Ông khẽ cắn răng, nhìn mọi người: "Các người đều ở ngoài miếu chờ, Tam Thiên, con theo ta vào đi."
Nói xong, ông thở dài thật sâu, lúc lắc tấm mành chắn phòng trong lên, mùi tanh tưởi quen thuộc liền đập vào mặt.
Ngoại trừ Hàn Tam Thiên, hai nữ nhân cùng Bách Hiểu Sinh đều không từ chủ lấy tay bịt mũi.
Đi theo Hàn Tiêu tiến vào phòng trong, Hàn Tam Thiên không hề bài xích mùi thối này.
Trong phòng vẫn vừa ẩm ướt vừa tối đen không nhìn thấy năm ngón tay như cũ, chỉ thất ở giữa phòng có một cỗ quan tài và một ngọn nến nhỏ. "Tam Thiên bái kiến sư bà." Hàn Tam Thiên quỳ xuống thi lễ, cung kính nói. "Tốt, tốt, tốt, đứa nhỏ, ngoan." Trong quan tài, thanh âm kia vẫn làm cho người nghe lạnh sống lưng như cũ.
Hàn Tiêu cắn chặt răng, lôi kéo Hàn Tam Thiên đi về phía quan tài.
Cõi lòng Hàn Tam Thiên đầy chờ mong, càng tới gần quan tài, Cổ tanh tưởi kia càng phát ra gay mũi, thậm chí ngay cả Hàn nhin được có chút buồn nôn.
Bất quá, anh vẫn cố nén nhịn mùi thối này, đến gần quan tài.
Lúc Hàn Tiêu gở ngọn nến trên quan tài xuống, lúc ông đưa nó tới gần quan tài, tình cảnh trong quan trở nên rõ ràng.
Dưới ánh nến hôn ám, bên trong quan tài, một đồng thịt hư thối chồng chất ở nơi đó, đừng nói có mặt hay không, ngay cả hình dáng cơ bản của một người cũng không có.
Nói một cách chuẩn xác, kia rõ ràng chỉ là một đồng thịt cơ hồ đã hóa thành nước nằm ở trong quan tài, mà trong đồng thịt gần mép trên của quan tài miễn cưỡng có hai cái tròng mắt, tựa hồ nơi đó chính là đầu.
Mặc dù người có tâm lý vững như Hàn Tam Thiên, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, cả người cũng không tự chủ được run lên.
Đồng... đồng thịt này, lại là... lại chính là sự bà? "Ai!" Hàn Tiêu quay đầu sang một bên, thở dài một tiếng thật mạnh, sau đó ông nhẹ nhàng đến gần Hàn Tam Thiên, thả ngọn nến lại phía trên giá nến trên quan tài.
Hàn Tam Thiên vẫn thật lâu chưa thể hoàn hồn, có thể đống thịt vụn kia tạo thành ảnh hưởng thật lớn trong lòng Hàn Tam Thiên.
Anh cũng đã từng thấy cảnh chém người tàn độc, thi thể không nguyên vẹn, nhưng chưa bao giờ thấy có người nào chỉ còn là một đống thịt nát.
Ngay cả xương cốt cũng không có! "Đứa nhỏ, thực xin lỗi, sư bà dọa đến con, sư bà cũng chỉ là... chỉ là muốn nhìn con một chút."
Nhưng vào lúc này, trong quan tài truyền đến thanh âm bi thương. "Không, là Tam Thiên đáng chết, Tam Thiên không nên..."Thanh âm này cũng làm cho Hàn Tam Thiên tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, Hàn Tam Thiên tự trách quỳ xuống.
Dù sao kia vẫn là sư bà của mình, Hàn Tam Thiên tự biết hành vi vừa rồi quá mức thất lễ.
Nhưng mà cũng không thể trách Hàn Tam Thiên, dù sao ai nhìn thấy cảnh tượng kai cũng sẽ bị dọa chân tay luống cuống. "Đứa nhỏ, này không trách con, đừng nói là con, chính sư bà nhìn bộ dạng của chính mình cũng sẽ giống như con thôi." Trong quan tài, thanh âm kia vẫn bị thương như cũ.
