Rõ ràng, Chân Phù Tử đang nhắc nhở bản thân, ngay lúc này không nên tùy tiện đánh trả, một khi tốn quá nhiều công sức ở đây, chưa chắc có thể toàn thân trở ra hay không, cho dù có thể, thì với mức độ tổn hao nặng nề mà Hàn Tam Thiên phải chịu khi đó mà nói, có đi đại hội đấu võ thì không khác là đi tiễn đưa trang bị.
Chân Phù Tử này thật là một lời đánh trúng bảy tấc của Hàn Tam Thiên, làm cho anh đột nhiên lộ vẻ do dự.
Nhưng đồng thời, Hàn Tam Thiên lại hoang mang muôn phần, rốt cuộc Chân Phù Tử là cái quỷ gì vậy?
Vốn là Tổng Phù thần bí, sau đó lại tự nói với mình hôm nay phải cẩn thận đối phó với rất nhiều người, hiện tại, lão lại chơi anh một vố, làm cho anh đứng ở mặt đối lập của tất cả mọi người.
Lão làm như vậy là có dụng ý gì đây?
Hàn Tam Thiên rất muốn biết, nhưng lúc này, hiển nhiên không có cơ hội đi truy vấn nữa, đối mặt với sự công kích như hồng thủy của mọi người, Hàn Tam Thiên trừ cố gắng vận động ít năng lượng để chống cự ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Bèn lùi về sau mấy bước, Hàn Tam Thiên trực tiếp bị mọi người áp sát.
Nếu như không sử dụng toàn lực mà nói, Hàn Tam Thiên căn bản không thể nào ngăn cản sự bao vây của nhiều người như vậy, vậy thì hiện tại phải chết.
Càng nghĩ, ngay khi Hàn Tam Thiên sắp liều mạng với bọn họ, đồ khốn Chân Phù Tử lại lên tiếng: "Sở Thiên, không phải người luôn muốn chứng minh ngươi và hắn không phải cùng một phe sao? Cách tốt nhất đó là tự tay giết hắn."
Sở Thiên lập tức sững sờ, nhưng một giây sau, còn lạnh lùng khế hừ: "Ta đương nhiên không phải cùng một phe với hắn rồi."
"Vậy là tốt rồi, trước tiên dùng định kỳ quan của ngươi đóng băng Hàn Tam Thiên đi." Chân Phù Tử cười ha ha.
Nghe nói như thế, Sở Thiên và Hàn Tam Thiên gần như đồng thời vô cùng hoang mang nhìn thoáng qua lão già kia, sao lão biết Sở Thiên có thuật Ky quan định thân?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ tự tin của lão, giống như biết Sở Thiên đã từng ra tay làm khó Hàn Tam Thiên rồi.
Nhưng đó là chuyện cách đây rất lâu, rốt cuộc lão già này làm sao biết được?!
Lúc này, trong lòng Hàn Tam Thiên đột nhiên có một ý tưởng rất khủng bố, đó chính là lão già Chân Phù Tử này, vẫn luôn âm thầm theo dõi mình, bằng không mà nói, sao lão lại biết nhiều chuyện như vậy?! Nhưng vấn đề là, lấy tu vi của mình và cảnh giới của vệ sĩ Phù gia, nhất là sau khi trải qua chuyện của Sở Thiên, dưới tình huống vệ sĩ đề phòng càng chặt chẽ, nếu muốn theo dõi mình mà không bị phát hiện, hiển nhiên là rất không có khả năng đấy.
Nhìn lão già này cả ngày tỏ vẻ thần thông khắp nơi, chẳng lẽ lão có năng lực biết trước cái gì đó?!
"Ngớ ra làm gì vậy? Tranh thủ thời gian đi." Chân Phù Tử cười ha ha nói.
Sở Thiên gật đầu, cầm một lá bùa màu vàng trong tay, sẽ phải vứt lên trời cao mà đốt, lúc này, Chân Phù Tử lại đột nhiên kéo cao cuống họng, nói với Hàn Tam Thiên: "Hàn Tam Thiên, ngươi không thể lùi được nữa rồi, trừ phi, ngươi nhảy xuống vách núi sau lưng."
"Mặc dù hơi cao, nhưng rơi xuống thịt nát xương tan còn hơn bị người ta đánh thành không khác gì mẫu vụn."
"Biết đâu may mắn còn có thể nhặt được một mạng thì sao!"
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn Chân Phù Tử một cái, cái tên đáng chết này, rốt cuộc làm cái gì vậy?!
Nhưng lời của lão lại nhắc nhở Hàn Tam Thiên rất nhiều, mặc dù sau lưng là vực sâu không thấy đáy nhưng cũng là cơ hội chạy trốn của bản thân
Tuy cái vực sau lưng không phải quá sâu, gần như khó có thể thấy đáy.
Nhưng người bình thường không dám, Hàn Tam Thiên lại dám đó.
Loại tự tin này đương nhiên không phải xuất phát từ bản thân Hàn Tam Thiên, mà là Bất Diệt Huyền Khải, mặc dù chiều sâu quá sâu, Hàn Tam Thiên cũng tin tưởng dù có rơi xuống, Bất Diệt Huyền Khải vẫn có khả năng bảo vệ thân thể của mình không bị thương tổn quá lớn.
Hơn nữa, Hàn Tam Thiên cảm thấy, trong lời nói của Chân Phù Tử có ý gì đó, mặc dù đến bây giờ lão vẫn là một người không mấy rõ ràng, nhưng Hàn Tam Thiên lại có cảm giác, cảm thấy, lão giống như đang giúp mình.
Tuy rằng loại cảm giác này vô căn cứ, nhưng lúc này Hàn Tam Thiên cũng không có quá nhiều lựa chọn.
Nghĩ tới đây, tay Hàn Tam Thiên đột nhiên dùng sức một cái, sau khi đánh lui đám người, không hề suy nghĩ nhiều, trở mình một cái tung người nhảy xuống vách núi.
Hàn Tam Thiên đột nhiên nhảy núi làm cho tất cả mọi người ở đây bất ngờ.
Tiểu Đào và Tần Tư Mẫn như người ngu đứng ở trận, trong khoảnh khắc Hàn Tam Thiên nhảy xuống vách núi, giống như hồn của cả hai người cũng nhảy theo luôn.
Cho dù thái độ của hai người đối với Hàn Tam Thiên không giống với tất cả mọi người, nhưng một chút không giống trong đó chính là ý nghĩ - yêu thương Hàn Tam Thiên sâu sắc, nhưng bởi vì một người - lập trường bất đồng nên che dấu, một người lại bởi vì không dám thổ lộ mà chôn sâu, lúc này theo hành động tung người nhảy xuống của Hàn Tam Thiên, trái tim của hai người cũng nhảy tới cổ họng, một giây sau, lại rơi xuống thình thịch, vỡ thành trăm ngàn mảnh.
"Con mẹ nó, thằng nhãi này, vậy mà nhảy xuống núi rồi." Có người không cam lòng nói.
"Ha ha, dù sao dưới vách núi này, chừng vạn mét, tiểu tử này chỉ sợ không biết, nơi này ở gần Kỳ sơn, đỉnh Kỳ sơn là đỉnh núi cao nhất thế giới, xung quanh đây có bao nhiêu vách núi không phải là chừng vạn trượng, thậm chí, rất nhiều vực sâu vô tận, nhảy xuống không phải là tự tìm đường chết thì là gì?"
"Nói không sai, vực sâu gần Kỳ sơn cũng không giống vách núi vách đá khác là bao, dùng năng lượng chỉ cần vừa bay là có thể lên trời trốn thoát, nhưng ở đỉnh Kỳ sơn, tiểu tử này hoàn toàn là đang nằm mơ. Dưới vực sâu này, nhận ảnh hưởng của Kỳ sơn, đất đá phức tạp, có sự tồn tại của mạch nước ngầm và hắc động, một khi xuống dưới, trên cơ bản đời này rất không có khả năng đi ra."
"Biết đâu vạn năm sau, hắn vẫn còn đang rơi xuống vực thì sao.
"Ha ha ha ha ha!"
Một đám "chiến sĩ có chí" thấy Hàn Tam Thiên tuy nhảy vách núi, sau khi khiếp sợ qua đi, lại cười nhạo anh hả hê. Người bình thường có chút hiểu biết về thế giới Bát Phương thì cũng biết, ở vùng gần đỉnh Kỳ sơn gần trăm dặm, bất luận là nhảy từ đỉnh núi nào thì cũng giống như một người không có bất kỳ tu vi gì, rơi xuống từ là vạn dặm không trung.
Căn bản không có khả năng còn sống.
Đây còn chưa nói đến vô số Vô Tận Thâm Uyên kia nữa.
Vô Tận Thâm Uyên là một loại vực sâu đặc sắc của đình Kỳ sơn, người một khi ngã xuống xuống dưới, sẽ lập tức mất đi tu vi, thân thể như bị rút sạch, ngoại trừ ý thức thì không còn cái gì, kinh khủng nhất là nguyên nhân của cái tên Vô Tận Thâm Uyên đó là vĩnh viễn cũng không có đầu cuối.
Con người chỉ vĩnh viễn rơi xuống vực sâu, mãi mãi không dừng.
Đối với rất nhiều người mà nói, rơi vào cái này, không khác là cực hình tàn nhẫn nhất trên đời.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên đã như thế.
Sau khi nhảy xuống vách núi, khoảng vài trăm thước, thấy không có người đuổi theo, lúc này, mới vận hành năng lượng, định bay lên, nhưng ngay khi anh dùng năng lượng thì cả người lại đột nhiên cảm giác thân thể của mình hoàn toàn không bị khống chế.
- -----------------