"Ra đi." Hàn Tam Thiên mỉm cười, cất cao giọng.
Vừa dứt lời, xung quanh anh càng thêm an tĩnh, nhưng một giây sau, trong bóng tối bỗng nhiên có tiếng bước chân, mấy cái bóng đen mạnh mẽ, nhanh chóng hiện ra.
Thơ Ngữ và Thu Thuỷ lập tức rút kiếm cảnh giác. Hàn Tam Thiên mỉm cười, bảo vệ Tô Nghênh Hạ, trên mặt không hề hoảng chút nào.
“Ra thì ra, người cho rằng lão tử còn sợ ngươi chắc?” Một tiếng quát khinh thường truyền đến.
Tiếp đó, trước trong ngõ nhỏ rất nhanh đã xuất hiện chín người. Khi thấy chín người này, ba nữ nhân rõ ràng vừa sợ vừa giận. Bởi vì đó là Trương Hướng Bắc và tám tên thuộc hạ của hắn.
"Sao vậy? Giả mạo người đeo mặt nạ chưa đã, hiện tại còn muốn làm chó?" Hàn Tam Thiên cười lạnh nói.
"Có ý gì?" Trương Hướng Bắc sững sờ.
“Thiếu gia, hắn chế giễu người chó ngoan không cản đường." Lão đầu hói nói nhỏ.
"Con mẹ ngươi chứ." Trương Hướng Bắc bị Hàn Tam Thiên chửi xéo, lập tức giận xung lên, con ngươi lạnh lẽo quát: “Ngươi dám mắng lão tử là chó? Lát nữa lão tử sẽ đánh người thành chó!"
“Chỉ bằng ngươi?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Bộp bộp!
Hai tiếng vỗ tay vang lên, nhất thời, một đám tay sai từ khắp nơi nhảy ra ngoài, vây nhóm Hàn Tam Thiên lại. Số người không ít, ước chừng bảy, tám mươi người.
“Không ít người chút nào nhỉ. Mày thật sự đúng là xem trọng tạo." Hàn Tam Thiên khinh thường nói.
Đối mặt mười nghìn người, thậm chí thời điểm năm mươi nghìn người, Hàn Tam Thiên ngay cả mắt cũng không mang nháy một chút, chỉ là bảy, tám mươi người, sao anh thèm để ý chứ?! Thậm chí là dùng trình độ nào đó để nói, đây cũng không hề dọa được người, ngược lại chỉ là chuyện cười.
"Hừ, ngươi cho rằng lão tử cần dùng nhiều người với thứ rác rưởi như ngươi như vậy? Lão tử chỉ cần một ngón tay đã có thể chơi chết người, chỉ là nể mặt ba vị mỹ nữ tuyệt thế thôi." Trương Hướng Bắc cười một tiếng.
Tiếp đó nhìn xem ba người Tô Nghênh Hạ nói: “Ba vị mỹ nữ, trong hội đấu giá các ngươi cũng đã nhìn thấy thực lực của Trương Hướng Bắc ta rồi. Làm theo lời ta nói, các ngươi đi theo ta, hưởng không hết vinh hoa phú quý, cần gì đi theo loại vô dụng giả mạo người khác này?"
"Anh mới là đồ rác rưởi." Tô Nghênh Hạ không thể nhịn được nữa, tức giận quát lớn.
Coi như cô đã không muốn gây chuyện, vẫn luôn khuyên Hàn Tam Thiên, nhưng người này lại không biết tốt xấu, ở phòng đấu giá thì thôi đi, kết quả còn ác độc đến mức trực tiếp chặn đường. quả thực không dứt được.
"Thao, đồ đàn bà thối. Lão tử có ý tốt cứu ngươi, con mẹ nó ngươi không biết tốt xấu. Cũng phải, loại nữ nhân giống các ngươi không ngủ thêm mấy lần thì hoàn toàn không biết xã hội này hiểm ác! Ra tay cho ta! Nữ giữ lại, nam giết chết!"
"Vâng!"
Đám người nhận lệnh, nhắm vào Hàn Tam Thiên.
“Chồng, tên đó mắng em, anh tính thế nào?" Tô Nghênh Hạ cũng nổi giận.
“Chết!” Chỉ một chữ, nhưng lại đầy sát ý. Tô Nghênh Hạ thế nhưng đều đã ngăn cản không cho Hàn Tam Thiên tức giận, anh cho đám tiện nhân này cơ hội lại không biết quý trọng. Hàn Tam Thiên vừa mới nói xong, bóng dáng đã biến mất.
Một giây sau!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Một tiếng vang lên liên tiếp! Một đám người lao tới chỗ Hàn Tam Thiên trực tiếp theo đó bay ra tứ phía, còn chưa kịp kêu đau, đã trực tiếp bị miễu sát! Một giây sau, bóng đen đánh thẳng tới chỗ Trương Hướng Bắc. Trương Hướng Bắc lúc đầu vô cùng đắc ý lập tức thay đổi sắc mặt!
Mẹ này tên này là thứ quỷ gì thế?!
"Thất thần cái gì? Lên cho ta.” Trương Hướng Bắc có hơi sợ hãi hét lớn một tiếng.
Lão đầu hói cũng không nói nhảm, dẫn bảy tên to lớn vọt thẳng tới chỗ Hàn Tam Thiên. Bảy tên to con như trâu lớn, giẫm nát mặt đất dưới chân, âm thanh ầm ầm như là động đất. Chỉ là, nhìn bảy tên to con vô cùng uy nghiêm chỉ đứng vững không đến được một giây đồng hồ!
Ầm!
Bóng đen đánh thẳng đến bảy tên đó, trên bỗng chợt có ánh sáng đỏ hiện lên. Bóng đen thoáng một cái, Hàn Tam Thiên đã đứng ở phía sau bọn chúng. Bóng dáng bảy tên nhất thời đứng ở nguyên chỗ, không nhúc nhích. Sắc mặt bọn chúng bình thường, dường như thời gian đột nhiên ngừng lại.
Nhưng một giây sau...
Uỳnh!
Bảy người như bảy tòa núi nhỏ, thân thể có mấy vết cắt, sau đó ngã ầm xuống! Bảy tên to con như trâu, trong nháy mắt chỉ còn lại là khối thịt nát trên đất.
Trương Hướng Bắc thấy cảnh này, đắc ý trên mặt đã sớm không còn nữa mà là khiếp via và hoảng sợ! Lão đầu hói xông lên đầu lúc này quay đầu trông thấy cảnh kinh thế hãi tục này, không thể tin nổi nhìn Hàn Tam Thiên.
“Chuyện này, chuyện này sao có thể. Ngươi... ngươi chẳng qua chỉ là trung kỳ tu vi Phiếu Mịch, ngươi sao có thể... có thể trong nháy mắt giết chết chúng?” Lão đầu hói lúc này cũng không khỏi run chân.
Cho dù ông ta đi theo Trương Hướng Bắc làm qua không ít chuyện xấu, giết qua không ít người vô tội, nhưng máu tanh giết trong chớp mắt như thế vẫn khiến hắn run chân.
"Ai nói với ông tôi là trung kỳ Phiếu Mịch?”
Hàn Tam Thiên nói xong, lão đầu hói còn không kịp phản ứng, đột nhiên đã không thấy đâu, đợi một giây nữa, ông ta đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn một trận, ngay sau đó mấy chục chưởng ầm ầm ầm trực tiếp đánh trên ngực, một cỗ lực kỳ quái làm cho cả người ông ta bay ngược về sau mấy mét, nện mạnh ở trên mặt đất.
Trương Hướng Bắc vừa định chạy, đã thấy trước người mặt có một bóng đen: "Không... không, không. Ngươi không thể giết ta, ngươi biết ta là ai không? Ta là người đeo mặt nạ, ngươi giết ta, sẽ, sẽ có rất nhiều người tìm người báo thù."
"Không đúng. Ngươi không phải, là ta mới đúng!” Hàn Tam Thiên tà tà cười một tiếng.
- -----------------