Hàn Tam Thiên khó hiểu nhìn phía Hàn Tiêu: "Sư phụ, làm sao sư bà lại..." "Đây đều vì tên cầu tặc Vương Hoãn Chi kia làm hại." Hàn Tiêu khó nén bi phẫn, hốc mắt ẩm ướt hiện lên sự phẫn nộ. "Vương Hoãn Chi?" Hàn Tam Thiên nói, lại là tên tien nhân này? "Tiêu Nhi, đã là quá khứ vậy cứ để cho nó thành quá khứ đi, những chuyện của x thế hệ chúng ta làm sao có thể để cho con cháu hậu bối phải khổ tâm?" Ngay tại lúc Hàn Tiêu muốn nói, thanh âm trong quan tài lại đúng lúc cắt ngang lời ông. "Dạ." Hàn Tiêu gật đầu thật mạnh, nhích người đứng sang một bên, đứng ở bên cạnh Hàn Tam Thiên. "Đứa nhỏ, Hàn Tiêu nói chuyện tiền linh thần giới cho con hay chưa!" Trong quan tài, thanh âm kia nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Thưa sư bà, sư phụ đã nói cho con biết." "Tốt lắm, chừng nào thì con đi tiên linh đảo?" "Con sẽ mau chóng khởi hành, chờ con làm xong một vài việc nữa sẽ lập tức lên đường." "Đảo phía đông của Tiên linh đảo có một rừng hoa đào, rừng hoa đào bốn mùa đều nở hoa khai đẹp không nói nên lời, khi đó, ta và sư tổ của con vẫn luôn vui đùa ầm ĩ quấn lấy nhau dưới tàng cây hoa đào, hoặc sẽ cùng nhau đánh đàn, trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ. Sau đó trong rừng hoa đào lại có thêm một đứa nhỏ, sư tổ của con đặt tên cho nàng là Linh nhi, ai, thật sự là hoài niệm những ngày tháng kia." Thanh âm thì thào nói. . đam mỹ hài
Ngữ khí tràn ngập hoài niệm cùng nhung nhớ về ngày tháng tốt đẹp trong dĩ vãng. "Sư bà, người yên tâm đi, chờ sau khi con tới tiên linh đảo rồi con sẽ lập tức phái người tới đón người cùng sư phụ đến đó." Hàn Tam Thiên bị làm cho cảm động, cố nén khổ sở nói. "Đứa nhỏ, con có tâm là được rồi, sư bà cám ơn con."
Nói xong, nàng trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Đào trong rừng có hoa đào trận, nếu không phải là chưởng môn của bổn môn thì sẽ không biết ảo diệu trong cơ quan này, trong trận có một ngôi một đơn độc, đó là mộ phần của sư tổ con. Đứa nhỏ, hiện giờ sư bà có một nguyện vọng, chẳng biết có được thỏa mãn hay không?" "Mời sư bà nói, Tam Thiên nhất định làm được." "Sau khi sư bà chết, con an táng sư bà trong mộ phần của sư tổ con, có được không?"
Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Sư bà trường thọ trăm tuổi làm sao có thể sẽ chết? Chờ sau khi Tam Thiên tới tiên linh đảo rồi, con sẽ lập tức học tập, tương lai sẽ trị khỏi cho sư bà." "Tốt tốt tốt, con ngoan, thật sự là đứa nhỏ ngoan, sư bà sẽ chờ đến ngày đó, đến đây, đứa nhỏ, con còn chưa có chạm vào sư bà?" Thanh âm tràn ngập cảm động, ôn nhu nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, đi đến trước quan tài sau đó anh đưa bàn tay của mình tới phía trên đồng thịt vụn.
Mà cũng ngay lúc này, sắc mặt của Hàn Tam Thiên đột nhiên trở nên dữ tợn, kim quang trong cơ thể bỗng nhiên tỏa ra!
- -----------------