Hoàng Kiêu Dũng rất muốn hỏi Hàn Tam
Thiên đi đâu, nhưng quan hệ giữa hắn ta
và Hàn Tam Thiên không thể bị bại lộ.
Nếu hỏi thẳng như vậy nhất định sẽ khiến
cho người của nhà họ Trần nghỉ ngờ, cho
nên hắn ta chỉ có thể kiềm chế ý muốn
cấp bách trong lòng.
“Trần Yên Nhiên, ngươi thật sự nghĩ ta
còn muốn lấy ngươi sao?” Hoàng Kiêu
Dũng nói.
“Không phải huynh thích ta sao? Đây là
cơ hội tết để huynh lấy ta, huynh bằng
lòng bỏ qua sao?” Sắc mặt của Trần Yên
Nhiên không đổi. Từ đầu đến cuối, chỉ
cần nàng bằng lòng gật đầu, Hoàng Kiêu
Dũng vẫn yêu nàng giống như trước. Sự
tự tin tuyệt đối này biểu hiện trên người
của Trần Yên Nhiên, kỳ thật càng có vẻ
buồn cười hơn.
Dùng một câu để hình dung trạng thái
của Hoàng Kiêu Dũng trong giờ phút này,
đó là ngươi từng hờ hững đối với ta, bây
giờ ngươi muốn trèo cao cũng không
được.
Giờ Hoàng Kiêu Dũng có cả tư cách tiến
vào Hoàng Đình, còn cố chấp với Trần
Yên Nhiên làm gì?
Hơn nữa người phụ nữ này còn đuổi sư
phụ của hắn ta ra khỏi nhà, làm sao hắn
ta có thể đón nàng vào phủ thành chủ?
“Trần Yên Nhiên, ngươi rất kiêu ngạo,
trước kia ta quả thật thích ngươi đến mê
muội. Nhưng giờ đây, ngươi không
xứng.” Giọng nói của Hoàng Kiêu Dũng
lạnh lùng.
Không xứng!
Hai chữ này khiến cho sắc mặt của Trần
Yên Nhiên lập tức thay đổi. Nàng không
ngờ lời này do chính miệng Hoàng Kiêu
Dũng nói ra.
- -----------------