Đỗ Nhất Sinh nhẹ nhàng nói.
"Khi tang thi vây thành, bởi vì có Tam Thiên bảo hộ nên tửu lâu không bị ma âm lọt vào tai, cho nên chúng ta mới an toàn vô sự, các ngươi! tại sao không có việc gì hết?" Mặc Dương nhíu mày nói.
Lời này vừa nói ra, rất nhiều đệ tử người thần bí cũng nhíu mày.
Điểm này ngay cả Hàn Tam Thiên cũng tương đối hoài nghi.
"Các ngươi hoài nghi chúng ta?" Đỗ Nhất Sinh lập tức hiểu rõ.
"Có chút chuyện không thể không hoài nghi mà.
" Mặc Dương cũng không phủ nhận.
Nghe Mặc Dương nói như thế, Hàn Tam Thiên cũng nhíu mày, cái khác không nói, đám ma tăng kia và người thần bí muốn anh đi đến Phần Cốt chi thành, đám người này cũng muốn anh đi Phần Cốt chi thành.
Có thể có khả năng những người này trên thực tế cùng một nhóm với đám ma tăng không?
Nhìn thấy ngay cả Hàn Tam Thiên cũng nhíu mày, Đỗ Nhất Sinh cũng không tức
giận, trực tiếp đứng dậy, sau đó làm một chuyện khiến cho tất cả mọi người đều trọn mắt hốc mồm.
Chỉ thấy một mình hắn bước nhanh tới cửa chính của tửu lâu, rồi trong khi tất cả mọi người kinh ngạc thì đột nhiên đánh ra một quyền vào một nơi cực kỳ yếu kém.
Mặc Dương lập tức nhướng mày, không
hiểu nhìn về phía giang hồ Bách Hiểu Sanh.
Giang hồ Bách Hiểu Sanh cười một tiếng, nhìn về phía Mặc Dương: "Cho dù ngươi không tin Đỗ đạo trưởng, thì hẳn là phải tin tưởng bọn họ.
"
Nghe nói như thế, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không nhịn được nhìn về phía giang hồ Bách Hiểu Sanh, chuyện này là sao?
"Mặc dù chi thuật vừa rồi trên tay Đỗ đạo trưởng chính là Thiên Cơ chi thuật của Thiên Cơ cung, nhưng chú ngữ đọc trong miệng lại không phải của Thiên Cơ cung, đúng không?" Giang hồ Bách Hiểu Sanh nói khẽ.
Đỗ Nhất Sinh nhẹ nhàng cười một tiếng, vô cùng tán dương liếc mắt nhìn giang hồ Bách Hiểu Sanh, gật gật đầu, cười nói: "Huynh đài thật có mắt nhìn, không gạt ngươi, xác thực không phải của Thiên Cơ cung, đúng rồi, vị huynh đài này là! ".
Danh Sách Chương: