Càng nghĩ về điều này, Vương Hoãn Chi lại càng hận không thể giết chết Hàn Tam Thiên được, để có thể lấy lại được những thứ vốn thuộc về lão ta.
“Tôn chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Con mẹ nó tên tiểu tử này cũng thật kỳ quái, quả đúng là một tên quái vật.”
Bên cạnh, một gã cao quản đã rơi mồ hôi như mưa, trong mắt lại toát ra vẻ sợ hãi, bị sự cường hãn của cơ thể Hàn Tam Thiên dọa đến mức sợ luôn rồi.
Bọn họ đều là cao thủ trong cao thủ, ở đại đa số người trong thế giới Bát Phương, khi ở dưới chưởng của bọn họ, ngay cả một chiêu cũng chưa chịu được. Nhưng hôm nay, mấy chục người bọn họ đánh vừa nãy đến giờ, cũng không thể nào giải quyết được người đang ở trước mắt này.Đây không chỉ là một loại sỉ nhục, mà còn khiến cho lòng bọn họ có sự rung động rất lớn.
"Người này mà không giết, sẽ vô cùng phiền phức."
Tên còn lại cũng nói.
Nếu như Hàn Tam Thiên không bị cờ Thiên ma gây khó dễ, thì lúc bình thường, chỉ sợ đã đến tận thể của nhóm người bọn họ.
Vương Hoãn Cho lạnh lùng hít một hơi:
"Ta cũng không tin tên tiểu tử này được làm bằng sắt thép, cho dù là thể, lão phu cũng sẽ đảnh nổ được một lỗ thủng ở trên cục sắt thép này. Mọi người nghe theo mệnh lệnh của ta, cùng nhau đánh vào một chỗ ở trên lưng hắn, đảng cho ta."
"Vâng!"
Mọi người nghe theo lệnh, từ Vương Hoãn Chi dẫn đầu, nhắm ngay vào một chỗ trên lưng Hàn Tam Thiên, trực tiếp một cách bừa bãi.
Mà Diệp Cô Thành thì lại đến bên người Vương Hoãn Chi nói vài câu, sau khi Vương Hoãn Chigật gật đầu rồi, Diệp Cô Thành mới mang theo mấy ngàn binh mã, yên lặng rời khỏi đội ngũ, bước thẳng về phía phải Hư Vô.
Lúc này ở phái Hư vô, tất cả mọi người đều đang túc trực làm bạn hiểu bên linh cữu, làm theo ý của Hàn Tam Thiên, cũng không hề có chút phòng bị nào.
“Tiểu thư, Hàn Tam Thiên bị cờ Thiên ma gây khó khăn, bây giờ đã không thể nhúc nhích được nữa, có muốn thuộc hạ đến đó giúp đỡ hắn không?"
Giữa một dãy núi lộn xộn trên không trung cách phái Hư Vô xa xa.
Một vài người thị nữ khẽ nâng lên chiếc khăn màu xanh trắng, dùng quạt hương bồ khẽ quạt cho một người đang ngồi lên một chiếc ghế lớn vô cùng tinh xảo, nơi này giống như một hành cung nhỏ nhỏ, dáng người nhẹ nhàng thon thả của Lục Nhược Tâm đang nằm ở trên chiếc ghế đó, ở bên cạnh, Xi Mộng cung kính xin chỉ thị tiếp theo.
Gương mặt Lục Nhược Tâm lạnh lùng, lẳng lặng nhìn đám người Vương Hoãn Chi ở phía xa xa, đôi môi khẽ mở:
"Không cần.""Không phải ngài đã nói rằng, phái giúp đỡ Hàn Tam Thiên hay sao? Bây giờ thấy đang đối mặt với tinh canh khó khăn rồi, nếu như ngài thật sự không ra tay, chi sợ rằng..."
Xi Mộng có chút kỳ quái nói.
Quả thật Lục Nhược Tâm không chỉ có một lần ra lệnh cho Xi Mộng, yêu cầu Xi Mộng giúp đỡ Han Tam Thiên, cũng không biết vì sao, ngay tại thời khắc mấu chốt như thế này, Lục Nhược Tâm lại đột nhiên quyết định không giúp, điều này khiến cho Xi Mộng cảm thấy rất hoang mang.
Tuy rằng nàng ta hận rằng Hàn Tam Thiên không thể chết sớm hơn một chút, nhưng nàng ta lại càng cảm thấy khó hiểu vì hành động của Lục Nhược Tâm.
"Không phải là người đang cảm thấy ta hỉ nộ vô thường đấy chứ?"
Lục Nhược Tâm lạnh giọng quát.
“Nô tỳ không dám."
Vừa nghe thấy những lời này, Xi mộng vội vàngbiết điều sợ hãi mà cúi đầu xuống.
"Ta phải giúp Hàn Tam Thiên, đó là bởi vì Hàn Tam Thiên có cỗ tiềm lực đáng giá để ta giúp hắn, hắn có năng lực có thể duy trì trật tự cho thế giới Bát phương, huống hồ, thế giới Bát Phương quả thật là cũng quá hỗn loạn, đến lúc phải thay đổi rồi. Đối với chuyện không để cho người giúp, là dựa vào sự tôn trọng ta dành cho hắn.
Lục Nhược Tâm lạnh nhạt nói.
"Tôn trọng?"
Xi Mộng nhíu mày nói.
"Nếu như người bị nhốt trong cờ Thiên ma là ngươi, hoặc là những người khác, bổn tiều thư đương nhiên sẽ ra tay cứu giúp, nhưng Hàn Tam Thiên lại khác. Nam nhân thật sự khiến bổn tiểu thư để ý đến, sao có thể là hạng người bình thường được chứ? Tuy rằng cờ Thiên ma rất mạnh, nhưng mà, bồn tiểu thư tin tưởng rằng Hàn Tam Thiên còn mạnh hơn."
Lục Nhược Tâm nói.
Xi Mộng khẽ căn môi, xem ra, vị trí của Hàn Tam Thiên trong lòng Lục Nhược Tâm rất cao, thậmchí, một người luôn luôn tự cao tự đại như nàng ta, cũng đồng ý tôn trọng hắn.
"Tiểu thư, có lẽ Hàn Tam Thiên cũng không hề mạnh mẽ như những gì ngài đã nghĩ."
Xi Mộng khẽ cắn môi nói.
"Chát!"
Đột nhiên, Lục Nhược Tâm động, trực tiếp tát một cái thật mạnh lên mặt Xi Mộng.
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Nhược Tâm co rụt lại:
"Ngươi đang nghi ngờ ánh mắt của bổn tiểu thư sao?"
“Nô tì không dám.”
Xi Mộng kích động áp sát cơ thể mình xuống mặt đất, chịu đựng sự đau đớn bỏng rát ở trên gương mặt, thấp giọng cầu xin tha thứ nói:
“Chỉ là nô tì đang lo lắng, dù sao cờ Thiên ma cũng là chí bảo của Ma Môn, lỡ như Hàn Tam Thiên gặp phải chuyện gì không may, cô phụ sự kỳ vọng của tiểu thư thì không nói, nhưng sẽ ảnh hưởng đến đại kế của tiểu thư mất.”Lục Nhược Tâm nghe nói như thế, lúc này sắc mặt có tốt hơn một chút:
“Hắn muốn trở thành nam nhân của bổn tiểu thư, đương nhiên là sẽ phải nhận được nhiều sự khiêu chiến khó khăn hơn nữa, nếu ngay cả cái cờ Thiên ma mà hắn cũng không thoát ra được, thì sao có thể trở thành đỉnh cao của mọi sự tồn tại chứ?"
"Vâng."
Xi Mộng gật đầu, nhưng trong lòng cũng có chút không phục.
Mà lúc này, tuy rằng Hàn Tam Thiên ở trong lá cờ vẫn có thể đứng thẳng như cũ cđược, nhưng toàn thân anh bởi vì không có sức lực, cho nên đã không tự chủ được mà run lên nhè nhẹ, Hàn Tam Thiên biết, thể lực của chính anh đã hoàn toàn được sử dụng hết. Cho dù trước đây anh đã không còn chút sức lực nào, nhưng anh vẫn phải dựa vào ý chí để kiên trì.
Nhưng tiếc rằng phật chưởng kia thật sự là quá lớn, tốc độ cũng quá nhanh, dù có muốn tránh né cũng không thể làm được.Càng quan trọng hơn là, không biết vì sao, lúc ở trong này thể lực của anh tiêu hao với tốc độ cực nhanh, dường như mỗi bước đi, đều phải dùng tất cả sức lực, điều này quả thực là không thể tưởng tượng được.
Phải biết rằng tuy cơ thể Hàn Tam Thiên không phải là loại người cường tráng như trâu, nhưng cơ thể anh vẫn rất mạnh mẽ, hơn nữa còn có Kim thân, so với những người khác là mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng sự tiêu hao thể lực một cách biến thái như này quả là rất kỳ quái.
"Không cần phải trốn tránh nữa, ngươi ở trước mặt bốn tọa cũng chỉ là một con kiến mà thôi, tất cả vạn vật, chính là nguyên nhân của sự diệt vong, duyên của ngươi đã hết, đương nhiên là sinh mạng cũng đi đến hồi kết rồi."
Yêu phật nhẹ nhàng cười nói.
Hàn Tam Thiên cắn chặt khớp hàm, không nói được một lời.
"Ha ha, ngươi còn có thể phản kháng hay sao? Cho dù là búa Bàn Cổ mà ngươi vẫn luôn kiêu ngạo, khi ở trước mặt bốn tọa cũng giống như bộtmịn, một tên phàm nhân nhỏ bé như người thì tính là cái gì chứ? Một chưởng này rơi xuống, ngươi sẽ phải chết rất thảm. Nhưng mà, niệm tình ngã phật từ bi, bốn tọa sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn dơ tay chịu trói, cùng với bổn tọa dốc lòng nghiên cứu phật hiệu.”
Yêu phật nói xong, phật quang nâng lên, bộ dạng như muốn dùng phật quang để chiếu sáng khắp nơi.
Nhưng búa Bàn Cổ và hai từ bột mịn lại đang quanh quẩn bên tai Hàn Tam Thiên.
"Ai lại muốn tu phật với tên yêu phật như ông chứ? Không phải là muốn tôi chết hay sao? Có cái gì thì cứ việc đến đây đi.".
Hàn Tam Thiên cười một cách thê lương, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.
"Cuồng vọng!"
Yêu phật gầm lên một tiếng tức giận:
"Dưới kim cương phật chưởng, ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ."
Hàn Tam Thiên cảm thấy một từ chết đang vangvọng ở bên tai anh, giây tiếp theo, phật chưởng khổng lồ đã đánh úp lại!
Đôi mắt Hàn Tam Thiên đầy vẻ lạnh lùng, chẳng lẽ, anh thật sự phải chết không thể nghi ngờ gì sao?
Từ từ!
Anh phải chết ư?
Vì sao anh lại phải nhấn mạnh vào chữ này chứ? Giống như lần truocs vậy, chữ anh nhấn mạnh chinh là bủa Bàn Cổ và bột mịn!
Chẳng lẽ..
Đúng rồi, có lẽ, chinh là như vậy.
Nghĩ đến đây, đột nhiên khỏe miệng Hàn Tam Thiên xuất hiện một nụ cười mìm, đối mặt với kim cương phật chương đang lao đến một cách vang trời, bỗng nhiên Hàn Tam Thiên lại đứng bất động không nhúc nhích, hơi hơi nhằm mắt lại, chờ đợi đòn tấn công của kim cương phật chường!