thiên sao?"
“Đây! đây làm sao có thể chứ? Không phải linh hồn của Hàn Tam Thiên đã bị áp chế ở sơn cốc rồi hay sao?"
“Ngay cả linh hồn cũng bị trục xuất ra khỏi cơ thể, có nghĩa là hắn đã chết, trong hoàn cảnh này, cho dù là chân thần cũng không thể sống được, rốt cuộc tên tiểu tử này là
thứ quỷ quái gì vậy?"
“Chết tiệt, tên tiểu tử này lần nào cũng khiến người khác kinh ngạc.
"
Sau khi Lục Nhược Tâm lên tiếng, sau lưng cô bắt đầu vang lên tiếng bàn tán sôi nổi, nếu như không tận mắt chứng kiến, bọn họ quả thật cho rằng đây chỉ là khoa trương mà thôi.
Người mặc áo giáp vàng lúc này cũng tháo mũ xuống, gương mặt tuấn tú của hắn bất giác chau mày lại, nhìn nhìn nam nhân đang đấu với mười một cao thủ trên không trung liền lên tiếng: "Hắn, hắn chính là Hàn Tam
Thiên sao?"
Lục Nhược Tâm vẫn luôn chăm chú nhìn Hàn Tam Thiên, có vẻ như vẫn chưa khỏi kinh hoàng, lúc này đã không còn tâm trạng để trả lời câu hỏi của người mặc áo giáp vàng kia.
“Thật thú vị"mặc dù không ai thèm để ý,
nhưng người mặc áo giáp vàng này vẫn thất lên sự tán thưởng, khóe miệng nở một nụ cười: “Lúc đầu nghe qua rằng là người mà
Lục đại tiểu thư yêu thích, ta quả thật I không tin, dù gì cũng là đàn ông, ta đương
nhiên hiểu rõ chẳng qua chỉ là mồm mép điêu ngoa mà thôi.
"
“Nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, ta lại có một hảo cảm với người đàn ông này.
Có thể anh hùng chiến đấu với hàng vạn quân như vậy, trước tiên không bàn đến bản lĩnh, nhưng quả thật dũng khí hơn người"
“Bản lĩnh sao?" Trong mắt Lục Nhược Tâm lúc này mới từ kinh hoàng chuyển sang vui mừng, thậm chí còn có chút kiêu ngạo.
Giống hệt như Hàn Tam Thiên chính là người đàn ông của ả ta vậy, khóe miệng nhếch lên đáp: “Vạn quân đã là gì? Ngươi
đến trung nguyên nhiều thì sẽ nhìn thấy được nhiều thứ hay ho, sẽ không còn nói ra được những lười như vậy nữa.
"
“Có thể có được sự khen ngợi của Lục đại tiểu thư, ta liền biết được tên tiểu tử này quả thật phi phàm” Người mặc áo giáp vàng lên tiếng.
“Phương Khôn ta cũng có thể chém giết đám ác tăng này" Dứt lời, trong mắt hắn sáng lên, hai chân dùng lực, trực tiếp từ yên ngựa bay vào trong đám quân đang chém giết kia.
Bộ giáp vàng đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng, khi bay lên không trung, chia tay chắp trước ngực, đột nhiên một luồng ánh sáng vàng xuất hiện bao quanh cả cơ thể hắn.
Pằng, pằng pằng.
Mấy chục tên hòa thượng xung quanh lập tức bị luồng ánh sáng vàng hất bay xuống đất.
gia và đội quân Hoàng kim giáp, lãnh chủ, bọn chúng đến không ít đâu.
"
Người mặc áo đen nghe thấy những lời nói này, đột nhiên vô cùng lo lắng, rảo mắt nhìn sang đội quân Lục gia và đội quân Hoàng kim giáp, sau đó nói: “Chuẩn bị rút lui.
"
“Vâng.
" Lão hòa thượng đáp.
Dứt lời, người mặc áo đen tăng tốc độ xông về phía Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên lúc này bị bao vây, chỉ có thể dùng kiếm để chống đỡ.
Hàn Tam Thiên vốn muốn đuổi theo, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện khác.
.
Danh Sách Chương: