"Dực lão, sao ông lại coi trọng người thanh niên
này thế?" Hà Thanh Phong khó hiểu hỏi, đây là
vấn đề mà ông ta rất tò mò. Trước đây không có
cơ hội hỏi nhưng bây giờ ông ta muốn giải đáp
thắc mắc của bản thân mình. Dù sao Hàn Tam
Thiên cũng chỉ là người bình thường mà thôi, dựa
vào điều gì mà Dực lão lại coi trọng như thế chứ?
"Tứ Môn cần một người có thể đảm nhận vị trí của
tôi. Lâm Đồng có năng lực nhưng tính cách của
cậu ây lại không tốt. Nhưng Hàn Tam Thiên thi lại
có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của tôi." Dực lão
trả lời.
Hà Thanh Phong nghe thế thì không khỏi lắc đầu,
nói: "Tính cách của cậu ta có thể khiến ông hài
lòng, nhưng về thực lực mà nói, cậu ta chỉ là một
kẻ vô dụng mà thôi. Ở một nơi coi trọng thực lực
như Thiên Khải thì sao có thể thuyết phục được
mọi người?”
Thiên Khải là một nơi coi trọng năng lực, hơn nữa
phương thức duy nhất để chứng tỏ mình cũng chỉ
có năng lực mà thôi. Theo quan điểm của Hà
Thanh Phong, Hàn Tam Thiên chưa đạt được
những yêu cầu đó. Nếu cho Hàn Tam Thiên mười
năm nữa, có thể anh sẽ làm được. Nhưng bây giờ
thì chắc chắn không được.
Năng lực?
Đây là điều khiến người của Thiên Khải có thành
kiến với Hàn Tam Thiên. Bởi vì những người này
luôn coi thường những cao thủ trong thế giới bình
thường, họ luôn cho rằng những cao thủ đó dù có
năng lực đến đâu thì sau khi vào Thiên Khải đều
cần thời gian để ổn định lại sau đó mới có thể trở
thành một cao thủ đích thực.
Nhưng Hàn Tam Thiên không giống như thế, Hàn
Tam Thiên mới chỉ vào Thiên Khải một thời gian
ngắn, không phải là khả năng của anh không đủ
mà bởi vì Thiên Khải hoàn toàn không để ý tới
người này.
"Nếu tôi nói với anh, vị cứu tinh của Thiên Khải
chính là Hàn Tam Thiên thì anh nghĩ sao?" Dực
lão hỏi.
Cứu Thiên Khải?
Chỉ nhờ vào một mình Hàn Tam Thiên?
Khóe miệng Hà Thanh Phong cong lên, vẻ mặt
giễu cợt.
Đây không phải là nói đùa mà đây thực sự là một
suy nghĩ khó tin.
Trước kia ngăn chặn sự công kích của thế giới thứ
hai phải tổn hại mạng sống của hàng ngàn cao thủ
của cấp chữ Thiên. Nhưng hôm nay, Dực lão lại
nói một mình Hàn Tam Thiên có thể làm được,
điều này thật sự khiến người khác phải ôm bụng
cười bò.
"Dực lão, mặc dù tôi cũng hi vọng có người như
thế tồn tại. Nhưng nếu ông nói người đó là Hàn
Tam Thiên thì tôi không đồng ý." Hàn Thanh
Phong lắc đầu phản đối.
Dực lão cười nhạt, ông ta không có ví dụ để
chứng mình điều này bởi vì đây chỉ là cảm giác
của chính ông ta mà thôi, nhưng Dực lão lại vô
cùng tin tưởng cảm giác của mình.
Từ lúc nhìn thấy Hàn Tam Thiên lần đầu, ông ta đã
cảm thấy Hàn Tam Thiên không giống những
người bình thường. Thậm chí ý nghĩ đầu tiên ông
ta đã liên tưởng đến thế giới thứ hai. Đây có thể là
định mệnh đã định sẵn, không thê giải thích được
nhưng cực kì vững chắc.
"Hà Thanh Phong, tôi hi vọng sau khi tôi tiến vào
thế giới thứ hai, anh có thể giúp đỡ Hàn Tam
Thiên, vững vàng trên vị trí người đứng đầu Tứ
Môn. Từ nay về sau, cậu ấy nhất định sẽ đóng vai
trò then chốt trong việc chông lại thê giới thứ hai."
Dực lão nói là giúp đỡ nhưng trên thực tế mục
đích lớn nhất của ông ta chính là không muốn Hà
Thanh Phong nhân lúc hỗn loạn gây khó dễ với
Hàn Tam Thiên. Vì một khi Hà Thanh Phong
nhúng tay vào chuyện nội bộ của Tứ Môn thì bước
đi của Hàn Tam Thiên sẽ khó hơn.
"Dực lão, ông tình nguyện đặt kì vọng lên người
cậu ta, tôi có thể không đồng ý.Nhưng ông cứ yên
tâm, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của Tứ
Môn." Đặt hi vọng lên một tên nhóc suy nghĩ chưa
thấu đáo, Hà Thanh Phong không làm được cũng
chưa từng nghĩ như thế, bởi vì ông ta nghĩ, điều
này không khác ngồi chờ chết là mấy.
"Có lẽ, nếu ông thay đổi suy nghĩ thì sẽ có rất
nhiều bất ngờ." Dực lão nói
"Ông không cần khuyên tôi.Thân là người đứng
đầu Tam Điện, sao tôi có thể đặt kì vọng lên người
cậu ta chứ? Việc này nếu truyền ra ngoài, chẳng
phải sẽ bị chê cười sao?” Hà Thanh Phong kiên
định nói.
Dực lão không biết phải làm sao đành lắc đầu.Nếu
Hà Thanh Phong không muốn, ông ta cũng không
thể nói gì được nhưng trong lòng ông ta sẽ không
lung lay.
- -----------------